⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Nghe Khâu Văn Tranh nói vậy, thân thể Quân Mặc Hàn run lên, u quang đáy mắt lạnh như sương, lạnh lẽo sáng tắt.
Nắm lấy tay Phong Tố Cẩn đặt bên môi hôn một cái, anh mới nhẹ nhàng bế cô lên, quay người muốn đi.
Thấy Quân Mặc Hàn như vậy, trái tim Khâu Văn Tranh cũng chùng xuống: "Cậu... Cậu muốn đưa cô ấy đi đâu?"
"Đi đến nơi có thể trị bệnh cho cô ấy!"
Giọng nói của Quân Mặc Hàn mang theo vẻ mờ ảo xa xăm. Trong chớp mắt, anh như cách biệt với tất cả mọi thứ trên thế gian, như thể trong thế giới của anh chỉ còn lại người trong lòng.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Khâu Văn Tranh hơi biến đổi. Anh ta không hỏi nữa.
Mặc dù anh ta và Quân Mặc Hàn nhìn như bạn bè nhưng thật ra, Quân Mặc Hàn có một số bí mật mà ngay cả anh ta cũng không biết. Chỉ là, anh ta thông minh dừng lại tại đây, không tìm tòi nghiên cứu tiếp.
Bởi anh ta mơ hồ hiểu ra, đó là thứ mà anh ta không thể tìm hiểu.
Tạm giao chuyện ở Bắc Quyền Thành cho Dạ Tinh và Dạ Địch xử lý, Quân Mặc Hàn đưa Phong Tố Cẩn đi tới một nơi.
Xuyên qua một thung lũng rừng rậm nguyên thủy, Quân Mặc Hàn đi tới một ngôi nhà cổ.
Dù nhìn như bộ phận bị thất lạc trong lịch sử nhưng khí thế của ngôi nhà vẫn mênh mông, lại có chút giống lâu đài cổ.
Quân Mặc Hàn bước vào cửa lớn, tất cả mọi người ở hai bên bậc thang đều nhẹ nhàng quỳ xuống: "Thiếu chủ!"
Thời đại đổi thay, bây giờ lịch sử xa xưa đã sớm đi xa nhưng nơi này vẫn noi theo phong tục cổ xưa. Thật ra, trên thế giới vẫn còn rất nhiều đại gia tộc cổ xưa, vẫn cất giữ truyền thống, giấu mình ở một nơi không muốn ai biết.
Thần sắc lạnh lẽo, Quân Mặc Hàn bế Phong Tố Cẩn, bước từng bước lên mười bậc thang, xuyên qua từng cánh cửa, đi vào cánh cửa ở chính giữa rồi mới lên tầng cao nhất.
Trong đại sảnh của tầng cao nhất có một ông lão đang ngồi trên bàn sao.
Lão giả mở mắt ra, ánh sáng trong mắt rực rỡ như ngọn lửa. Lúc nhìn Quân Mặc Hàn, ánh mắt ông mang theo tia từ ái.
Thần sắc Quân Mặc Hàn khẽ động, cung kính nói: "Sư phụ, người trong lòng con chính là vợ con. Thân thể cô ấy có chút vấn đề, hi vọng sư phụ có thể trị liệu một chút cho cô ấy."
"Chỉ xảy ra chút vấn đề thôi mà đã khẩn trương như thế à?"
"Sư phụ!"
"Được rồi, không ngờ con còn có thể để tâm đến một người như thế. Đặt con bé ở kia, ta xem cho con bé."
Cầm một tấm thảm trải trên ngọc thạch, Quân Mặc Hàn mới nhẹ nhàng đặt Phong Tố Cẩn lên.
Ông lão chăm chú theo dõi toàn bộ động tác của đồ nhi mình, từ ái cười một tiếng, không nói gì cả, chỉ đi tới bắt mạch cho Phong Tố Cẩn.
Nhưng vừa bắt mạch, sắc mặt ông cũng biến đổi: "Phượng!"
"Sư phụ, ngài nói cái gì?"
"Chẳng lẽ đứa nhỏ này chính là bé gái ở bên cạnh con hơn mười năm trước?"
Quân Mặc Hàn nhẹ gật đầu: "Sư phụ, chính là cô ấy. Lòng con sẽ không gạt con."
Ông lão thở dài: "Chẳng trách! Hai đứa các con có định số trong cõi u minh, cách xa hơn mười năm mà vẫn có thể gặp lại nhau lần nữa thì đúng là không dễ dàng gì. Con bé có máu phượng lam, mà thân thể của con..."
Quân Mặc Hàn ngắt lời sư phụ mình: "Sư phụ, ngài chỉ cần chữa khỏi cho cô ấy là được. Con vẫn giữ đáp án kia, con chỉ muốn giúp cô ấy thật vui vẻ. Thân thể của con, con sẽ tự nghĩ cách."
Ông lão nhìn đồ nhi của mình, lắc đầu thở dài một tiếng: "Đứa ngốc này!"
Lúc tỉnh lại, Phong Tố Cẩn đã ở trên giường trong nhà.
Vừa mở mắt, cô đã thấy người đang ngồi bên giường. Dường như anh đang xem văn kiện.
"Mặc Hàn?"
Nghe thấy giọng nói của Phong Tố Cẩn, cả người Quân Mặc Hàn cứng đờ. Anh nhanh chóng cúi đầu nhìn người trên giường, ánh mắt tuyệt đẹp hiện lên một tia ôn nhu: "A Cẩn, tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái không? Còn đau không?"
*Truyện chỉ được đăng full tại WordPress, Fanpage và 241 chương tại Wattpad @perfect-team. Mọi bản dịch ở web khác đều là ăn cắp, hãy giúp team report hoặc chỉ dẫn mọi người vào WordPress của team để đọc, cảm ơn các cậu!