⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Liễu Thi Nhã không chịu được một Lam Bắc Thần lạnh lùng như vậy, hoàn toàn khác dáng vẻ dịu dàng với cô ta trước đây.
"Lam Bắc Thần, anh luôn miệng nói yêu tôi nhưng bao giờ anh cũng để ý tới chuyện của Phong Tố Cẩn. Chỉ cần là chuyện của cô ta, anh sẽ luôn thất thần. Anh dám nói anh không động tâm với cô ta không? Vì yêu anh nên tôi mới muốn giải quyết cô ta!"
"Ha, Liễu Thi Nhã, cô rất ích kỷ, cũng rất ác độc. Bất kỳ cô gái nào xuất hiện bên cạnh tôi, cô cũng đều muốn giải quyết hết. Cô đã đuổi tận giết tuyệt Tống gia còn muốn mượn đao giết chết Phong Tố Cẩn. May mắn, bây giờ tôi đã thấy được bộ mặt thật của cô. Ông nội nói rất đúng, cô chỉ biết hại Lam gia."
"Quả nhiên anh quan tâm tới Phong Tố Cẩn. Ha ha, tiếc thật đó, Lam Bắc Thần. Chính anh từ bỏ cô ta nên dù anh biết mình quan tâm cô ta, bây giờ cô ta cũng đã bên người khác rồi."
Những lời của Liễu Thi Nhã khiến Lam Bắc Thần không thể không đối mặt với những tâm tư mà anh ta không dám thừa nhận trong lòng mình: "Câm miệng!"
"Tôi càng phải nói! Lam Bắc Thần, anh mới là người máu lạnh ích kỷ! Lúc trước anh có thể quay lưng vứt bỏ Phong Tố Cẩn trong hôn lễ, bây giờ anh cũng có thể quay người mặc kệ sống chết của tôi, ha!"
Trái tim Lam Bắc Thần đau xót, đôi mắt đỏ ngầu đau đớn nhìn Liễu Thi Nhã: "Cô đã muốn ép tôi thừa nhận, vậy được, tôi nói cho cô biết, tôi để ý tới cô ấy. Cô ấy bầu bạn với tôi hai năm, không phải tôi không có cảm giác, bây giờ tôi phát hiện ra cô ấy đã khắc sâu ở nơi này của tôi, cô vừa lòng chưa?"
Nói xong, Lam Bắc Thần hung hăng chỉ vào trái tim mình.
Liễu Thi Nhã bị ánh mắt hung ác của Lam Bắc Thần dọa sợ, lùi lại một bước.
Nhắm mắt lại, Lam Bắc Thần tự giễu: "Nhưng tôi lại vì cô, vì cái thứ mà tôi cho là tình yêu mà làm tổn thương cô ấy nên tôi sẽ không cứu cô, cũng sẽ không tha thứ cho chính mình."
Lúc trước anh ta không nghĩ tới, cũng không thừa nhận, cho là sẽ không đau đớn.
Nhưng giờ phút này, Liễu Thi Nhã lại xé nát lớp ngụy trang của anh ta, ép anh ta không thể không suy nghĩ, phải thừa nhận, trái tim thật sự rất đau đớn.
Trái tim anh ta rất rối loạn.
Nói xong, Lam Bắc Thần lập tức quay người rời đi. Nếu còn ở lại nữa, chắc anh ta sẽ phát điên.
"Lam Bắc Thần, sở dĩ anh không thừa nhận là vì anh biết anh không thể nào cứu vãn được Phong Tố Cẩn nữa. Ha ha, ha ha, đau đớn không? Tôi sẽ không nói bí mật của Lam gia cho anh biết, anh sẽ đau hơn nữa, ha ha..."
Ở bên trong, Liễu Thi Nhã thê lương cười lớn. Lam Bắc Thần gần như chật vật chạy trối chết.
Anh ta chạy đến bên cạnh xe, cơ thể suy nhược khẽ dựa vào xe, thở dốc. Anh ta vẫn là Lam Bắc Thần!
Phong Tố Cẩn tỉnh lại được một hai ngày, Quân Mặc Hàn vẫn ở nhà cùng cô, làm cho cô đủ loại thức ăn ngon bồi bổ cơ thể.
Mặc dù rất thích như vậy nhưng Phong Tố Cẩn vẫn luôn nghi ngờ: "Mặc Hàn, anh không cần đi làm à?"
Cô biết Quân Mặc Hàn muốn đi lên nhờ chính trị, cô cũng biết sự sắp xếp này quan trọng với anh như thế nào.
Nhưng bây giờ, anh cứ ở nhà với cô như thế, trong lòng cô khó tránh khỏi áy náy.
Quân Mặc Hàn tháo tạp dề xuống, xoa đầu cô: "Cho dù là nhân viên chính phủ thì cũng có thể xin nghỉ dài hạn. Đừng nghĩ lung tung."
"Mặc Hàn, thân thể của em đã không sao nữa rồi. Anh đừng vì em mà trễ nải chuyện của mình."
Mặc dù cô thích ở bên Quân Mặc Hàn mọi lúc nhưng cô cũng không thể ích kỷ được.
Quân Mặc Hàn vừa muốn nói gì đó lại nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Phong Tố Cẩn hơi sửng sốt: "Có người đang gõ cửa à?"
Vẻ mặt cứng lại, Quân Mặc Hàn đi ra mở cửa.
"Thị trưởng Quân, tổ điều tra ở Đế Đô đã về rồi. Nghe nói lần này họ muốn cử một tổ đặc biệt đến điều tra chuyện một tuần trước."
"Đã nói là diễn tập, bất kể là tổ điều tra nào, tôi cũng sẽ không ra mặt!"
*Truyện chỉ được đăng full tại WordPress, Fanpage và Wattpad @perfect-team. Mọi bản dịch ở web khác đều là ăn cắp, hãy giúp team report hoặc chỉ dẫn mọi người vào WordPress của team để đọc, cảm ơn các cậu!