⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Tay Quân Mặc Hàn thon dài như ngọc, khớp xương rõ rệt, rơi vào trên thân cô lại giống như mang theo ma lực. Chẳng biết từ lúc nào, quần áo hai người rơi lả tả, cuối cùng là thẳng thắn đối mắt nhau.
Trên thân Phong Tố Cẩn cũng ra mồ hôi, thân thể xuất hiện một cảm giác không tên, cô chỉ cảm thấy thân thể Quân Mặc Hàn rất lạnh, lạnh như băng khiến cô không nhịn được đến gần. Quân Mặc Hàn luôn bị Phong Tố Cẩn đụng chạm lung tung như vậy, càng kích thích cảm giác sâu hơn.
Ám sắc đáy mắt càng ngày càng đậm.
"A Cẩn, ngoan, đừng lộn xộn, anh sẽ làm em bị thương."
"Đừng, đừng rời đi..."
"Ngoan, anh không rời đi."
Tay hắn dò xét, cảm giác Phong Tố Cẩn động tình đến lợi hại, quang mang đáy mắt cô đối mặt với tia sáng khát khao của hắn.
Quân Mặc Hàn hít thở sâu mấy lần, chăm chú nhìn người dưới thân, ánh mắt nóng rực. Yên tĩnh một lúc khiến đôi mắt mơ màng của cô dần trở nên thanh tịnh. Cô cũng có chút hoàn hồn, ý thức được tình huống trước mắt, cô cắn môi dưới, cô tự nói với mình không được lùi bước.
Trước đó cô đã nghe Khâu Văn Tranh nói, lần đó cô trúng thuốc, Quân Mặc Hàn rất quân tử cứu cô, cô vẫn là hoàn bích chi thân*.
*hoàn bích chi thân: còn trinh
Cô biết lần đầu tiên sẽ rất đau nhưng cô sẽ không lùi bước.
Phong Tố Cẩn hơi nhìn xuống dưới, khi nhìn thấy chỗ nào đó của Quân Mặc Hàn, cô kinh hãi đến mức đôi mắt đều mở to.
Thật lớn...
Đột nhiên cô cũng có chút không xác định, cô thật... thật sự không sợ sao?
Quân Mặc Hàn sâu kín nhìn cô, đem thần sắc của cô đều nhìn vào mắt, vẫn hỏi một câu.
"Sợ sao?"
"Không... không sợ, sao em có thể sợ..."
Đột nhiên Quân Mặc Hàn cười lên, nhìn dáng vẻ khả ái của vợ nhỏ nhà mình, ánh mắt của hắn đều trở nên nhu hòa.
Mặc dù cô không sợ nhưng thể xác và tinh thần chắc chắn vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng để tiếp nhận hắn. Thời điểm này, nếu như cưỡng ép tiếp tục sẽ chỉ làm cô bị thương, hắn cũng chưa chắc sẽ tận hứng.
Hơn nữa, hắn luôn biết nơi nào đó của mình mạnh mẻ hơn hẳn người thường khác, chỉ khi Phong Tố Cẩn toàn thân toàn ý chuẩn bị sẵn sàng, hắn mới không làm cô bị thương. Còn có, thể xác và tinh thần của hắn vẫn chưa chuẩn bị xong lại dưới tình huống như thế mà muốn cô...
Đương nhiên, quan trọng nhất không phải là điều này, mà là đêm nay thật sự không phải lúc thích hợp!
Quân Mặc Hàn thở dài, nằm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, khẽ vuốt lưng cô.
"A Cẩn, đừng nóng vội. Anh nói rồi, tất cả đều không cần phải ép buộc bản thân mình."
Phong Tố Cẩn cắn môi dưới.
"Em... em có thể, em là vợ của anh."
Cô nghĩ, có lẽ cô thuộc về hắn, bọn họ mới thật sự là vợ chồng thật sự, sẽ không tách khỏi nhau. Quân Mặc Hàn vỗ vỗ lưng cô, cũng có thể nhìn ra tâm tư này của cô.
"A Cẩn, anh sẽ không bỏ rơi em, đừng tức giận. Anh đã muốn em, sau có thể chấp nhận nhìn em sau này gả cho người khác. Anh chỉ nghĩ, hiện tại anh tương đối nguy hiểm, để em đi theo bên cạnh em, để người khác biết em tồn tại sẽ có người nhằm vào em, gây bất lợi cho em. Anh vốn muốn trước tiên để em rời khỏi bên cạnh anh, đương nhiên em vẫn là vợ của anh, chỉ là từ ngoài sáng chuyển thành trong tối, như vậy mới có thể bảo vệ em thật tốt."
Sau khi cảm xúc bình phục, Phong Tố Cẩn cũng có thể nghe lọt những lời Quân Mặc Hàn nói.
Cô dùng sức dụi dụi trong ngực hắn như một con mèo nhỏ, mang theo vài phần ỷ lại.
"Em sẽ không rời đi, em muốn ở lại bên cạnh anh. Em đã nói em không sợ nguy hiểm, nếu anh vứt bỏ em, nói không chừng em mới không sống tốt được."
Tóm lại, ý của cô chính là không rời đi.
"A Cẩn, anh..."
Cô dùng đôi mắt ướt sũng nhìn Quân Mặc Hàn.
"Anh vẫn muốn bỏ rơi em."
Thanh âm của cô mang theo vài phần u oán lên án, nói tiếp.
"Nếu như anh thật sự không xem em là vợ, thật sự muốn bỏ rơi em, em xoay người sẽ không..."
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥