⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tố Cẩn vốn còn muốn nói chuyện hôm nay cô gặp vị phụ nhân Quân gia kia nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Quân Mặc Hàn, dường như anh thật sự rất mệt mỏi. Cô do dự một chút, không nói gì nữa.
Những việc vặt này vẫn không để anh bận tâm thì tốt hơn.
Một đêm ngủ yên, ngày thứ hai Quân Mặc Hàn tiếp tục đi làm, còn Phong Tố Cẩn thì ở nhà nghiên cứu Phong gia và Lữ gia. Cô nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, dường như cô cần phải đến bệnh viện thăm lão yêu bà kia.
Phong Tố Cẩn sửa soạn một chút, phát hiện quả thực giống như phụ nhân ngày hôm qua nói, cô thực sự thiếu muốn chút quần áo và đồ trang sức.
Trước kia cô ăn mặc tiết kiệm, quần áo không rách thì vẫn có thể mặc được, ăn chỉ cần ăn no là được, cô cũng chưa từng bắt bẻ. Nhưng hiện tại thì cô cũng không thể giống như vậy.
Phong Tố Cẩn do dự rất lâu, đi đến cửa hàng. Cô chọn một bộ quần áo, tạm mượn.
Ở cửa hàng trang sức, cô chọn mấy món đồ trang sức, vòng tay, dây chuyền đều là tạm mượn, như vậy cô vừa có thể trả lại, vừa có thể tiết kiệm tiền.
Phong Tố Cẩn nghĩ tới phụ nhân hôm qua, vẫn là cười khổ. Trước kia cô sống trong khoảng thời gian tiết kiệm quá lâu nên cũng không nỡ lòng tùy tiện xa xỉ lãng phí cho nên bị người ta trào phúng tiểu môn tiểu hộ không ra gì, cô cũng không có cách nào.
Trước kia cô cảm thấy vẫn có thể sống sót, có thể để cho cha và em gái sống tốt là được rồi.
Mặc dù Quân Mặc Hàn đưa thẻ cho cô, để cô tiêu nhưng trong lòng cô cũng không yên tâm thoải mái như vậy. Cô luôn cảm thấy rất nhiều thứ mà Quân Mặc Hàn đang có đều là phải trải qua dao kiếm, cô muốn tiết kiệm cho anh một chút, không để mai sau vất vả.
Cô nghĩ tới thiết kế của mình, nếu không phải do năm đó ở đại học xảy ra những chuyện kia thì có lẽ cô đã có thể cầm được một vài công trình lớn.
Khi Phong Tố Cẩn muốn rời khỏi cửa hàng trang sức, không nghĩ tới sẽ đụng phải Lam Bắc Thần, chỉ là lần này lại không có Liễu Thi Nhã đi cùng.
Lam Bắc Thần định tới lấy chiếc nhẫn, cũng không nghĩ tới sẽ gặp Phong Tố Cẩn.
Nhìn túi đồ trang sức trong tay cô, ánh mắt co rụt lại trở nên tĩnh mịch.
Mặc dù trong lòng hắn đầy nghi hoặc nhưng cũng không có hỏi gì liên quan đến phương diện này, mà là mở miệng nói.
"Tố Cẩn, thân thể em vẫn tốt chứ?"
Hiện tại Phong Tố Cẩn cũng không có tính khí tốt gì với Lam Bắc Thần, khi nhìn thấy hộp nhẫn trong tay Lam Bắc Thần, đôi mắt cô khô khốc, thanh âm lạnh lùng nói.
"Lam Bắc Thần, tôi có khỏe hay không thì có liên quan gì tới anh, anh giữ lòng đi quan tâm Liễu Thi Nhã nhà anh thì tốt hơn."
Lam Bắc Thần nhíu mày, cũng không để ý đến lời nói lạnh như băng của cô, nhìn cô trung khí mười phần, hiển nhiên là vô cùng tốt.
"Tố Cẩn, trước kia em không thích đeo đồ trang sức, bây giờ lại mua những thứ này là vì anh ta sao? Trong thời gian ngắn như vậy, em thích anh ta rồi?"
Trong lòng Phong Tố Cẩn nhảy một cái, cô không hiểu rõ trong lòng mình đối với Quân Mặc Hàn là loại tình cảm gì nhưng cô sẽ làm một người vợ tốt của Quân Mặc Hàn, đây là khẳng định.
Phong Tố Cẩn nhìn vẻ mặt của Lam Bắc Thần, nở nụ cười.
"Lam Bắc Thần, tôi thích ai cũng không liên quan tới anh, có lẽ anh không biết, không có nữ sinh vào là không thích đồ trang sức, tôi cũng thích. Nhưng trước kia tôi sẽ không nói với anh mà thôi."
Nói xong, Phong Tố Cẩn liền rời đi.
Lam Bắc Thần vẫn đứng tại chỗ ngẫm lại những lời này, trong lòng thật sự không có tư vị. Nhân viên hướng dẫn mua hàng muốn nịnh bợ Lam Bắc Thần, vội vàng nói cho hắn biết.
"Lam thiếu gia không cần để ý, vừa rồi vị tiểu thư kia cũng chỉ tới mượn đồ trang sức, thời gian một ngày, chậm nhất là ngày mai sẽ trả lại."
Nghe thấy câu này, sắc mặt Lam Bắc Thần càng tệ hơn, cô thật sự sống không tốt sao?
Thân phận và bối cảnh của Quân Mặc Hàn bất phàm, có quyền có tài, đừng nói là đồ trang sức, ngay cả tất cả cửa hàng cũng có thể mua được cho cô, cũng chỉ là như hạt cát trong sa mạc.
Lam Bắc Thần đột nhiên cảm giác mình như vừa xấu hổ vừa day dứt.