-
Người phụ nữ nhìn bộ dạng lo lắng của Phong Tố Cẩn, nhanh chóng giúp cô tìm Lục thiếu.
Vẻ mặt Lục Vân Xuyên biến đổi: "Cô ấy tỉnh rồi, muốn gặp tôi sao?
"Đúng vậy thưa Lục thiếu, cô gái kia rất vội vã muốn gặp cậu."
Khi Lục Vân Xuyên đến căn phòng, nhìn thấy Phong Tố Cẩn nước mắt rưng rưng nhìn anh ấy, mặt không khỏi khẽ động.
Lục Vân Xuyên nhanh chóng đi tới, giọng nói trở lên trầm hơn:
"Cô tỉnh rồi à, có chỗ nào không thoải mái không?"
Phong Tố Cẩn vội vàng hỏi:" Mặc Hàn đâu, anh ấy, anh ấy sao rồi?"
Phong Tố Cẩn thận trọng mở miệng, thanh âm mang chút thấp thỏm, giọng nói run nhè nhẹ, ngay cả chính cô cũng không ý thức được việc bản thân quan tâm đến Quân Mặc Hàn nhiều đến cỡ nào.
Lục Vân Xuyên trấn an nói: "Đừng lo lắng, hắn ta không có việc gì đâu."
Phong Tố Cẩn nghe được câu này, mới xem như an tâm.
"Cứu được anh ấy đúng không? Không có chuyện gì thì tốt, không có chuyện gì thì tốt."
Phong Tố Cẩn hoảng hốt lặp lại câu nói này, tim cô đập nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Tôi muốn nhìn anh ấy một chút."
Lục Vân Xuyên giải thích: "Cơ thể của Quân Mặc Hàn bị lạnh, hôm qua trợ lý của anh ấy tới và chăm sóc anh ấy đến tận bây giờ nên cô đừng quá lo lắng. Trái lại cô nên lo cho bản thân mình đi, vừa mới tỉnh lại vẫn là ăn cái gì cho khỏe."
Phong Tố Cẩn lắc đầu: "Tôi ăn không vô, tôi muốn đi xem anh ấy."
Không tận mắt nhìn thấy Quân Mặc Hàn khỏe mạnh, Phong Tố Cẩn thật sự không thể yên tâm được.
Phong Tố Cẩn xuống giường vô cùng vội vàng nên đầu cô có chút choáng váng, vô tình ngã vào lòng Lục Vân Xuyên.
Sau một hồi ổn định, Phong Tố Cẩn cảm thấy tốt hơn, lúc cô cúi đầu, thấy quần áo trên người mình, mặt biến sắc hỏi:
"Quần áo trên người tôi..."
Không đợi Phong Tố Cẩn nói xong, Lục Vân Xuyên nhẹ giọng nói:
"Lúc tôi đưa cô về, thấy cả người cô dính đầy máu nên tôi nhờ nữ hộ lý giúp cô tắm rửa, thay quần áo."
"Cảm ơn anh."
Một tiếng cảm ơn này, Phong Tố Cẩn nói rất chân thành, Lục Vân Xuyên lắc đầu, không có gì.
Phong Tố Cẩn nhìn thấy cơ thể của Quân Mặc Hàn đang được ngâm trong hồ nước bèn lo lắng.
Cùng lúc đó, Dạ Tinh quay đầu qua, nhìn Phong Tố Cẩn kích động:"Thiếu phu nhân!"
Tiếng xưng hô này so với ngày xưa, nhiều thêm một chút gì đó, nhưng Phong Tố Cẩn cũng không bận tâm lắm bởi tâm tư của cô đều đặt hết trên người Quân Mặc Hàn.
Cô tựa vào bên cạnh hồ, lo lắng hỏi:"Anh ấy sao lại ngâm nước ở đây, còn chưa tỉnh sao?"
"Thân thể Quân thiếu có chút lạnh nên tôi để ngài ấy ngâm mình trong suối nước nóng có pha thêm dược liệu, giúp làm ấm cơ thể đồng thời giúp ngài mau tỉnh lại."
Dạ Tinh vẫn luôn nhớ lời Quân thiếu từng nói, không thể để cho Thiếu phu nhân biết tình trạng thân thể của ngài, cho nên anh ta không nói chi tiết cụ thể cho Phong Tố Cẩn, chỉ nói lấp lửng mơ hồ như thế.
Phong Tố Cẩn không quá để ý điều đó, lúc này cô chỉ cần biết Quân Mặc Hàn không sao là tốt rồi.
Phong Tố Cẩn nhất quyết muốn chăm sóc Quân Mặc Hàn, cũng may Dạ Tinh và Lục Vân Xuyên ra sức khuyên bảo, cô mới miễn cưỡng đi ăn cơm.
Bọn họ nói đúng, nếu cô đem bản thân mình dày vò rồi phát bệnh, Quân Mặc Hàn tỉnh lại sẽ thêm lo lắng.
Lúc Phong Tố Cẩn ăn cơm, nhịn không được mà hỏi Lục Vân Xuyên,
"Lục thiếu, chuyện tối hôm qua anh có biết là ai làm không?"
"Tối hôm qua, ngay tại thời điểm tôi chạy tới, những tên đó đều đã chết. Dựa vào quần áo và tin tức tôi tra được thì hẳn là có người thuê băng đảng ngầm của Thành phố Bắc Quyền đến ám sát Quân Mặc Hàn."
Nghe đến đây, đôi mắt Phong Tố Cẩn trở lên lạnh lẽo, chứa đầy sát khí, bởi vì tức giận mà sắc mặt cô có chút đỏ, đặc biệt xinh đẹp lạ thường.
Nhìn thấy Phong Tố Cẩn khí thể kinh người, Lục Vân Xuyên nghĩ đến tình hình đêm qua, nói:
"Phong tiểu thư thân thủ không tệ."
Phong Tố Cẩn lắc đầu: "Anh nhìn tôi bây giờ đi một bộ dáng yếu đuối, kì thật cũng không có cái thân thủ gì đặc biệt đâu.Tôi nghĩ lúc đó tôi lợi hại là do cơ thể khai phá sức mạnh khi bị buộc phải đứng giữa ranh giới sống và chết."