⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Cô và Dạ Lôi nhanh chóng phá được vòng vây, bỏ qua một đám quân địch lớn khiến bọn họ không phát hiện được.
Phong Tố Cẩn cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, linh hồn cô giống như có một loại năng lực không bị khống chế, thân thủ và phản ứng lại vô cùng linh mẫn.
Trong đầu dường như cũng hiện lên một chút hình ảnh nhưng lại quá nhanh, trong lúc nhất thời cô không thể bắt kịp.
Đợi sau khi cô hoàn hồn lại, lực lượng kia giống như rút về, dường như những thứ vừa rồi chỉ là ảo giác.
Phong Tố Cẩn nhìn thấy một con chim trong rừng, thổi một điệu khúc, dưới sự dẫn đầu của chim chóc, đi về phương hướng ngược lại.
Vượt qua sau sườn núi, tìm kiếm theo đường sông, tìm được một thôn trang nhỏ ẩn núp trong sơn cốc.
Phân rõ phương hướng trong rừng và cả huấn luyện chim chóc đều là do người mẹ đã mất của cô dạy cho.
Gõ cửa một nhà nông, Dạ Lôi nói ra thân phận Ám Các, nông phụ* kia lập tức cung kính với bọn họ.
*nông phụ: người phụ nữ nhà nông
Cô cùng Dạ Lôi bước vào, phụ nhân* nhanh chóng đóng chặt cửa lại.
*phụ nhân: người phụ nữ có chồng
Thông qua lời giải thích của đại thẩm nhà nông, Phong Tố Cẩn mới biết được Dạ Tinh đưa Quân Mặc Hàn tìm được nhà nông này xong liền vội vàng rời đi, dẫn tất cả kẻ địch cùng đi.
Bất quá thôn này cũng bị lục soát một lần, tất cả số thuốc đều bị đám người kia mang đi.
"Tín hiệu bên trong cũng bị cắt đứt, đường ra vào thôn đều bị phong tỏa, chúng tôi không có cách nào truyền tin tức ra bên ngoài, sợ người khác phát hiện Quân thiếu ở chỗ này, cũng may là các người phá vòng vây trong rừng đến đây."
"Đại thẩm, những người kia là những người như thế nào?"
"Được huấn luyện nghiêm chỉnh, giống như là vệ binh của Hắc Yên Thành nhưng chúng tôi cũng không thể xác định được."
Lúc Phong Tố Cẩn nhìn thấy Quân Mặc Hàn hôn mê bất tỉnh nằm trong phòng, đôi mắt cô đỏ ngầu, nước mắt nhịn không được bắt đầu rơi xuống.
Đại thúc nhà nông một mực chiếu cố bên cạnh Quân Mặc Hàn nhưng hiện tại lại không có thuốc, vết thương lại nặng như vậy, sốt một mực không lui, người cũng hôn mê bất tỉnh.
Cô chưa hề nghĩ đến một người mạnh mẻ như hắn cũng sẽ có thời điểm bị như vậy.
Phong Tố Cẩn lau nước mắt, mở miệng nói.
"Để tôi chăm sóc cho anh ấy."
Mọi người đều để lại không gian cho Phong Tố Cẩn.
Dạ Lôi cùng vợ chồng nhà nông đi ra ngoài, hỏi thăm một chút tin tức cụ thể.
Phong Tố Cẩn lấy thuốc trong ba lô ra.
Bởi vì năm đó mẹ cô bị bệnh, sau đó ba cô cũng cần trị liệu, em gái lại si ngốc nên cô tự học một chút thuật chữa bệnh.
Nay lại có đất dụng võ.
Cô dùng rượu, một lần lại một lần lau thân thể cho Quân Mặc Hàn, băng bó lại vết thương.
Vị trí ngực hắn có miệng vết thương, giống như là vết thương do đạn bắn, nhưng có vẻ như viên đạn đã được lấy ra.
Ở nơi này, Phong Tố Cẩn cũng không biết Quân Mặc Hàn lấy đạn ra bằng cách nào.
Cô nhìn thân thể của Quân Mặc Hàn, quả thật rất hoàn mỹ, khiến mặt cô đều đỏ tận mang tai.
Đương nhiên vị trí không hoàn mỹ duy nhất chính là trên người hắn có rất nhiều vết thương.
Nhìn những vết thương này, Phong Tố Cẩn không nhịn được mà đau lòng.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve.
"Nhất định là rất đau đúng không?"
Cô muốn cho Quân Mặc Hàn uống thuốc nhưng hắn lại cắn chặt răng, ngay cả thời điểm hôn mê mà cũng đề phòng mạnh mẻ như vậy.
Sau đó, vẫn là Phong Tố Cẩn để viên thuốc tan trong nước, sau đó uống một ngụm, áp lên miệng Quân Mặc Hàn đút cho hắn uống.
Lúc đầu Quân Mặc Hàn cũng rất bài xích, Phong Tố Cẩn dùng sức rất lớn, cũng không để cho Quân Mặc Hàn nhả ra.
Phong Tố Cẩn chỉ có thể không ngừng nói chuyện bên tai Quân Mặc Hàn.
"Quân tiên sinh, là em, em là Phong Tố Cẩn, em sẽ không hại anh. Anh bị bệnh, phát sốt, phải uống thuốc..."
Phong Tố Cẩn nói đứt quãng, nói rất nhiều, tựa hồ có chút tác dụng. Cô lại cúi xuống, lần nữa đút cho Quân Mặc Hàn uống, hắn nuốt vào.
Chỉ là lúc Phong Tố Cẩn đối mặt với môi Quân Mặc Hàn, thời điểm lưỡi tiến vào, Quân Mặc Hàn tự động quấn lấy lưỡi cô, dường như tham luyến chiếm đoạt khí tức của cô.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥