⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Dường như Quân Mặc Hàn nghĩ đến gì đó, đáy mắt sắc bén lóe lên: "Chuẩn bị phản kích Lữ gia, Trâu Như Đan tạm thời không cần xử lý, cô ta còn hữu dụng. Phát đoạn video kia lên, nói lúc trước Lữ gia và thị trưởng Trâu cấu kết, ăn hối lộ trái pháp luật."
Quân Mặc Hàn muốn đối phó Lữ gia cũng không phải là vì Lữ gia muốn nổ chết anh, mà bởi vì anh đem chuyện hôm nay Phong Tố Cẩn khóc trách tội lên người Lữ gia, cơn giận này không trút được, anh thật sự khó có thể bình an.
"Rõ!"
"Phong tỏa tất cả tin tức ở Ngự Cung, để Lữ Tây Viêm hôn mê ở bệnh viện thêm một thời gian nữa, đừng để hắn tỉnh lại quá sớm, còn Lữ gia càng loạn càng tốt."
"Đã hiểu, Quân thiếu!"
Ngừng một chút, Dạ Tinh mở miệng nói: "Quân thiếu, Lữ gia xảy ra vấn đề, người đầu tiên bọn họ hoài nghi sẽ là ngài, có khi nào bọn họ vẫn sẽ tiếp tục nhằm vào ngài nữa không?"
Thần sắc Quân Mặc Hàn lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ tôi không làm gì thì bọn họ sẽ không ra tay với tôi?"
Dạ Tinh giật mình một cái, suy nghĩ một chút, quả thực như thế. Dù thế nào thì Lữ gia vẫn muốn đối phó với Quân thiếu, cho nên giữa bọn họ, ai ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Sau khi cúp điện thoại, Quân Mặc Hàn vẫn đi vào phòng bếp, cầm lấy đồ xúc trong tay Phong Tố Cẩn.
"Em cũng không có yếu ớt như vậy, chỉ là làm cơm mà thôi, em cũng thích làm."
Cô thích rửa tay làm canh súp vì Quân Mặc Hàn.
Quân Mặc Hàn cúi đầu nói bên tai Phong Tố Cẩn: "A Cẩn, tối hôm qua làm em mệt mỏi, em nên nghỉ ngơi thật tốt."
Chủ yếu là tâm anh đau.
Anh tình nguyện để Phong Tố Cẩn yếu ớt một chút, cũng đừng hiểu chuyện như thế, đừng tốt như thế khiến anh không biết nên làm thế nào.
Muốn cho Phong Tố Cẩn những thứ tốt nhất nhưng hiện tại quanh thân anh vẫn gặp nguy hiểm, anh vẫn không thể đặt cô ở nơi đầu sóng ngọn gió, chỉ có thể âm thầm bảo vệ. Phong Tố Cẩn nghĩ đến kích tình đêm qua, mặc có chút đỏ.
Chuyện thân mật như thế làm cho quan hệ của cô và Quân Mặc Hàn phảng phất lập tức xé đi màng giấy kia, trở nên thân cận hơn.
Thuốc mỡ mà anh thoa thật sự có tác dụng, buổi chiều thân thể của cô đã không sao nữa. Cũng không biết là do thể chất của cô đặc thù hay là có năng lực khôi phục mạnh, dù sao hiện tại cũng không còn khó chịu gì nữa.
"Mặc Hàn, thân thể em không sao cả, không mệt."
Quân Mặc Hàn quay đầu liếc mắt nhìn Phong Tố Cẩn, ánh mắt liễm diễm mị hoặc, như muốn nuốt Phong Tố Cẩn vào một lần nữa.
Phong Tố Cẩn kinh ngạc đối mặt với đôi mắt của Quân Mặc Hàn, bên trong dường như có một vùng thần bí làm cho tâm hôn cô cũng lâm vào.
"A Cẩn, A Cẩn, sao rồi?"
Phong Tố Cẩn hoàn hồn lại trong thanh âm của Quân Mặc Hàn, cô nhìn Quân Mặc Hàn, dường như ánh mắt hồn xiêu phách lạc vừa rồi không hề tồn tại.
Cô nghĩ có lẽ là cô mơ hồ.
Quân Mặc Hàn nhìn thấy Phong Tố Cẩn không sao, mới thở phào nhẹ nhõm, sờ đầu Phong Tố Cẩn một cái: "Vừa rồi thật sự khiến anh lo lắng không thôi."
"Mặc Hàn, nồi, nồi có mùi khét..."
Quân Mặc Hàn vội tắt lửa, vừa rồi nhìn Phong Tố Cẩn, suýt chút nữa quên mất đồ ăn trong tay.
"Món này không thể ăn nữa, không sao, vẫn còn những món khác, em nghe lời đi đến ghế sa lon ngồi nghỉ ngơi đi, được không?"
Phong Tố Cẩn lắc đầu, ôm lấy Quân Mặc Hàn từ phía sau.
Động tác này của Phong Tố Cẩn làm cho cả người Quân Mặc Hàn cứng đờ, anh không thể không trì hoãn thân thể, trấn an Phong Tố Cẩn.
Nhưng dường như là không dùng được, Quân Mặc Hàn thở dài thành tiếng, chỉ có thể quay người cúi đầu hôn cô.
Phong Tố Cẩn nhón chân tới đáp trả Quân Mặc Hàn, chỉ là vừa rồi cô có một cảm giác kỳ lạ, muốn cố gắng tới gần anh, tới gần thêm một chút, mà cô cũng thật sự làm như vậy.
Phong Tố Cẩn đáp lại làm cho Quân Mặc Hàn có chút động tình, sóng ngầm trong thân thể lại bắt đầu phun trào.
Anh nhìn đáy mắt Phong Tố Cẩn nhiễm lên sắc xuân, một tay che lên mắt cô, nỉ non giữa răng môi: "A Cẩn, em như vậy, anh sẽ lại mất không chế."