⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Lúc đầu, thời điểm Liễu Thi Nhã oán trách hắn, hắn cũng đã nghĩ nếu như cô quan tâm đến sự nghiệp như vậy, hắn sẽ mở họp báo làm sáng tỏ sự thật.
Mặc dù có chút tủi thân nhưng hắn vì phần tình cảm này, cho nên cũng chỉ có thể chiều theo Liễu Thi Nhã, chờ lúc cô nguyện ý, hai người lại công bố quan hệ với bên ngoài cũng không muộn.
Không nghĩ tới Liễu Thi Nhã lại thừa nhận chuyện này với phóng viên.
Thần sắc Lam Bắc Thần biến hóa đủ kiểu, muốn mở điện thoại lên lại nhận ra điện thoại đang tắt máy. Sau khi mở điện thoại lên mới phát hiện có đến mười mấy cuộc điện thoại chưa nhận, toàn bộ đều là của Liễu Thi Nhã.
Vẻ mặt Lam Bắc Thần cứng lại, nhanh chóng gọi điện thoại cho Liễu Thi Nhã.
Hôm qua hắn quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một ngày, hiển nhiên cũng không chú ý tới cái điện thoại đã tắt máy này.
Liễu Thi Nhã đến tận nửa đêm mới ngủ, còn chưa ngủ được mấy tiếng liền bị chuông điện thoại đánh thức.
Cô ta vốn không có tính khí tốt gì, vừa nhìn thấy là Lam Bắc Thần, đột nhiên ngồi dậy, nhanh chóng nghe máy.
"Bắc Thần."
Thanh âm của Liễu Thi Nhã uyển chuyển u oán, giống như đã chịu phải ủy khuất cực lớn.
Lam Bắc Thần nghe thấy mấy chữ này, trong lòng liền trở nên mềm mại, ôn hòa mở miệng nói.
"Thi Nhã, anh đã xem tin tức, không phải em…"
Hắn muốn hỏi cô, không phải em không nguyện ý sao?
Liễu Thi Nhã không muốn tiếp tục cái chủ đề không vui trước kia, hung hăng bấm lên chân mình một cái, nỉ non nói.
"Bắc Thần, anh biết tấm lòng của em đối với anh là như thế nào, em cố gắng lăn lộn trong vòng giải trí này cũng là vì để có tư cách đứng bên cạnh anh. Ngày đó, em… em bị đánh cho nên mới…"
Lam Bắc Thần nghe thanh âm nghẹn ngào ủy khuất của Liễu Thi Nhã, đứng ngồi không yên.
"Thi Nhã, em ở đâu, anh đến tìm em."
Nửa tiếng sau Lam Bắc Thần đến nơi ở của Liễu Thi Nhã.
Lần này Liễu Thi Nhã cũng không thèm đếm xỉa đến hình tượng của bản thân, cố ý cho Lam Bắc Thần nhìn thấy bộ dạng sưng mặt sưng mũi của mình.
"Bắc Thần, ngày đó là em bị đánh, bộ dạng cũng trở thành thế này cho nên em mới nói chuyện như vậy."
Nói xong Liễu Thi Nhã bắt đầu khóc như hoa lê đái vũ, giống như chịu rất nhiều ủy khuất.
Nhìn bộ dạng này của cô ta, Lam Bắc Thần đã sớm đem chuyện lúc trước ném ra sau đầu, chỉ đau lòng cho cô ta.
"Sao lại có thể như vậy? Là ai đánh? Liễu Thi Nhã, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào khi dễ em!"
Trong thanh âm của hắn đều mang theo lứt giận, sâu trong mắt lóe lên một vệt lệ quang.
Liễu Thi Nhã nhìn thần sắc của Lam Bắc Thần, miệng nhếch lên một độ cong quỷ dị, tiếp tục cúi đầu, ủy khuất khóc.
"Thi Nhã, đừng khóc, đau ở đâu? Anh dẫn em đi bệnh viện. Rốt cuộc là ai ra tay với em!"
"Bắc Thần, là… là Phong Tố Cẩn. Ngày đó cô ấy nhìn thấy chúng ta ở cùng nhau, lúc chiều em đụng phải cô ấy, vốn định nói vài câu xin thứ lỗi với cô ấy, dù sao cũng là bởi vì em mà anh và cô ấy mới xa nhau. Nhưng không nghĩ tới cô ấy sẽ động thủ với em…"
Liễu Thi Nhã khóc, lời nói đứt quãng, vừa khóc vừa kể lể.
Lam Bắc Thần vốn là bởi vì dáng vẻ này của cô ta mà vô cùng đau lòng, vừa nghe là do Phong Tố Cẩn làm, cũng đã sớm quên đi phân rõ thực hư bên trong.
Một tia áy náy trong nội tâm của hắn đối với Phong Tố Cẩn lập tức đã không còn sót lại chút gì, thay vào đó là một loại cảm xúc phẫn nộ.
Phong Tố Cẩn và Quân Mặc Hàn sáng sớm đã cùng nhau đi tới siêu thị lớn dưới tiểu khu mua chút rau quả và gạo.
Bọn họ vừa mới dọn vào trong căn hộ, bên trong vẫn chưa có nguyên liệu nấu ăn, hôm qua quá muộn nên sáng nay liền đi mua.
Lúc này, Phong Tố Cẩn đang chờ ở cửa siêu thị, Quân Mặc Hàn ở bên trong xếp hàng tính tiền.
Lam Bắc Thần lái xe đưa Liễu Thi Nhã đi ra ngoài, thời điểm đi ngang qua cửa siêu thị, Liễu Thi Nhã đột nhiên mở miệng nói.
"Bắc Thần, người đó không phải là Phong Tố Cẩn sau? Sao cô ấy lại ở đây?"
Lúc nói câu này, Liễu Thi Nhã còn phối hợp run một cái, thanh âm run rẩy biểu thị mình sợ hãi.
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥