⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tố Cẩn nghe Quân Mặc Hàn nói như vậy, khẽ giật mình trong lòng, cô bỗng nhiên đứng dậy, lập tức đứng trước mặt Quân Mặc Hàn, bắt lấy tay hắn.
“Anh… anh muốn bỏ rơi em?”
Phong Tố Cẩn căng thẳng cầm tay Quân Mặc Hàn rất chặt, phảng phất như nếu không nắm chắc sẽ bị hắn bỏ rơi.
Đôi mắt trong veo của cô cũng bắt đầu nổi lên hơi nước.
Rõ ràng là hắn cho cô ấm áp, làm sao, làm sao có thể muốn bỏ rơi cô, sao có thể nói những lời như vậy!
Quân Mặc Hàn muốn nói lại bị Phong Tố Cẩn cắt ngang, hắn cảm nhận được lực độ trên tay, giương mắt nhìn cô, đối mặt với hắn là đôi mắt ướt sủng, giống như động vật nhỏ bị vứt bỏ, khiến tâm Quân Mặc Hàn hơi động.
Trong lòng Quân Mặc Hàn trở nên mềm mại, hắn nhẹ nhàng, chậm rãi khuyên.
“A Cẩn, anh nghĩ, nếu để em đi theo anh sẽ rất nguy hiểm, cho dù em không đi theo bên cạnh anh thì anh vẫn sẽ che chở cho em như thế, vẫn tiếp tục để người ta trị liệu cho ba và em gái của em…”
“Đừng nói nữa!”
Phong Tố Cẩn mở miệng, lớn tiếng cắt ngang Quân Mặc Hàn. Chính cô cũng không biết bản thân cô có thể hét lớn như thế với Quân Mặc Hàn.
Sâu trong đôi mắt thanh tịnh của cô lập tức bị vòng xoáy đen che kín, mang theo tia sáng quang mang.
“Quân Mặc Hàn, làm sao anh có thể… làm sao anh có thể nói như vậy! Anh đây là vứt bỏ em, anh nói, anh sẽ bảo hộ em, anh vứt bỏ em… có gì khác với Lam Bắc Thần chứ!”
“Chúng ta còn có giấy kết hôn, em đặc biệt quý trọng, anh có biết hay không?”
“Anh nói muốn cùng em ở cùng nhau liền ở cùng nhau, anh nói bỏ rơi em liền bỏ rơi em.”
“Có phải em đã làm sai chỗ nào không?”
“Em nói em không sợ, mạng của em vốn là anh cứu, em muốn đi theo bên cạnh anh, anh không thể để em vừa có một mái nhà quen thuộc lại trở về cô độc không nơi nương tựa…”
“Anh làm sao có thể… làm sao có thể làm em khó chịu như vậy?”
“Anh có biết không, đêm nay em nhìn anh trở về, rất lo lắng cho anh… Em biết em rất yếu, em có thể trở nên mạnh mẻ, em cũng có thể cố gắng bảo vệ anh…”
“Anh nói anh sẽ cố gắng trở thành một người chồng đúng mực, em cũng tự nói với mình phải làm một người vợ tốt…”
Lần này Phong Tố Cẩn hoàn toàn bạo phát tâm tình của mình.
Quân Mặc Hàn cũng bị làm cho kinh sợ, cô vợ nhỏ ngoan ngoãn khéo léo của hắn, mỗi lần nói chuyện với hắn đều là nói khẽ, nói nhỏ nhẹ, một bộ nhu thuận, hắn hôn một chút cũng sẽ thẹn thùng vô cùng.
Vậy mà cũng có thời điểm cô sợ hãi như vậy, sợ bóng sợ gió cũng như sợ hãi.
Bị vứt bỏ nhiều lần, trong nội tâm cô cũng có bóng ma, sợ nếu lại bắt đầu tập trung vào một người sẽ bị vứt bỏ một lần nữa.
Nói xong, cô bắt đầu im lặng rơi lệ, cho dù là rơi lệ nhưng cô vẫn nói.
“Anh không cho phép như vậy… em cũng không có tư cách gì để không cho anh nói như vậy…”
Giống như là nói cho hắn nghe, lại giống như đang lầm bầm lầu bầu, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.
Quân Mặc Hàn có thể cảm giác được tay cô đang run, loại cảm giác điên cuồng kia khiến hắn kinh ngạc, cũng làm cho tim hắn đau.
Hắn đột nhiên ý thức được, thực chất trong lòng vợ nhỏ của mình để ý nhất là cái gì, hóa ra cô sợ bị bỏ rơi như vậy, sợ không có nhà, sợ cô đơn.
Cô đối với hắn cũng không phải là không chút động lòng, không phải sao?
Trong lòng hắn thở dài, vừa muốn nói chuyện, bất chợt lại bị Phong Tố Cẩn hôn.
Cô nói nhiều như vậy, nhìn dáng vẻ “thờ ơ” của Quân Mặc Hàn, cô đã không lo được chuyện gì khác.
Có lẽ lúc này, cô bị chuyện Quân Mặc Hàn muốn bỏ rơi mình kích thích, bóng ma trong lòng bị kích thích nên mất đi lý trí.
Cô lập tức ngồi lên đùi Quân Mặc Hàn, học dáng vẻ trước kia của hắn, chủ động hôn hắn.
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥