⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Tựa như Phong Tố Cẩn ý thức được gì đó, nhanh chóng bắt lấy ống tay áo của Quân Mặc Hàn.
"Quân tiên sinh, tốt nhất chúng ta vẫn không nên gây ra án mạng, dù sao cô ta cũng là đại minh tinh quốc tế. Yên tâm, trong tay em có đoạn ghi âm của cô ta, tạm thời cô ta sẽ không dám làm gì cả. Có một số việc chúng ta vẫn nên từ từ, không cần nóng vội."
Cô cũng muốn làm chút gì đó với Liễu Thi Nhã nhưng thời điểm gây chuyện cũng không thể làm liên lụy đến bản thân mình.
Trong nháy mắt vừa rồi, cô có cảm giác Quân Mặc Hàn thực sự muốn giết Liễu Thi Nhã. Cô không muốn để cho Quân tiên sinh vì cô mà làm bẩn tay mình. Liễu Thi Nhã còn không xứng đáng để Quân tiên sinh phải động thủ, tự cô có thể giải quyết được.
Quân Mặc Hàn nhìn vẻ mặt của Phong Tố Cẩn, không lên tiếng.
Phong Tố Cẩn vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Quân Mặc Hàn, có chút không quen, làm nũng nói.
"Đừng tức giận có được không? Lần sau em sẽ không để mình xảy ra chuyện nữa, em có mua cho anh một cái cà vạt, tiêu bằng tiền em, anh đừng chê, được không?"
Thật ra thì Phong Tố Cẩn không biết làm nũng, không có ai dạy cho cô, trước kia cũng không ai cho cô cái quyền được làm nũng. Nhưng cô xem ti vi cũng biết chút ít, dường như làm nũng có thể khiến đàn ông nguôi giận?
Quả nhiên một thân khí lạnh xung quanh Quân Mặc Hàn đều được thu lại.
Hắn thở dài, bất đắc dĩ vỗ vỗ sau lưng Phong Tố Cẩn.
"Được, lần này nghe theo em."
Phong Tố Cẩn vui vẻ rời khỏi ngực Quân Mặc Hàn, mang cà vạt đến trước mặt cho hắn nhìn.
"Anh mau nhìn đi, có thích hợp không, anh có thích không?"
Vẻ mặt của Phong Tố Cẩn giống như là đang dâng vật quý.
Cô không biết, mỗi một bộ y phục trên người Quân Mặc Hàn, bao gồm cả cà vạt đều có giá trị ít nhất năm con số, đó là chưa kể đến đặt làm riêng, không thể dùng giá cả để so sánh. Nhưng cái cà vạt hơn ba ngàn trước mặt này lại khiến cho Quân Mặc Hàn càng nhìn càng vừa mắt, dễ chịu.
Giống như là tốt hơn so với những cái cà vạt kia của hắn.
"Ừm, rất tốt."
"Anh thích là tốt rồi."
Thần sắc của Quân Mặc Hàn đều là nhu hòa, ánh mắt dịu dàng như nước, nhìn vẻ mặt của Phong Tố Cẩn, mang theo cưng chiều cùng dung túng.
Phong Tố Cẩn đối mặt với ánh mắt đó, tâm giống như đang say.
Quân Mặc Hàn nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của Phong Tố Cẩn, cười một tiếng, trong nháy mắt giống như từ đông chuyển thành xuân, trăm hoa đua nở xinh đẹp chói mắt.
Phong Tố Cẩn cũng suýt nhìn đến ngây người.
Quân Mặc Hàn đem thẻ trong tay đặt vào tay cô, ôn nhu nói.
"Sau này không cần phiền muộn vì tiền, đây là thẻ phụ, còn có thẻ chính, trước mắt tạm thời không có giới hạn, muốn mua cái gì liền mua."
Phong Tố Cẩn lắc đầu.
"Em không thể nhận thẻ của anh, hiện tại em sống như thế cũng có chút tiết kiệm, em sẽ tự mình kiếm tiền, không thể tiêu xài của anh."
Quân Mặc Hàn thu lại ý cười, nhíu mày.
"Không tiêu xài của anh? Vậy tiêu của ai?"
"Của em."
Quân Mặc Hàn lắc đầu, gõ nhẹ vào trán Phong Tố Cẩn.
"Không phải là bảo em có chút giác ngộ sao? Em là vợ của anh, nhớ kỹ lấy thân phận của mình, tiêu xài của anh, dùng của anh, ở của anh, tất cả đều là điều đương nhiên. Của anh cũng là của em, hiểu rõ rồi?"
Phong Tố Cẩn lúng túng gật đầu, Quân Mặc Hàn ôn nhu và bá đạo, luôn có thể khiến cô xúc động ấm áp.
"Ngoan, nhận lấy thẻ đi, anh sẽ giám sát em. Nếu như em không tiêu, anh sẽ dùng cách thức khác chừng phạt em, hiểu?"
Phong Tố Cẩn nhìn Quân Mặc Hàn, thấy ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào nút áo của mình, cô lập tức đỏ mặt, biết được sẽ là cái gì.
Cô chặn lại nói.
"Em sẽ tiêu tiền của anh."
Cùng lắm thì lúc đó cô lại mua thêm cho hắn vài món đồ là được rồi.
"Sau này thích quần áo, túi xách, trang sức hay muốn ăn gì thì đều mua, vợ của anh không thể chịu một chút ủy khuất nào."
"Được."
Phong Tố Cẩn không kìm lòng được mà ôm lấy Quân Mặc Hàn, hôn lên mặt hắn một cái.
Lòng của cô ấm áp, không vì tiền, cũng không vì cái gì khác, chỉ vì hắn coi trọng cô như vậy thôi.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥