⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Giọng nói Phong Tố Cẩn rất thấp, rõ ràng không đủ sức lực.
Sáng sớm trước khi đi làm, Quân Mặc Hàn đã không ngừng dặn dò cô hôm nay trời sẽ mưa, thời tiết không tốt, không cho cô ra ngoài.
Vậy mà cô vẫn ra ngoài, hơn nữa còn ra ngoài vì chuyện liên quan tới Lam Bắc Thần.
Nếu để anh biết được, không chừng không chỉ tức giận mà còn ăn dấm.
Trong lòng Phong Tố Cẩn đang nghĩ nên nói thế nào? Nói thế nào thì anh mới không tức giận? Nhưng cô cũng không ngờ anh sẽ trở về vào buổi trưa mà?
Trước kia, lúc bận rộn công việc, buổi trưa Quân Mặc Hàn cũng sẽ không trở về ăn cơm.
Vừa làm xong cơm trưa, đồ ăn đặt trong nồi giữ ấm, Quân Mặc Hàn vừa đi tới phòng khách thì thấy vợ nhỏ của anh đã về.
Thần sắc Quân Mặc Hàn nhàn nhạt, tia u ám lấp lóe ở đáy mắt: "Vợ anh không hoan nghênh anh trở về à?"
Phong Tố Cẩn vội lắc đầu: "Không có không có! Lúc nào em cũng ngóng trông anh trở về."
Quân Mặc Hàn đi đến trước mặt Phong Tố Cẩn.
Phong Tố Cẩn ngửi được hương hoa mai thanh nhã, trái tim cũng run lên, cúi đầu như đã phạm phải sai lầm lớn.
Quân Mặc Hàn nhẹ giọng nói: "Đồ ăn đã đặt trong nồi giữ ấm cho em rồi, anh đi đây."
Nói xong, anh cầm áo khoác treo bên cạnh như muốn đi ra ngoài.
Phong Tố Cẩn không muốn gì cả, không chút nghĩ ngợi ôm chặt eo Quân Mặc Hàn: "Anh đừng đi! Là em, là em sai."
Cảm giác được thân thể mềm mại trong lòng, Quân Mặc Hàn nhíu mày, tia mị hoặc ở đáy mắt chợt lóe lên: "À, sai chỗ nào?"
Phong Tố Cẩn hít một hơi thật sâu, ngửi ngửi hương thơm trong lòng Quân Mặc Hàn, nói: "Em không nên không nghe lời anh, không nên ra ngoài trong thời tiết này, trở về cũng không nên nói câu kia. Em rất nhớ anh, buổi trưa đều ngóng trông anh trở về. Trước kia anh bận bịu, buổi trưa không trở về, sau đó em không thể không tập làm quen. Anh đừng tức giận, được không?"
Nói xong, Phong Tố Cẩn ngẩng đầu, dùng ánh mắt ướt sũng nhìn Quân Mặc Hàn, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Phong Tố Cẩn như thế khiến trái tim Quân Mặc Hàn nhũn ra. Anh thầm thở dài trong lòng, tự nhủ thật sự không thể cứng rắn với cô.
Anh đưa tay cầm lấy tay Phong Tố Cẩn ở sau lưng, giữ trong lòng bàn tay: "Em cũng biết bây giờ bên ngoài mưa to, hơn nữa hôm nay Bắc Quyền Thành xảy ra mấy vụ tai nạn giao thông, có một cửa hàng vì mưa to chập nước nên mất điện, xảy ra sự cố. Vậy mà em còn chạy ra ngoài, tay còn lạnh thế này!"
Cũng vì lo lắng cho cô nên anh mới về thăm, lại sợ buổi trưa cô không ăn cơm nên mới về làm cơm trưa cho cô ăn.
Cô gái này thật sự không biết tấm lòng của anh!
Nhưng thấy cô như vậy, anh cũng không nỡ nặng lời.
Phong Tố Cẩn biết anh lo lắng, trong lòng ấm áp, chu miệng nói: "Mưa to như vậy, anh trở về cũng không an toàn đâu."
Quân Mặc Hàn cong ngón tay, gõ nhẹ lên trán Phong Tố Cẩn: "Không phải lo cho em à? Lúc anh không ở nhà, có bữa trưa nào em chịu ăn cơm đầy đủ đâu?"
"Sao anh biết?"
"Buổi tối trở về nhìn phòng bếp là biết."
"Anh yên tâm, sau này em nhất định sẽ không để anh phải lo lắng, cũng sẽ ăn cơm đầy đủ. Mưa lớn như vậy, anh lái xe qua lại em cũng rất lo!"
Quân Mặc Hàn nhìn dáng vẻ nũng nịu đáng yêu của cô, không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô: "Nhanh đi sấy tóc cho khô! Một lát nữa ăn cơm trưa!"
"Anh đừng đi, ăn cơm trưa với em."
"Được, thật không biết nên làm gì với em."
Nói xong, Quân Mặc Hàn cũng không có cách nào, chỉ lắc đầu.
Thấy anh đồng ý, Phong Tố Cẩn mới nhún nhảy đi thay quần áo ướt, cầm máy sấy sấy khô tóc. Mưa bên ngoài thật sự rất lớn.
"Mặc Hàn, mưa như vậy nên nghỉ sớm thì tốt hơn. Anh là thị trưởng thành phố, có thể quyết định không?"