Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tố Cẩn nghĩ tới kế hoạch đối phó Hạ Tư Tuyền của mình, lập tức cảm thấy thoải mái.
Tất cả những gì Hạ Tư Tuyền đã làm với cô, cô sẽ đòi lại đầy đủ.
Bây giờ, vừa lúc cũng xuất hiện cơ hội này.
Chẳng qua, hiện tại Mễ Lương Ngân là kẻ đang bị buộc tội cố ý giết người, chắc chắn sẽ bị bắt lại.
Nếu cô muốn lợi dụng người này, vẫn phải nhờ cậy Quân tiên sinh nhà cô.
Trong lòng Phong Tố Cẩn có một cảm giác theo bản năng là Quân tiên sinh nhà cô rất mạnh, không gì không làm được.
Tan tầm, Quân Mặc Hàn trở về nhà.
Anh vừa mới bước vào cửa, Phong Tố Cẩn đã nghe thấy tiếng, liền nhanh chóng chạy từ trong bếp ra, đến bên cạnh Quân Mặc Hàn, ôm chặt lấy anh: "Trở về rồi?"
Quân Mặc Hàn nhìn người phụ nữ trong lòng, ánh mắt liền trở nên nhu hòa.
Hôm nay anh cảm nhận rất rõ ràng, vợ nhỏ của anh vô cùng nhiệt tình.
Anh đưa tay, trìu mến vuốt tóc cô: "Hôm nay sao lại vui vẻ rồi?"
Phong Tố Cẩn ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Hàn, mắt sáng rực: "Anh tan làm rồi, dĩ nhiên phải vui vẻ chứ!"
Hiếm thấy dáng vẻ nũng nịu khả ái của vợ nhỏ, trái tim Quân Mặc Hàn cũng ấm áp theo.
Nhất là bởi ánh sáng trong đôi mắt cô có thể chiếu sáng tâm hồn anh, khiến mỏi mệt cả ngày tan đi không ít.
Không thể không nói, mỗi lần về nhà, nhìn thấy bóng dáng vui vẻ của cô, tâm tình anh cũng trở nên không tồi.
Anh muốn hỏi gì đó nhưng nhìn thấy tạp dề trên hông Phong Tố Cẩn, lại nhìn vào trong bếp, nhíu mày nói: "A Cẩn, em có quên gì trong phòng bếp không?"
Phong Tố Cẩn vốn còn muốn nũng nịu để tiện bề nói chuyện kế tiếp, lại nghe thấy Quân Mặc Hàn nhắc nhở: "A, em đang nấu canh."
Hô lên một tiếng, Phong Tố Cẩn nhanh chóng buông Quân Mặc Hàn, chạy đến phòng bếp.
Quân Mặc Hàn bất đắc dĩ lắc đầu. Anh thay dép lê, cởi áo khoác mắc lên móc áo rồi mới tiến vào phòng bếp.
Anh kéo ống tay áo lên, rửa tay rồi nhận lấy công việc từ tay Phong Tố Cẩn.
Phong Tố Cẩn nhìn Quân Mặc Hàn mặc áo sơ mi trắng, kéo ống tay áo, dùng thìa khuấy canh, thanh tú ưu nhã như vậy khiến cô không nhịn được mà cũng có chút si mê.
Làm sao đây, cô thật sự muốn ôm lấy anh.
Lúc ăn cơm, Phong Tố Cẩn mở ti vi, chuyển đến chương trình tin tức riêng biệt để Quân Mặc Hàn nghe được tin tức.
Quân Mặc Hàn nhìn thoáng qua TV rồi mới quay đầu nhìn Phong Tố Cẩn. Ánh mắt anh nghiêm nghị.
Phong Tố Cẩn bị nhìn như vậy, thực sự cũng không thể giả vờ điềm nhiên như không có việc gì được nữa: "Vậy, anh đã thấy tin tức chưa?"
Quân Mặc Hàn tự giễu rồi nhìn Phong Tố Cẩn: "A Cẩn, hôm nay em có chuyện muốn nói với anh, đúng không?"
Phong Tố Cẩn ho khan một tiếng: "Em muốn hỏi anh về một người."
Đáy mắt Quân Mặc Hàn lóe sáng: "Mễ Lương Ngân? Hắn có ích?"
Phong Tố Cẩn sợ hãi nhìn Quân Mặc Hàn. Sao anh lại biết suy nghĩ trong lòng cô?
Quân Mặc Hàn không nhịn được, cong ngón tay gõ nhẹ xuống trán cô: "Có thể giấu diếm anh chút ý nghĩ kia sao? Ban ngày anh cũng biết tin tức, mọi cử động của Mễ Lương Ngân đều bị anh khống chế. Hiện hắn đã bị bắt đi rồi."
"Em biết hắn chắc chắn sẽ bị bắt lại. Em chỉ muốn gặp hắn, đàm phán với hắn một chút, muốn để hắn bên cạnh Hạ Tư Tuyền, như một con rắn độc ẩn núp mà tìm thời cơ cắn Hạ Tư Tuyền."
Quân Mặc Hàn nhìn Phong Tố Cẩn bằng ánh mắt tán thưởng với sự thông minh ngoài mong đợi của cô.
Sắc mặt Phong Tố Cẩn hơi đỏ. Tuy trước kia có lẽ cô thật sự quá yếu nhưng chắc chắn sau này sẽ mạnh lên.
Chỉ cần anh không cảm thấy cô quá xấu xa là được rồi.