⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Nhờ Phong Tố Cẩn, ánh mắt Quân Mặc Hàn càng thâm tình như nước. Anh hôn lên trán cô một cái: "Em luôn khiến anh vui vẻ."
Phong Tố Cẩn cười hì hì, ánh mắt quấn quýt si mê nhìn Quân tiên sinh nhà mình.
Không kìm lòng được, Quân Mặc Hàn muốn hôn cô nhưng điện thoại di động của anh lại vang lên.
Phong Tố Cẩn bất mãn bĩu môi.
Quân Mặc Hàn buồn cười, chạm nhẹ lên tóc cô: "Lát nữa quay lại sẽ bù cho em."
Nói xong, anh cầm điện thoại lên, nhận cuộc gọi.
Vì câu nói này của Quân Mặc Hàn, mặt Phong Tố Cẩn đỏ lựng như nhiễm sắc son.
Chỉ là, cô phát hiện, dù Quân tiên sinh nhà cô nói không đi làm nhưng thật ra lại bề bộn nhiều việc. Chỉ riêng hai ngày này cô tỉnh lại, công việc của anh đã không ngừng, điện thoại cũng vang liên tục.
Cô cũng có thể đoán được một tuần mà cô mê man, chắc chắn anh càng bận hơn rất nhiều.
Nhưng anh nói như vậy cũng đồng nghĩa anh coi trọng cô nhất rồi. Trong lòng Phong Tố Cẩn cảm động như được một dòng nước ấm chảy qua.
Trong mắt cô như xuất hiện một ngôi sao nhỏ, nước mắt cảm động cũng ứa ra.
Ngay lúc Phong Tố Cẩn đang thất thần, Quân Mặc Hàn ở trong phòng khách vẫy tay với cô: "A Cẩn, tới đây."
Phong Tố Cẩn vui vẻ nhún nhảy đi qua.
Quân Mặc Hàn mỉm cười nhìn cô, ánh mắt lưu luyến ôn nhu như nước.
Phong Tố Cẩn chớp chớp mắt, không rõ vì sao.
Quân Mặc Hàn đưa điện thoại đến bên tai cô, nói: "Người của Phong gia và người của những nhà khác đang thảo luận ở phòng riêng trong Ngự Cung, em có muốn nghe chút không?"
Đôi mắt Phong Tố Cẩn sáng lên. Quân tiên sinh nhà cô thật tốt, vẫn giữ lời hứa để Phong gia cho cô xử lý.
Quân Mặc Hàn đương nhiên phải giữ lại Phong gia cho Phong Tố Cẩn trút giận, giúp Phong Tố Cẩn luyện tay trưởng thành, cũng muốn dựng nên uy danh cho Phong Tố Cẩn.
Lúc trước, Quân Mặc Hàn cho người theo dõi Phong gia nhưng Thương Linh có thủ đoạn đặc biệt, khiến người kia không phát hiện ra được cái gì.
Từ sau ngày Lam Bắc Thần đính hôn, mọi người không dám tiếp tục phớt lờ, dựa theo chỉ thị của Quân thiếu, điều động thêm nhân lực đến giám sát Phong gia nên mọi cử động của Phong gia đều được người ta báo cáo với Quân Mặc Hàn.
Ngự Cung cũng là sản nghiệp của Quân gia nên căn phòng đám người Phong lão phu nhân vào chắc chắn sẽ có thiết bị nghe trộm, thu lại hết các cuộc trò chuyện của bọn họ.
"Phong lão phu nhân, bà yên tâm, lần này chúng tôi nhất định sẽ phối hợp thật tốt."
"Đúng đấy. Lần này chẳng những kéo được Quân Mặc Hàn xuống ngựa mà còn có thể giết chết tiểu tiện nhân Phong Tố Cẩn kia."
"Đừng để Quân Mặc Hàn chết, giữ lại cậu ta cho cháu gái tôi chơi."
"Yên tâm, yên tâm, chơi thế nào cũng được. Ha ha, nghe nói lần này tổ điều tra đặc biệt tới, Quân Mặc Hàn cũng đừng hòng làm thị trưởng nữa. Phía trên thật sự đang giúp chúng ta."
"Mấy gia tộc chúng ta liên hợp lại, còn có thêm tổ điều tra đặc biệt phía trên, Quân Mặc Hàn này có bản lĩnh hơn nữa thì cũng vô dụng, ha ha..."
Nghe xong, trong mắt Phong Tố Cẩn cũng xuất hiện hai ngọn lửa tức giận, suýt chút đã ném điện thoại di động.
Thế mà Phong lão phu nhân lại dám phát động mấy gia tộc khác nhằm vào cô và Quân Mặc Hàn, thậm chí còn muốn làm như thế với Quân Mặc Hàn.
Trong lòng cô, Quân tiên sinh nhà cô là người không thể xâm phạm. Cho dù bọn họ chỉ suy nghĩ một chút, cô cũng không cho phép, không cho phép!
Cô rất muốn giết người. Làm sao đây?
Quân Mặc Hàn lấy lại điện thoại từ tay Phong Tố Cẩn, ôn nhu vỗ vỗ tay cô: "Phải khôn ngoan. Không đáng tức giận vì đám người thường này."
Đôi mắt bốc lửa, Phong Tố Cẩn nhìn Quân Mặc Hàn, nói: "Mặc Hàn, anh tìm cho em mấy tên côn đồ được không? Em phải dẫn đủ người, dùng một tư thế tốt, bắt chước xã hội đen, đi đạp bọn họ!"
*Truyện chỉ được đăng full tại WordPress, Fanpage và Wattpad @perfect-team. Mọi bản dịch ở web khác đều là ăn cắp, hãy giúp team report hoặc chỉ dẫn mọi người vào WordPress của team để đọc, cảm ơn các cậu!