⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Nghe thấy giọng nói ghê tởm này, Phong Tố Cẩn thật sự muốn nôn.
Trà xanh này lại bắt đầu giả vờ. Biết ngay cô ta sẽ không chịu an phận mà! Là do cô chủ quan, nhưng xưa nay Phong Tố Cẩn cô cũng không phải là người dễ bắt nạt.
Cô cố ý đưa tay giữ chặt Phong Tâm Tinh, sau đó dùng sức bẻ gãy ngón tay cô ta.
"A..."
Phong Tố Cẩn cũng giả vờ vô tội: "Cô sao rồi? Không sao chứ?"
Hiển nhiên Phong Tâm Tinh không ngờ người này lại là Phong Tố Cẩn: "Mày... mày..."
Khóe môi Phong Tố Cẩn nhếch lên quỷ dị. Hôm nay Phong Tâm Tinh cô đụng vào tôi, xem tôi hành hạ cô thế nào! Phong Tố Cẩn thầm suy nghĩ. Chịu đựng đau đớn trên người, thừa dịp Phong Tâm Tinh đang giật mình, cô dùng sức, hung hăng nhéo thịt trên người cô ta.
"A..."
Cũng may tiếng mưa lớn nên mới che lấp tiếng la này. Hai tay Phong Tố Cẩn càng dùng sức, hung hăng thăm hỏi trên người Phong Tâm Tinh. Phong Tâm Tinh hoàn toàn bị choáng váng, đau đến mức muốn khóc.
Bàn về tâm cơ, Phong Tâm Tinh lành nghề hơn nhưng thân thể cô ta yếu đuối, căn bản không có chút sức lực nào. Lúc này, ở trong mưa to, cô ta cũng chỉ có thể bị Phong Tố Cẩn hành hạ, tức giận muốn hộc máu.
Cô ta hoàn toàn không ngờ được người này là Phong Tố Cẩn!
Quả nhiên, cô chính là người bám vào thị trưởng Quân. Cảm giác đố kỵ và không cam lòng lan tràn trong lòng Phong Tâm Tinh nhưng lúc này, cô ta đau đến mức cả người phát run, cũng không nghĩ được những chuyện khác.
Dù đang chỉ huy an bài tất cả trên công trường, Quân Mặc Hàn cũng không quên chú ý đến Phong Tố Cẩn. Khi thấy Phong Tố Cẩn bị đụng ngã, trái tim Quân Mặc Hàn cũng đau đớn, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Quân Mặc Hàn ném loa, nhanh chóng chạy tới chỗ Phong Tố Cẩn. Anh đi tới bên cạnh hai người, một tay bắt lấy cánh tay Phong Tâm Tinh, mạnh mẽ ném cô ta sang một bên.
"Phanh" một tiếng, Phong Tâm Tinh cứ thế bị Quân Mặc Hàn vứt ra ngoài, một lần nữa đập xuống mặt đất, choáng váng.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Quân Mặc Hàn đều chỉ dừng trên người Phong Tố Cẩn. Anh thấy Phong Tố Cẩn như vậy, dịu dàng ôm cô: "A Cẩn, đau không?"
Giọng nói của Quân Mặc Hàn mang theo sự đau lòng và yêu thương. Thậm chí, anh còn có chút tự trách, không nên dẫn cô tới.
Hiện tại, tâm tình Phong Tố Cẩn không tệ. Nhất là lúc nhìn thấy Quân Mặc Hàn không hề thương hoa tiếc ngọc mà ném Phong Tâm Tinh ra, trong lòng cô mừng thầm, tự nhiên cũng sẽ quên đi đau đớn trên người.
Phong Tố Cẩn không hề biết, nếu như không có cô, Quân Mặc Hàn cũng có thể giết người.
Phong Tố Cẩn lắc đầu: "Mặc Hàn, em không sao. Chỗ này có phóng viên, tự em đứng lên được."
Quân Mặc Hàn căn bản không thèm quản những thứ kia, cái gì cũng không quan trọng bằng Phong Tố Cẩn. Hơn nữa, lúc này, trái tim anh vẫn đang đau đớn dữ dội.
Quân Mặc Hàn kiên trì muốn đưa Phong Tố Cẩn đi bệnh viện nhưng cô khăng khăng nói: "Em không sao thật mà."
Cô không thể vì chuyện của mình mà làm trễ nải chuyện của Quân Mặc Hàn.
Quân Mặc Hàn áp mặt mình lên mặt cô: "A Cẩn, em có biết vừa rồi em làm anh sợ thế nào không?"
Nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của Quân Mặc Hàn, Phong Tố Cẩn áy náy nói: "Em... Em không sao, anh đừng lo."
Quân Mặc Hàn nắm tay Phong Tố Cẩn. Nhìn vết trầy phía trên, ánh mắt anh co lại: "Còn nói không sao à? Em nhìn tay em đi, cho anh xem cánh tay."
Phong Tố Cẩn vội vàng muốn rút tay về nhưng đã bị Quân Mặc Hàn nắm chặt. Anh không nói hai lời, trực tiếp ôm ngang Phong Tố Cẩn lên.
"Mặc Hàn, đừng như vậy! Em muốn xuống! Anh còn việc phải an bài!"
"Không sao, nhân viên đã được cứu ra. Không còn chuyện gì nữa."
"Người vừa ngã xuống là ai vậy? Sao thị trưởng Quân lại khẩn trương như thế?"
"Không phải đại tiểu thư Phong gia sao? Lúc trước, người khiến thị trưởng Quân mất không chế trong ngày nhậm chức cũng là cô ấy."