⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Khóe miệng Quân Mặc Hàn cong lên đầy khát máu, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên tay ghế: "Phong lão phu nhân là người có thể tàn nhẫn với chính người của mình. Bà ta còn có liên lạc với gia tộc hào môn Đế Đô."
Nghe những lời này của Quân Mặc Hàn, dường như trong đầu Phong Tố Cẩn lóe lên một vệt sáng.
"Khó trách năm đó bà ta có thể ép ông nội em cưới bà ta vào cửa. Em từng nghe cha em nói, người ông nội yêu nhất chính là bà nội em, sau đó cũng vì bất đắc dĩ mới cưới Phong lão yêu bà. Sau đó nữa, vì an nguy của cha em, ông nội không thể không cố ý đoạn tuyệt quan hệ ngoài mặt với cha, để cha rời khỏi Phong gia. Nếu không phải mẹ bệnh nặng cần chữa trị, cha sẽ không về lại Phong gia."
Nói tới những thứ này, trái tim Phong Tố Cẩn lập tức khó chịu, đau đớn.
Quân Mặc Hàn ôm cô vào lòng: "A Cẩn, đừng nhớ lại những chuyện không vui kia. Phong lão phu nhân sẽ phải trả giá đắt vì những gì bà ta đã làm."
Anh sẽ không bỏ qua cho Phong gia.
Lần này, sở dĩ Phong lão phu nhân thoát được đơn giản là vì trong khoảng thời gian này, anh cần chú ý tới thân thể của Phong Tố Cẩn, không có nhiều tinh lực đi làm chuyện khác mà thôi.
Tất cả những thứ này đều có thể chậm rãi mưu toan, chỉ có thân thể A Cẩn là không thể trì hoãn.
Phong Tố Cẩn dựa vào lồng ngực Quân Mặc Hàn, dùng sức hít mũi một cái.
Một lát sau, đã khống chế tốt tâm trạng, cô nói: "Lam lão gia tử thật sự đã nhập viện rồi à?"
"Trúng gió chưa tỉnh, nội bộ Lam gia đang tiến hành tranh quyền."
Phong Tố Cẩn chớp chớp mắt: "Không phải thân thể của Lam lão gia tử rất khỏe mạnh sao?"
"Thân thể có khỏe mạnh hơn nữa cũng không chịu nổi đả kích này."
Trong lòng Phong Tố Cẩn co lại, hơi chột dạ. Dù sao đoạn ghi âm trong lễ đính hôn của Lam Bắc Thần và Liễu Thi Nhã cũng là do cô sắp xếp.
"A Cẩn, lại mềm lòng sao? Em phải biết, Lam lão gia tử trúng gió không đơn thuần chỉ vì việc này mà là bởi Liễu Thi Nhã. Liễu Thi Nhã không chỉ lừa Lam gia, giết hại người của Tống gia, hơn nữa còn cùng người của cô ta muốn lấy mạng em. Em suy nghĩ một chút, người như vậy, Lam lão gia tử dám cho vào Lam gia sao? Đây không phải dẫn sói vào nhà à? Chỉ căn cứ vào việc này, ông ấy cũng sẽ bị kích thích."
Nghe Quân Mặc Hàn giải thích, đôi mắt Phong Tố Cẩn hiện lên một tia sáng lạnh: "Thì ra thật sự có liên quan tới Liễu Thi Nhã. Đúng rồi, Thương nữ sĩ kia..."
"Đã bị người của anh đưa đi, hiện tại đang thẩm vấn."
Quân Mặc Hàn hời hợt nói. Không ai biết, thật ra Thương Linh kia đang chịu hình phạt.
"Cô ta nói em là Phượng Hoàng Lam gì đó, đó là cái gì? Em không hiểu."
Nghe câu nói này, thân thể Quân Mặc Hàn cứng đờ, đáy mắt hiện lên một tia u mị, sau đó bình thản nói: "Những thứ kia không liên quan tới em, chẳng qua Liễu Thi Nhã muốn mượn đao giết người mà thôi."
"Ồ, em hiểu rồi. Thương nữ sĩ muốn tìm giết Phượng Hoàng Lam, Liễu Thi Nhã hận em nên giết chết Tống Thu Doãn vẫn chưa đủ, còn muốn mượn tay Thương nữ sĩ giết em."
Quân Mặc Hàn gật đầu, đáy mắt lóe lên một tia u ám mỏng rồi biến mất.
Phong Tố Cẩn cảm khái: "Không biết Liễu Thi Nhã lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy, còn dám giết người."
Miệng Quân Mặc Hàn nhàn nhạt nhếch lên đầy trào phúng: "Cô ta cho rằng cô ta có thể dựa vào người sau lưng. Hai năm nay, sở dĩ cô ta có thể đứng vững gót chân trong giới diễn viên đơn giản là vì có quan hệ với người phụ nữ đã bắt em. Cô ta thật sự cho là Thương Linh kia có thể một tay che trời."
Phong Tố Cẩn đột nhiên quay đầu nhìn Quân Mặc Hàn, ý cười thật sâu.
Quân Mặc Hàn trìu mến xoa xoa gò má cô: "Nhìn anh như vậy làm gì?"
Phong Tố Cẩn cười hì hì một tiếng, nịnh nọt nói: "Có lẽ bọn họ thật sự có thể một tay che trời nhưng Quân tiên sinh nhà em mới là lợi hại nhất."
*Truyện chỉ được đăng full tại WordPress, Fanpage và 241 chương tại Wattpad @perfect-team. Mọi bản dịch ở web khác đều là ăn cắp, hãy giúp team report hoặc chỉ dẫn mọi người vào WordPress của team để đọc, cảm ơn các cậu!