—
Mỗi lần tỉnh mộng là mỗi lần Lam Bắc Thần cảm thấy xung quanh thật lạnh lẽo. Vì anh ta biết đấy chỉ là mộng, trong hiện thực, Phong Tố Cẩn chỉ thuộc về Quân Mặc Hàn, sẽ không quay lại, cũng không còn thuộc về Lam Bắc Thần anh ta nữa.
Lam Bắc Thần hiểu rõ, có nhiều thứ là do anh ta bỏ lỡ.
Khi anh ta đã hiểu những lời ông nói, cảm giác lúc đấy chỉ có đau đớn và hối hận. Nhưng lúc này, Lam Bắc Thần cảm thấy thật sự rất cô đơn. Do khi ông ra đi, mẹ lại đột nhiên biến mất, Phong Tố Cẩn - người đã từng thuộc về anh ta cũng không quay lại nữa.
Lúc nào cũng vậy, Lam Bắc Thần chỉ có thể uống một ly rượu rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc. Chỉ khi bận rộn anh ta mới có thể vượt qua được, không nghĩ về nó nữa, không nhớ nữa.
Trong hơn một tháng này, thành phố Bắc Quyền nhìn vẫn phồn hoa như cũ. Nhưng đằng sau nó đã xảy ra biến động, phát sinh rất nhiều chuyện, ngày nào cũng có tin tức mới, vạch trần rất nhiều việc làm thỏa mãn rất nhiều người.
Phong Tố Cẩn biết thời gian này Quân Mặc Hàn rất bận. Vì sau khi tổ đặc biệt rời khỏi, anh đã ra tay với mấy người ở gia tộc kia, những người này muốn đối phó với cô và Quân Mặc Hàn, Quân Mặc Hàn đương nhiên phải ra tay trước.
Huống chi Nạp Lan Vân Thanh nói rất đúng. Ở Đế Quốc này, muốn không bị khi dễ, có được mọi thứ thì nhất định phải thật mạnh mẽ.
Trong thời gian này, Phong lão phu nhân liên tục bị chấn kinh phải vào viện nhiều lần, bà ta rất muốn gặp Phong Tố Cẩn.
Nhưng Phong Tố Cẩn không muốn gặp bà ta.
Phong Tố Cẩn không để ý đến chuyện này, rất lâu sau mới chịu đi gặp bà ta
Khi đi đến bệnh viện, lúc đầu Phong Tố Cẩn muốn nổi giận với Phong lão phu nhân, tốt nhất nên đưa khiến bà ta tức đến chết luôn cho rồi.
Nhưng Phong lão phu nhân chịu sự giày vò lâu như vậy mà vẫn còn sống, không thể không nói mạng của bà ta rất lớn.
Lúc Phong Tố Cẩn vào bệnh viện, thấy Phong lão phu nhân tiều tụy, không còn hình người cô vẫn có chút ngạc nhiên.
Nhưng đối với dạng người như bà ta, cô không có cảm tình.
Phong lão phu nhân nhìn thấy Phong Tố Cẩn cũng rất ngạc nhiên, không ngờ rằng Phong Tố Cẩn thực sự sẽ đến đây.
"Đừng tự đa tình, tôi không tới thăm bà, tôi chỉ muốn hỏi bà một câu. Bà đã ra tay với cha tôi như thế nào?"
Trước đó, cho dù là phản ứng của Phong Diệc Viễn hay lão yêu bà cũng đều vô hình khiến cô biết được, năm đó cha cô và lão yêu bà nhất định đã xảy ra chuyện.
Nhưng kỳ lạ là, dù tra thế nào cũng đều không tra được manh mối có liên quan, có lẽ là do thời gian đã qua lâu nên không tra được nữa.
Thế nhưng Phong Tố Cẩn suy đoán, Phong lão phu nhân có người hỗ trợ phía sau, che giấu chuyện năm đó.
Phong lão phu nhân nghe Phong Tố Cẩn hăm dọa, tức giận nói: "Hừ, mày đừng tưởng bây giờ mày có thể khoe khoang, cha mày năm đó còn không biết đã đắc tội gì với người nào nên mới bị tông thành như thế, nói không chừng mày cũng sẽ bị để ý, ha ha."
Đôi mắt Phong Tố Cẩn híp lại: "Bà có ý gì? Nói rõ ra cho tôi!"
Nói xong Phong Tố Cẩn muốn đưa tay bóp cổ Phong lão phu nhân.
Phong lão phu nhân chứng kiến sự tàn nhẫn Phong Tố Cẩn: "Lặp lại lần nữa cũng vậy thôi, mặc dù tao cũng có chút quan hệ, nhưng khi người của tao đang đuổi theo chiếc xe của cha mẹ mày thì đã có chiếc xe khác đụng vào, đây là cố ý đụng. Mày nói xem, nếu cha mày không đắc tội với người khác thì ai sẽ làm vậy với cha mày."
Mặt Phong Tố Cẩn trắng bệch, không thể tin được: "Bà nói láo, cha tôi sẽ không như vậy."
Trong ấn tượng của cô. Cha mẹ cô đối xử với mọi người rất tốt, chưa hề làm ai khó chịu, ngay cả khi về Phong gia, bị Phong lão yêu bà làm khó, cha cô cũng nhẫn nhịn, không gây xung đột, cãi vã.