⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Dạ Tinh không đoán được tâm tư của Quân thiếu, chỉ có thể âm thầm xử lý mọi chuyện một cách hoàn mỹ. Nhưng hắn lại có chút lo lắng bất an, không biết lúc này suy đoán tâm tư của Quân thiếu như thế có đúng hay không.
Quân Mặc Hàn lẳng lặng ngồi nơi đó, tư thế thanh nhã, cao quý tự nhiên, trên gương mặt tuyệt đẹp dần dần ngưng kết thành băng, bầu không khí cũng lập tức giảm thấp xuống mấy độ.
Ngay cả Dạ Tinh cũng cảm nhận được khí lạnh toát ra từ người của Quân thiếu.
Chốc lát, Quân Mặc Hàn đứng dậy, cầm lấy áo khoác ở bên cạnh, nói.
"Đi thôi."
Dạ Tinh sửng sốt một chút. Cũng may hắn đi theo bên người Quân thiếu nhiều năm như thế nên mới hiểu được, Quân thiếu muốn đến Dạ Vị Miên.
Quả nhiên hắn cho người chú ý đến Phong tiểu thư kia là đúng.
Nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ hắn cũng không thấy Quân thiếu để ý người đến người nào như thế.
Nhưng mà nhìn vẻ mặt của Quân thiếu cũng không giống với dáng vẻ động tâm, thực sự hắn không tìm được manh mối.
...
Trong quán bar Dạ Vị Miên, khi Phong Tố Cẩn nhảy múa, cô chìm đắm trong thế giới của mình, lại không khỏi nhớ đến khi còn ở nhà cũ. Có mẹ ở cạnh bên, mỉm cười ôn nhu hướng dẫn cô nhảy múa.
Chính Phong Tố Cẩn cũng không biết, vũ đạo của cô như có linh hồn, có một loại năng lực làm rung động lòng người.
Rõ ràng là quán bar ồn ào, lại bởi vì điệu múa của cô, rất nhiều người yên tĩnh nhìn xem, ánh mắt phảng phất đều bị hấp dẫn trên người cô.
Quân Mặc Hàn đi vào quán bar, trực tiếp lên phòng cao cấp ở tầng ba, cũng xem hết điệu múa của Phong Tố Cẩn.
Quản lí Chu biết được Quân thiếu đến liền khẩn trương, tự mình chạy lên hầu hạ bưng trà rót nước.
"Quân thiếu, nếu ngài tới đây thì thông báo với tiểu nhân một tiếng, tiểu nhân cũng không biết ngài tới, thực sự là khiến tôi sợ hãi."
Ở trong mắt bọn họ, Quân thiếu chính là Ám Dạ đế vương, bọn họ đối với người này đều là sợ hãi theo bản năng.
Quân Mặc Hàn nhìn Chu quản lí, nhàn nhạt có chút không kiên nhẫn.
Dạ Tinh khoát tay một cái, Chu quản lí nhanh chóng lui xuống, bất quá khi hắn rời đi, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà lau mồ hôi, còn tưởng rằng hắn đã làm sai gì đó cho nên Quân thiếu mới đến.
Hắn khẽ thở hắt ra, cũng may là không có gì nguy hiểm.
Phong Tố Cẩn nhảy múa xong, chân đã bắt đầu đau, vừa mệt vừa khát. Người phục vụ đưa nước tới, cô uống một ngụm, lễ phép nói.
"Cảm ơn."
Cô muốn đi đến sân khấu hỏi một chút, cô có đạt yêu cầu hay không.
"Người đẹp, bồi anh uống một ly..."
"Người đẹp, theo bổn thiếu gia, cô cũng không cần phải khổ cực nhảy múa...."
"Tiểu thư, cùng tôi nhảy một điệu múa đi..."
...
Đối mặt với đám người mời rượu và bắt chuyện, Phong Tố Cẩn đều dùng vẻ mặt lạnh lùng, không nói lời nào. Cô chỉ muốn đến sân khấu hỏi xem có thích hợp hay không.
Mặc dù cô rất cần tiền nhưng cũng có nguyên tắc và ranh giới cuối cùng.
Chỉ là đi không được bao lâu, cô cảm giác có một cỗ nhiệt bắt đầu xâm chiếm đầu óc, cả người đều nóng lên.
Chuyện này là như thế nào?
Phong Tố Cẩn dùng sức lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn.
Lúc này có một người mặc quần áo phục vụ đi đến, lôi kéo Phong Tố Cẩn đi đến một nơi khác. Phong Tố Cẩn muốn tránh thoát.
"Buông ra, buông tôi ra... Đừng... Nóng..."
Lúc này Phong Tố Cẩn mới ý thức được chỗ nào có vấn đề, cô dùng răng cắn mạnh đầu lưỡi, tận lực giữ vững một tia tỉnh táo cho bản thân.
"Cứu tôi, cứu tôi..."
...
Quân Mặc Hàn nhìn xuống phía dưới, ánh sáng trong mắt lập tức tối sầm lại, lúc này hắn cũng ý thức được Phong Tố Cẩn có chút không bình thường.
Đột nhiên hắn nghĩ đến ly nước mà Phong Tố Cẩn đã uống, ly nước đó có vấn đề! Không nghĩ đến lại có người dám ở địa bàn của hắn, ngay dưới mí mắt của hắn làm những thứ thế này.
"Dạ Tinh, đi tra xem chuyện hôm nay là ai làm, lập tức xử lý!"
"Rõ!"
Dạ Tinh nhìn Phong Tố Cẩn có chút bất thường giãy dụa, rõ ràng là Quân thiếu đã tức giận.
Hắn xuống dưới, trực tiếp kéo người đang lôi kéo Phong Tố Cẩn ra đánh.
"Mày là ai? Có biết tao là ai hay không mà lại dám đánh tao!"
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥