⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tố Cẩn nhìn Quân Mặc Hàn mị hoặc như ánh trăng, trong lòng run lên, đôi mắt phảng phất bị đau không mở ra được.
Cô chớp mắt nhìn, cảm thấy đôi mắt ê ẩm, nhìn thấy Quân Mặc Hàn, cô cũng có cảm giác muốn rơi lệ.
Quân Mặc Hàn như đạp lên ánh trăng, từng bước ưu nhã bước về phía cô.
Anh đi đến trước mặt Phong Tố Cẩn, tình cảm và sự nhớ nhung dường như đã không còn áp chế mà phun trào nơi đáy mắt, giống như thủy triều trút xuống người cô, bao trùm lấy cô.
Phong Tố Cẩn đối mặt với ánh mắt của Quân Mặc Hàn, tâm cũng run theo, cảm xúc bên trong chân thật như thế nào, cô đều cảm nhận rõ ràng.
"Mặc... Mặc Hàn..."
Quân Mặc Hàn một tay ôm Phong Tố Cẩn vào trong ngực, phảng phất thở dài mở miệng nói: "A Cẩn!"
Chỉ có hai chữ này, không có gì khác lại để lộ ra sự tưởng niệm và lo lắng trong lời nói của anh.
Phong Tố Cẩn ngửi hương hoa mai thanh lãnh trên người anh, ánh mắt khẽ chớp, ôm eo Quân Mặc Hàn thật chặt.
"Anh không có việc gì là tốt rồi."
Cô thật sự nhớ anh, nhất là buổi chiều hôm nay, lòng của cô vẫn luôn không thể thả lỏng.
Quân Mặc Hàn trìu mến hôn lên đỉnh đầu cô, khẽ vuốt tóc cô, chỉ trong phút chốc, anh thậm chí còn muốn dung hòa cô vào thân thể.
Trong cuộc điện thoại buổi chiều hôm nay, cô khóc, tâm anh cũng đau. Lúc này nhìn thấy cô, ôm lấy cô, tâm mới được thả lỏng.
Hai người ôm nhau hồi lâu, Quân Mặc Hàn cảm giác được gió đêm có chút lạnh mới buông Phong Tố Cẩn ra.
"Trễ như vậy, sao lại một mình ở đây?"
"Em chỉ ra đi dạo một chút."
Cô không muốn để Quân Mặc Hàn phải quan tâm mấy việc vặt kia.
Quân Mặc Hàn sờ sờ tóc Phong Tố Cẩn.
"Muộn như vậy mà còn một mình ra đây, thật khiến người ta không yên lòng."
Ngữ khí của Quân Mặc Hàn rất nhẹ, mang theo sự than nhẹ bất đắc dĩ.
"Ở cửa tiểu khu không có gì cả, chúng ta về nhà đi."
Trên mặt Quân Mặc Hàn nhẹ nhàng chậm chạp hiện lên một nụ cười, anh nắm chặt tay Phong Tố Cẩn.
"Được, chúng ta về nhà."
Hai người đi từ cửa tiểu khu đến khu nhà ở.
Phong Tố Cẩn nhìn trên mặt đất, ánh đèn chiếu xuống hai người tạo thành cái bóng, thật dài, nhất là hai người nắm tay vững chắc như thế làm cho cô sinh ra một loại cảm giác nắm tay cả đời, bên nhau đến già, trong lòng vô cùng ấm áp.
Về đến nhà, Quân Mặc Hàn thay quần áo, rửa tay xong liền muốn nấu cơm.
Phong Tố Cẩn vội chạy vào phòng bếp, đẩy Quân Mặc Hàn ra ngoài.
"Anh đi nghỉ một lát đi, để em làm cơm tối."
Mặc dù bây giờ đã rất muộn nhưng cô nghĩ tới buổi chiều Quân Mặc Hàn đã trở về đây, chắc chắn là vẫn chưa ăn cơm.
"A Cẩn, anh không mệt."
Quân Mặc Hàn thật sự không nỡ để Phong Tố Cẩn vất vả nhưng Phong Tố Cẩn còn đau lòng cho Quân Mặc Hàn hơn.
Cuối cùng, Quân Mặc Hàn không thể tranh được với Phong Tố Cẩn, anh có chút bất đắc dĩ, vừa lúc anh cũng nhận điện thoại của Dạ Tinh gọi tới, biết anh ta có chuyện muốn báo cáo.
Anh chỉ có thể rời khỏi phòng bếp, đi đến phòng khách.
Sáng sớm Quân Mặc Hàn đã hạ lệnh để Dạ Tinh nhìn chằm chằm Phong lão phu nhân, xử lý Trâu Như Đan. Lúc đầu quả thực anh ta đã sắp xếp thuộc hạ phải nhanh chóng xử lý Trâu Như Đan nhưng lại phát hiện Trâu Như Đan và Lữ thiếu Lữ gia có quan hệ.
Bọn họ còn chưa có hành động cụ thể thì phát hiện Dạ Lôi và thiếu phu nhân hành động.
Thiếu phu nhân thật sự thâm tàng bất lộ! Cho đến bây giờ cảm xúc của anh ta vẫn còn đang dâng trào, kích động, bội phục không thôi.
Quân Mặc Hàn nghe Dạ Tinh báo cáo cũng kinh ngạc không thôi, chỉ là nghĩ tới cô bảo vệ mình như thế, trong lòng liền mềm mại kỳ diệu.
Ánh mắt Quân Mặc Hàn rơi vào thân ảnh trong phòng bếp, thần sắc mềm mại, ánh mắt đau lòng.