⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Trong biệt thự nào đó, Phong Tố Cẩn sau khi khóc xong một trận liền vô cùng ngượng ngùng, vẻ mặt không tốt nhìn Quân Mặc Hàn.
Hơn nữa nhìn đến áo sơ mi chỗ bả vai của hắn toàn bộ ướt sũng, hai tay đặt trên đùi, nắm lấy làn váy.
"Thực xin lỗi, vừa rồi tôi có chút không kiềm chế được."
Nói xong câu đó, Phong Tố Cẩn lại cắn cắn môi dưới, bộ dạng luống cuống lại quẫn bách, cô như vậy ngược lại lại mang theo một hương vị điềm đạm đáng yêu.
"Nếu không... nếu không anh cởi áo ra, em giúp anh giặt."
Quân Mặc Hàn đầy hứng thú nhìn Phong Tố Cẩn, đáy mắt xẹt qua một nụ cười.
"Em không khóc nữa?"
Phong Tố Cẩn sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn không nhanh không chậm nói ra một câu như vậy.
Cô lắc đầu.
"Để anh chê cười rồi, về sau em sẽ cố gắng mạnh mẻ."
Quân Mặc Hàn lắc đầu, đứng lên.
"Em đi ngủ trước đi, anh tắm rửa một lát."
Phong Tố Cẩn nhìn bóng lưng Quân Mặc Hàn rời đi, liền cảm thấy ngay cả dáng vẻ bước đi của hắn cũng tốt như vậy.
Cô kinh ngạc rồi khôi phục lại, tiếp tục cúi đầu xem giấy chứng nhận kết hôn, nhìn một hồi lâu, mới cẩn thận đặt vào ngăn tủ.
Cô nằm trên giường lớn, thoải mái thở ra một hơi, đắp kín chăn, chuẩn bị nhắm mắt lại ngủ thì đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Hình như đêm nay, cô và Quân Mặc Hàn sẽ ngủ chung giường với nhau!
Nghĩ đến đây, hô hấp của Phong Tố Cẩn đều trở nên khẩn trương.
Cô buộc chặt tinh thần, nằm thật quy củ, ngay cả động cũng không dám động.
Cô mở hai mắt thật to, toàn thân buộc chặt cùng khẩn trương, có lẽ nằm một hồi lâu liền cảm thấy thật sự mệt mỏi, mí mắt đánh nhau vài cái rồi cuối cùng liền ngủ mất.
Quân Mặc Hàn tắm rửa xong, trực tiếp đi đến thư phòng.
Chờ giải quyết xong một số chuyện cũng đã là nửa đêm, hắn trở lại phòng ngủ phát hiện đèn vẫn còn sáng, bất quá cô vợ nhỏ của hắn đã ngủ say sưa rồi.
Quân Mặc Hàn chậm rãi đi qua, từ trên cao nhìn xuống, Phong Tố Cẩn đang ngủ.
Nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh khi ngủ của cô, khóe mắt còn đọng lại một tia nước mắt, là lúc trước khóc xong còn chưa lau khô.
Ánh mắt Quân Mặc Hàn lóe lên một cái, vươn ngón tay thon dài muốn lau đi nước mắt của Phong Tố Cẩn.
Thế nhưng khi Quân Mặc Hàn vừa chạm đến làn da trơn mềm mịn màng của Phong Tố Cẩn, tay liền cứng đờ, vẫn là rút về.
Hắn lên giường từ một bên khác, nhẹ nhàng đắp chăn, cũng chỉnh lại góc chăn cho Phong Tố Cẩn.
Không biết qua bao lâu, Phong Tố Cẩn đang ngủ, cảm nhận được nhiệt độ từ bên cạnh, nhịn không được dịch người sang, dựa vào.
Giấc ngủ của Quân Mặc Hàn rất cạn, hơn nữa tính cảnh giác của hắn cũng rất cao.
Bên cạnh đột nhiên có người dán vào, thân thể hắn nháy mắt đề phòng căng thẳng lên, đôi mắt đột nhiên mở, một tia lạnh lẽo xẹt qua.
Bất quá khi hắn nhìn đến người vừa nhích đến bên cạnh mình, dở khóc dở cười.
Kỳ thật Quân Mặc Hàn không có thói quen khi ngủ lại có người ở bên cạnh.
Bất quá hắn cũng biết, thói quen này phải sửa dần.
Hắn ngừng một lát, vẫn là nhẹ nhàng đem Phong Tố Cẩn ôm vào lòng, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên hai người ngủ chung với nhau.
Ngày hôm sau, thời điểm Phong Tố Cẩn tình lại, người bên cạnh đã không còn.
Phong Tố Cẩn sửng sờ nhìn giường lớn của mình, phát hiện dáng nằm kỳ cục của cô đã chiếm hết nửa cái giường.
Cũng may giường này đủ lớn.
Bất quá cô vẫn là có chút hoang mang! Tối hôm qua Quân Mặc Hàn có ngủ ở đây không? Vì sao cô không có một chút ấn tượng nào a?
Tối hôm qua cô còn nằm mơ thấy một giấc mơ đẹp, chính là mơ thấy cái chân gà a!
Nhớ lại giấc mơ, Phong Tố Cẩn liền cảm thấy đói bụng, nhanh chóng rời giường chuẩn bị ăn sáng.
Phong Tố Cẩn đánh răng rửa mặt xong liền đi xuống phòng khách ở tầng một, thấy Quân Mặc Hàn mặc đồ ở nhà ngồi trên ghế sa lon xem tin tức, mang theo một hương vị đặc biệt.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥