⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tâm Tinh nghĩ, nếu như cô ta là tình nhân, rõ ràng thị trưởng Quân vẫn cảm thấy hứng thú với phụ nữ. Hơn nữa, đây còn là người đàn ông của Phong Tố Cẩn, cô ta càng phải chiếm đoạt bằng mọi giá.
Thế nhưng cô ta cũng không biết, Quân Mặc Hàn không giống như những nam nhân khác. Anh không phải người mà ai cũng có thể động đến.
Phong Tâm Tinh tự phụ thì chỉ có đi tìm đường chết.
Quân Mặc Hàn ra khỏi văn phòng, cầm lấy áo khoác, gọi điện thoại cho Phong Tố Cẩn: "A Cẩn, em đang ở đâu? Anh tan làm rồi, lập tức đến đón em."
Phong Tố Cẩn đứng ở đầu đường, tâm trạng hơi hoảng hốt nhưng vẫn nhận điện. Nghe thấy thanh âm của Quân Mặc Hàn, cô dần dần bình tĩnh: "Em ở trên đường Hoa Tùng, sau lưng em là quảng trường Hoa Tùng."
"Ngoan ngoãn chờ ở đó, một lát anh sẽ đến ngay."
Quân Mặc Hàn lái xe về hướng đường Hoa Tùng. Anh hơi lo lắng cho Phong Tố Cẩn nên lái khá nhanh.
Phong Tố Cẩn đứng ở bên đường, mặc cho gió lạnh thổi vào người. Cô hơi lạnh nhưng trong lòng cô lại có một tia ấm áp. Cô đang chờ Quân Mặc Hàn tới.
Mới hơn bốn giờ chiều nhưng trời đã tối sầm. Cành cây lá cây hai bên quảng trường rung động xào xạc, một ít lá cây rơi trên mặt đất cũng bị cuốn lên không trung.
Người đi đường chạy đi vội vã, hiển nhiên hiểu được trời sẽ mưa.
Gió và hơi nước xen nhau thổi tới.
Phong Tố Cẩn khép quần áo lại, ôm lấy hai cánh tay của mình. Cuối mùa thu, gió mát trước mưa thổi qua vẫn khiến người ta phải rùng mình vì lạnh.
Ánh mắt Phong Tố Cẩn vẫn nhìn đường phố trước mặt. Quân Mặc Hàn từ tòa thị chính tới, chắc chắn sẽ đi trên đại lộ này. Chỉ có, vì quãng đường hơi xa, có lẽ anh sẽ không đến được trong thời gian ngắn.
Nhưng Phong Tố Cẩn vẫn cố chấp nhìn chăm chú, như thể nhìn như vậy, Quân Mặc Hàn sẽ tới.
Lúc Quân Mặc Hàn lái xe trên đoạn đường phía Đông, thời tiết vẫn còn rất tốt. Nhưng đến gần thành phố phía Tây, bầu trời ngày một âm u, mưa cũng bắt đầu rơi xuống.
Quân Mặc Hàn hơi gấp gáp, vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Phong Tố Cẩn.
"A Cẩn, đừng vội, anh sẽ tới ngay. Trước tiên em tìm một nơi để tránh mưa, nghỉ một lát, anh đến sẽ gọi cho em."
"Được."
Vì giao lộ phía trước bị chặn lại, lúc Quân Mặc Hàn chạy tới con đường trước quảng trường Hoa Tùng thì cũng đã gần năm giờ rồi.
Anh vừa lái tới, còn chưa kịp gọi điện thoại cho Phong Tố Cẩn thì đã thấy một hình bóng quen thuộc ở một nơi hẻo lánh trên đường. Cô đứng trước một cái đình nghỉ chân trước quảng trường. Vì người tránh mưa trong đình tương đối nhiều, một nửa người Phong Tố Cẩn lộ ra bên ngoài, dính không ít mưa.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim Quân Mặc Hàn run rẩy đau đớn, nơi mềm mại nhất trong lòng bị chạm tới. Anh hận không thể ôm cô trong lòng, bảo vệ cô, thương yêu cô thật tốt.
Nhìn thấy xe của Quân Mặc Hàn, đôi mắt Phong Tố Cẩn lập tức sáng lên.
Cô cũng không để ý mưa to, cứ như vậy chạy về phía xe của anh.
Trên con đường nhỏ trước mặt cô có không ít người lái xe ngang dọc khiến Quân Mặc Hàn trong xe nhìn cũng kinh hồn táng đảm.
Anh nhanh chóng dừng xe, cầm dù xuống xe, nhanh chóng đi về phía Phong Tố Cẩn.
Phong Tố Cẩn chạy đến bên Quân Mặc Hàn, ôm chặt lấy anh, dụi đầu vào lồng ngực anh.
Nhìn thấy người trong lòng, Quân Mặc Hàn thở dài, không nỡ lên tiếng trách cứ.
"Không phải đã bảo em tìm chỗ tránh mưa nghỉ ngơi một lát sao? Trong quảng trường chẳng phải có rất nhiều cửa hàng sao, sao em lại ở trong đình?"
Lúc nói câu này, tim Quân Mặc Hàn nhói đau.
Phong Tố Cẩn có thể cảm nhận được dường như Quân Mặc Hàn đang đè nén lửa giận. Cô co rúm cổ lại, nhẹ nhàng giải thích: "Đứng ở đây, em có thể nhìn thấy xe anh. Em vào bên trong, anh sẽ khó tìm được em. Em sợ anh không mang dù, xuống xe sẽ bị ướt."