_
Phong Tố Cẩn sờ lên mặt mình. Trước kia, chuyện như thế này chưa từng xảy ra.
Con gái đều thích được trở nên xinh đẹp, cô cũng không ngoại lệ.
Nhưng chuyện quá bất thường này khiến Phong Tố Cẩn trở nên trầm tư. Cô cảm thấy cơ thể mình đang cất giấu một số bí mật mà cô không biết.
Phong Tố Cẩn chợt nhớ tới lúc cô bị người phụ nữ họ Thương kia bắt cóc, ả ta đã nói với cô về cái... Phượng Hoàng Lam gì đó.
Không lẽ những bí mật trong cơ thể cô có liên quan tới cái đó? Nếu không, mỗi khi cô gặp nguy hiểm cũng sẽ không có năng lực bí ẩn được kích phát ra.
Hơn nữa, sức khỏe và sắc đẹp của cô cũng đang dần dần tốt hơn trước rất nhiều. Chẳng lẽ nó cũng liên quan đến những điều này?
Phong Tố Cẩn suy nghĩ rất nhiều nhưng không nghĩ ra được chuyện gì. Dù sao, cô cũng không có bất kỳ ký ức nào liên quan đến Phượng Hoàng Lam.
Phong Tố Cẩn điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân. Bước ra khỏi phòng, cô lập tức nhìn thấy Dạ Cầm.
"Dạ Cầm, cô tới có việc gì?"
"Thưa thiếu phu nhân, quán bar xảy ra chuyện nên tạm thời Dạ Lôi sẽ ở đó xử lý để tiện cho tôi ở lại đây chăm sóc thiếu phu nhân."
Phong Tố Cẩn hơi ngạc nhiên. Cô lập tức hiểu được chuyện gì đó.
Nơi cô đang ở là căn cứ lực lượng bí mật của Quân Mặc Hàn. Anh còn lệnh cho thuộc hạ của mình giúp cô quản lí quán bar. Đây chính là cố tình thể hiện sự gắn kết giữa hai người cho người ngoài thấy nhưng cách này khiến cô cảm thấy tội nghiệp thay Dạ Lôi. Đúng là anh hùng không có đất dụng võ.
Với việc Quân Mặc Hàn làm như vậy, ngoại trừ yêu và cảm động, Phong Tố Cẩn cũng không biết làm gì để đáp lại.
"Dạ Cầm, cô biết Quân thiếu đi đâu không?"
"Thiếu phu nhân, cái này..."
"Dạ Cầm, tin tôi đi. Cho dù có phải chết, tôi cũng sẽ không làm hại Quân thiếu, càng không phản bội anh ấy. Cô mau nói cho tôi đi, nếu không tôi sẽ lo lắng."
Nghe Phong Tố Cẩn nghiêm túc nói, Dạ Cầm đành mở miệng: "Thiếu phu nhân, đưa cô tới nơi này, Quân thiếu đã thừa nhận thân phận của cô. Cô chính là nữ chủ nhân của chúng tôi. Quân thiếu muốn tôi chăm sóc cho cô, tôi không thể làm trái lời ngài."
"Anh ấy ra ngoài làm gì?"
"Quân thiếu có việc đột xuất phải đi trong đêm nay."
Nghe xong, Phong Tố Cẩn rất khó chịu trong lòng nhưng cô hiểu, bây giờ cô vẫn rất yếu, không thể giúp Quân Mặc Hàn làm bất kỳ điều gì. Điều duy nhất cô có thể làm chính là giữ bình tĩnh, không để anh phiền lòng.
Loại cảm giác bất lực này làm Phong Tố Cẩn rất khó chịu. Cô rõ ràng đang đau lòng nhưng lại chẳng thể làm gì.
Phong Tố Cẩn rất thông minh. Mặc dù trước kia, cô bị người của nhà họ Phong chèn ép đủ đường nhưng bây giờ, cô đã có điều kiện thích hợp, năng lực và tài năng dần được bộc lộ.
Cho nên, chỉ cần một lúc, cô đã có thể đoán ra được: "Dạ Cầm, việc đột xuất mà cô nói có liên quan đến vụ ám sát hôm trước phải không?"
Dạ Cầm im lặng nhưng Phong Tố Cẩn đã hiểu, hiểu rất rõ là đằng khác.
"Dạ Cầm, cô không phải lo. Bây giờ tôi chỉ là một cô gái yếu ớt không giúp được anh ấy nên tôi chỉ có thể tự bảo vệ bản thân, không để anh ấy lo lắng. Vậy nên, cô hãy dẫn tôi đến khu huấn luyện. Tôi muốn được huấn luyện, tôi muốn trở nên mạnh hơn!"
Phong Tố Cẩn đứng ở đó, hai tay nắm chặt, ánh mắt vô cùng kiên định.
Cô chỉ biết bản thân muốn trở nên mạnh mẽ để có thể kề vai sát cánh với Quân Mặc Hàn, có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ và có thể trừng phạt những người làm tổn thương họ.
Nhìn thiếu phu nhân như vậy, trái tim Dạ Cầm dao động mạnh mẽ. Dường như không một ai có thể ngăn cản thiếu phu nhân trở nên mạnh mẽ hơn.
Không ai biết, bắt đầu từ giây phút này, Phong Tố Cẩn bắt đầu tiếp nhận các bài huấn luyện. Cũng từ giây phút này, tự tay cô đã mở ra con đường huyền thoại tươi đẹp của bản thân mình.
Cô như Phượng Hoàng tung cánh, bay lượn khắp lục địa, trở thành huyền thoại sánh vai với Quân Mặc Hàn, viết nên lịch sử đẹp đẽ, lãng mạn của họ.
*Truyện chỉ được đăng full tại WordPress, Fanpage và Wattpad @perfect-team. Mọi bản dịch ở web khác đều là ăn cắp, hãy giúp team report hoặc chỉ dẫn mọi người vào WordPress của team để đọc, cảm ơn các cậu!