-
Phong Tố Cẩn nghe theo Quân Mặc Hàn, gật đầu một cái. Nghĩ đến cha mình, lòng cô nặng trĩu.
Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ mọi suy nghĩ tiêu cực và nghĩ đến việc cha sẽ tỉnh lại. Sự chờ mong và hy vọng lại xuất hiện trong cô.
Phong Tố Cẩn lên xe của Quân Mặc Hàn, rời bệnh viện. Lam Bắc Thần vẫn đứng bên cửa sổ trên lầu như cũ, lẳng lặng nhìn, không nhúc nhích, cả người anh ta giống như một pho tượng.
Cảnh tượng ân ái đẹp đẽ và hài hòa của hai người họ khi nãy như đâm vào mắt anh, khiến trái tim anh đau đớn, khó chịu.
Lam Bắc Thần hiểu rõ, bây giờ anh ta không có tư cách để ghen tuông, chỉ có thể im lặng nhìn từ xa như thế này.
Anh luôn muốn gặp cô nhưng hình ảnh mặn nồng khi cô gần gũi bên hắn khiến trái tim anh khó chịu.
Anh luôn nghĩ lại lời nói của ông nội và tự cười chính sự ngu dốt của mình. Ông nội đã đúng, Phong Tố Cẩn là một cô gái tốt. Chỉ trách anh quá ngu dốt nên mới bị Liễu Thi Nhã che mắt, bị cô ta dắt mũi hết lần này đến lần khác.
Mấy ngày trước, Liễu Thi Nhã lại gặp rắc rối, cô ta vì muốn gặp anh nên đã làm ầm ĩ, còn đòi tự sát.
Anh sẽ không bao giờ gặp lại cô ta. Điều khiến Lam Bắc Thần ghét nhất là bị lừa gạt và Liễu Thi Nhã đã làm điều đó, hơn nữa còn làm rất nhiều lần.
Có lẽ Phong Tố Cẩn đã nói đúng, anh chính là một người lạnh lẽo và vô tình! Nhưng chính mình đã tuyệt tình như thế, tại sao trong lòng lại khó chịu?
Lam Bắc Thần đứng cạnh cửa sổ rất lâu, lâu đến nỗi cảm nhận được toàn thân đã tê cứng, anh mới quay người vào trong.
...
Quân Mặc Hàn lái xe chở Phong Tố Cẩn đến bệnh viện điều dưỡng đặc biệt.
Trong phòng điều dưỡng cao cấp, Phong Tố Cẩn thấy cha mình nằm đó, sống mũi cô cay cay.
Cô đi qua, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh. Nước mắt không thể kìm mà tuôn rơi.
"Cha, khi nào cha mới tỉnh lại, con rất nhớ cha..."
"Cha yên tâm, bây giờ con sống rất tốt, em gái cũng vậy, con bé giờ đang ở thành phố Nam Liễu..."
"Cha, trước đây con luôn cảm thấy cô đơn và mệt mỏi. Bây giờ nghĩ lại, những khó khăn ấy giống như cuộc thử nghiệm để con gặp được một người khác tốt hơn. Anh ấy là Quân Mặc Hàn, là người đối xử với con tốt nhất..."
"Cha, con không nghĩ mẹ là cô nhi như lời bà ta nói. Rốt cuộc năm đó đã xảy ra những chuyện gì? Ai đã làm những chuyện này với cha?"
...
Phong Tố Cẩn nói liên miên, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô cố gắng kìm lại những giọt nước mắt nhưng người nằm trước mặt là người thân yêu nhất đối với cô. Cho nên dù có nỗ lực thế nào, nước mắt của cô vẫn cứ rơi.
Trước đây, cha cô từng là một người đàn ông vô cùng lịch lãm nhưng bây giờ, ông chỉ có thể nằm ở chỗ này. Phong Tố Cẩn khao khát được nhìn thấy ông cười với mình như hồi còn bé, khao khát được nghe ông nói:"Tố Cẩn phải kiên cường lên".
...
Không nỡ nhìn cô đau khổ, Quân Mặc Hàn đi vào rồi kéo cô ra ngoài.
Anh ôm cô vào lòng, dịu dàng giúp cô lau nước mắt: "A Cẩn, em đừng khóc nữa, nếu em cứ khóc thế này anh thật sự không dám đưa em đi thăm cha nữa."
"Em không nhịn được."
Quân Mặc Hàn thở dài, đau lòng nhìn Phong Tố Cẩn: "Được rồi, đừng khóc, cha em sẽ tốt lên thôi."
"Ừm."
"Được rồi, bên ngoài đang có tuyết rơi, không phải em rất thích tuyết sao? Chúng ta cùng đi ngắm."
Mùa đông đến, cô vẫn luôn mong chờ trông thấy tuyết rơi, bây giờ bỗng nhiên nghe anh nói có tuyết rơi bên ngoài, đôi mắt cô liền hiện lên sự vui vẻ.
Quân Mặc Hàn nắm tay cô bước ra bên ngoài. Dưới màn đêm, trong những ánh đèn, những bông tuyết rơi xuống nhẹ nhàng, chậm rãi tạo nên một khung cảnh lãng mạng, ngọt ngào.
Khóe miệng Phong Tố Cẩn mang theo vẻ tươi cười.
Thấy cô nở nụ cười, Quân Mặc Hàn thở phào nhẹ nhõm. Khi nãy trái tim anh như thắt lại khi nhìn cô đau buồn.
Phong Tố Cẩn mải mê chơi giữa đống tuyết một hồi, Quân Mặc Hàn sợ cô sẽ bị cảm, lập tức kéo cô lên xe, về nhà ăn cơm tối.
Trên xe, Phong Tố Cẩn nhớ lại những lời Lam Bắc Thần nói trước đó. Cô liền kể hết mọi chuyện với Quân Mặc Hàn.
Quân Mặc Hàn vừa lái xe vừa kiên nhẫn nghe rồi phân tích: "Nói cách khác, có người đã nhúng tay vào chuyện năm đó? Và ông nội có thể đã để lại sản nghiệp của nhà họ Phong cho cha em?"