Phong Tố Cẩn kích động bắt lấy cánh tay của Quân Mặc Hàn, tay của cô đều đang run rẩy, giọng cũng phát run.
Trong lòng cô cũng rung động không thôi, hoàn toàn không dám tin lời mình vừa nghe được, trong mắt cũng không tự chủ lóe lên nước mắt, lã chã ướt át.
Từ lúc cô hơn mười tuổi, cha mẹ lần lượt xảy ra chuyện, cô và em gái sống nương tựa lẫn nhau vẫn luôn mong chờ cha có thể tỉnh lại.
Dù là thời điểm khó khăn hơn nữa cô cũng không hề từ bỏ, cho dù người nhà họ Phong có ngược đãi cô như thế nào, cô cũng không một lời oán hận. Chỉ cần khi đó nhà họ Phong vẫn nguyện ý tiếp tục dùng tiền trị liệu cho cha cô là được.
Cô vẫn luôn chờ mong, đột nhiên nghe thấy tin tức này, cô bị sự kinh ngạc, vui mừng xung kích, lại hốt hoảng muốn xác nhận lại một lần nữa.
Quân Mặc Hàn vẫn đang nghe. Anh nhìn thấy dáng vẻ hai mắt đẫm lệ của người mình yêu, cảm thấy cường độ run rẩy của cánh tay kia.
Anh nói với người bên kia điện thoại: "Tôi biết rồi, tin tức cụ thể nói sau."
Sau đó anh cúp điện thoại rồi mới năm chặt tay Phong Tố Cẩn, ôn nhu nói: "A Cẩn, em không nghe nhầm, cha tỉnh lại rồi, tình huống khá lạc quan."
Nghe anh xác nhận tin tức, Phong Tố Cẩn mừng muốn khóc. Nhiều năm thế rồi, cô chờ đợi nhiều năm như thế, may là cha tỉnh lại, tỉnh lại thật rồi!
Phong Tố Cẩn không thể nào miêu tả sự kích động trong lòng mình lúc này, chỉ có thể vui vẻ lặng lẽ rơi lệ, trong lòng quá nhiều cảm xúc cuồn cuộn, trong lúc nhất thời cô cũng không cản được.
Rõ ràng đã nói là không khóc, không muốn khóc trước mặt Quân tiên sinh là cô nhưng lần này cô lại không nhịn được.
Quân Mặc Hàn thở dài ôm Phong Tố Cẩn vào lòng, ngón tay dịu dàng lau nước mắt cho cô: "A Cẩn, anh đã nói là sẽ tốt thôi mà."
"Cảm ơn Mặc Hàn, cảm ơn anh. Thật sự nếu không có anh thì em cũng không dám nghĩ..."
Tất cả niềm hi vọng của cô đều bắt nguồn từ sự xuất hiện của anh.
Hóa ra kiên trì thật sự sẽ xuất hiện kỳ tích.
Cô kiên trì nhiều năm như vậy, cha thật sự tỉnh lại. Có phải cô lại kiên trì thêm thì em gái cũng sẽ trở lại bình thường không?
Bọn họ là người thân quan trọng nhất của cô, là sự ràng buộc để cô kiên trì sống sót lúc trước.
Bây giờ cô nhớ lại chuyện mấy tháng trước đến nay, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Cũng may bởi vì Quân Mặc Hàn xuất hiện, cô kiên trì sống tiếp, cha cô tiếp tục được trị liệu, em gái cũng có thể được chiếu cố tốt hơn, có thể nhận huấn luyện dạy dỗ bình thường.
Phong Tố Cẩn thật lòng cảm ơn Quân Mặc Hàn, hơn nữa cô cũng cảm ơn mình vì lúc trước đã chịu kiên trì, không từ bỏ.
Quân Mặc Hàn trìu mến tiếp tục lau nước mắt cho Phong Tố Cẩn: "A Cẩn, em không cần nói cảm ơn anh. Nếu như muốn nói cảm ơn, anh phải cảm ơn em đã tin tưởng gả cho anh."
Phong Tố Cẩn ôm chặt cổ Quân Mặc Hàn, ôm thật chặt như muốn biểu đạt sự kích động trong tim mình.
Nhưng ngôn ngữ quá yếu ớt bất lực, cô chỉ muốn ôm anh một cái.
"Mặc Hàn, em muốn đi thăm cha, em không chờ được nữa."
"Em vẫn chưa ăn sáng xong."
"Em ăn không trôi, anh dẫn em đi được không?"
Dưới ánh mắt bức thiết vội vàng của Phong Tố Cẩn, Quân Mặc Hàn cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa cô đến một bệnh viện nào đó ở nội thành để thăm cha. Nhưng trên đường Quân Mặc Hàn vẫn đem theo một ít đồ ăn để Phong Tố Cẩn ăn một chút trên xe.
Tất cả động tác tỉ mỉ của Quân Mặc Hàn luôn có thể làm ấm trái tim đã từng trải qua trăm lần đau đớn của Phong Tố Cẩn.
Trong mắt cô có từng chút ánh sáng óng ánh vụn vặt đổ ra, mang theo độ sáng xinh đẹp, giọt giọt rơi trên bánh mì trong tay.
Cô cố gắng muốn ép nước mắt trở về nhưng trong lòng đang run rẩy giống như không chịu khống chế.
Quân Mặc Hàn đưa tay muốn ôm Phong Tố Cẩn qua.
Phong Tố Cẩn quay đầu đi, thu lại cảm xúc vừa rồi, cố gắng gạt ra một nụ cười: "Cha tỉnh lại rồi, chắc chắn ông ấy muốn nhìn thấy em vui vẻ tươi cười, như vậy thì ông ấy sẽ biết mấy năm nay em sống rất tốt, cho nên em phải vui vẻ."
-
Giờ edit nhiêu thì up bấy nhiêu nha.