⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tố Cẩn lạnh lùng nhìn Lam Bắc Thần: "Lam Bắc Thần, xin hãy gọi tôi là Phong tiểu thư. Cảm ơn."
Ánh mắt Lam Bắc Thần mang theo một chút ưu thương. Hắn nhẹ giọng nói: "Phong Tố Cẩn, anh sắp đính hôn."
Phong Tố Cẩn nhìn ánh mắt ưu thương của Lam Bắc Thần, cảm giác như thể cô có lỗi với hắn. Nhưng rõ ràng ban đầu là hắn vứt bỏ cô mà, không phải sao?
Đôi mắt chua xót, Phong Tố Cẩn châm chọc nói: "Nếu anh đến khoe khoang, tôi chấp nhận."
Lam Bắc Thần luống cuống nói: "Không phải, em đừng hiểu lầm. Anh chỉ muốn hỏi em có muốn đến hay không?"
Bấy giờ, Phong Tố Cẩn mới cúi đầu, nhìn thiếp mời trong tay Lam Bắc Thần.
Phong Tố Cẩn mở to mắt, tức giận nói: "Lam Bắc Thần, quá đủ rồi! Tôi nói anh EQ thấp à? Nếu anh mời tôi đi phá hư bữa tiệc, vậy tôi nhận."
Sắc mặt Lam Bắc Thần biến đổi: "Anh chỉ cảm thấy chúng ta đã từng có một khoảng thời gian vui vẻ. Anh mời bạn bè thân thiết, nếu không mời em cũng không hợp lý."
Hơn nữa, còn là Liễu Thi Nhã nói muốn đưa thiếp mời, nói cần phải để Phong Tố Cẩn đến, như vậy mới có thể loại bỏ những lời đồn trên mạng gần đây.
Hắn không biết tại sao Liễu Thi Nhã lại nói muốn mời Phong Tố Cẩn. Hắn cho là Liễu Thi Nhã sẽ để bụng.
Hắn cũng do dự rất lâu mới quyết định tự mình mang tới cho cô.
Hắn đợi ở đây rất lâu mới gặp được Phong Tố Cẩn.
Thấy Lam Bắc Thần như vậy, Phong Tố Cẩn đột nhiên tức giận, cười lớn: "Lam Bắc Thần, tôi nhận! Yên tâm đi, tôi sẽ đến."
Chẳng biết vì sao, trong lòng Lam Bắc Thần rất đau lớn. Hắn ưu thương nói: "Phong Tố Cẩn, chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình. Có rất nhiều chuyện, hãy cứ để chúng qua đi thôi."
Sắc mặt Phong Tố Cẩn chìm xuống: "Lam Bắc Thần, cho qua hết à? Vậy tôi hỏi anh, anh cũng đã biết chuyện của Tống Thu Doãn?"
Lam Bắc Thần nhăn mặt: "Tống Thu Doãn, cô ấy thế nào rồi? Không phải đã rời khỏi Bắc Quyền Thành rồi sao?"
"Quả nhiên anh không biết. Cả nhà Tống Thu Doãn rời khỏi Bắc Quyền Thành, xảy ra tai nạn xe cộ, tất cả bỏ mạng."
Hàng lông mày của Lam Bắc Thần nhảy lên một cái, sắc mặt cũng trắng nhợt. Dù thế nào, hắn cũng không ngờ lại có thể như vậy.
"Lam Bắc Thần, anh áy náy không? Đó chính là người phụ nữ của anh!"
"Không phải em rất ghét cô ấy sao?"
"Cho dù sau này tôi chán ghét cô ấy nhưng cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt với cô ấy."
"Chuyện của cô ấy không phải do anh làm."
Hắn không cho phép những người phụ nữ khác toan tính với hắn nên để Tống gia trả giá một chút. Nhưng Bắc Quyền Thành cũng chưa từng thiếu người bỏ đá xuống giếng. Hắn chỉ cần tỏ thái độ, không cần hắn làm gì, những người ghen ghét Tống gia cũng sẽ động thủ.
"Tôi biết không phải anh làm nhưng cũng có liên quan đến anh. Lam Bắc Thần, quả thật tôi không còn quen biết dáng vẻ bây giờ của anh nữa! Anh khiến tôi rất thất vọng, rất thất vọng."
Ngừng một chút, Phong Tố Cẩn cầm thiếp mời, nói: "Lam Bắc Thần. Năm đó, anh khiến tôi bị sỉ nhục trong hôn lễ, khiến tôi trở thành trò cười, tôi sẽ không quên. Lễ đính hôn của anh, tôi sẽ đưa anh một món quà lớn, anh cố gắng tiếp nhận."
Nói xong, Phong Tố Cẩn rời đi. Lam Bắc Thần đứng tại chỗ, vẻ mặt có chút u buồn.
Nhìn bóng lưng của Phong Tố Cẩn, trái tim hắn dội lên một sự cô đơn rộng lớn. Hắn cũng không biết mình thế nào nữa.
Phong Tố Cẩn đến quán bar, sắp xếp ổn thỏa chuyện ngày thứ hai. Cô nói muốn đưa Lam Bắc Thần đại lễ thì thật sự muốn tặng hắn đại lễ.
Buổi trưa, cô vốn muốn ăn cơm ở quán bar nhưng lại nhận được điện thoại của Quân Mặc Hàn. Anh về nhà nấu cơm cho cô, cô đương nhiên vui vẻ muốn về nhà ăn.
Một người ăn cơm quá hiu quạnh. Chỉ cần có Quân Mặc Hàn bên cạnh, bữa cơm đơn giản nhất, cô cũng cảm thấy ấm áp.
Về nhà ăn cơm trưa xong, Quân Mặc Hàn đưa tin tức Dạ Tinh tra được cho Phong Tố Cẩn xem.
"Vậy mà thật sự có liên quan tới Liễu Thi Nhã."