⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vừa nghe, Phong Tố Cẩn đã cảm thấy có gì đó không đúng. Cô tự hỏi, chẳng lẽ có ai muốn điều tra Quân tiên sinh nhà cô?
Giọng trả lời của Quân Mặc Hàn rất lạnh lẽo. Rất đơn giản, việc anh muốn làm, không ai có thể bức bách, cũng không ai uy hiếp được.
Chuyện anh không muốn làm, cũng vô dụng.
Cho dù phái tổ điều tra cao cấp của Đế Đô tới thì cũng không thể uy hiếp được anh.
Thấy sự lạnh nhạt và vẻ mặt bày mưu tính kế của thị trưởng Quân, răng của trợ lý đặc biệt nào đó cũng hơi ê.
Lần trước, vì phu nhân của mình, thị trưởng Quân đã điều máy bay ném bom và các loại chiến hạm không biết từ đâu tới, còn có cả binh lực đặc cấp đủ để chấn động một phương.
Kinh động tới Đế Đô là chắc chắn rồi.
Nhưng tổ điều tra Đế Đô xuất hiện, thị trưởng Quân vẫn luôn không lộ diện khiến những quan viên khác trong Bắc Quyền Thành cũng nhức đầu theo.
Cũng may, những người kia đã đi rồi nhưng không ngờ bọn họ còn muốn phái tổ điều tra cao cấp nhất Đế Đô đến. Không ngờ Quân thiếu vẫn hờ hững như vậy, như thể không thèm để bất kỳ kẻ nào hay bất kỳ chuyện gì vào mắt.
"Thị trưởng Quân, nghe nói vị kia tự mình ra mặt, mời thiếu chủ gia tộc Nạp Lan qua đảm nhiệm chức tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, phụ trách sự kiện kia."
Nghe vậy, đôi mắt Quân Mặc Hàn nâng lên một chút, ánh mắt mang theo một tia thâm sâu: "Nạp Lan Vân Thanh à? Không ngờ cậu ta cũng muốn tự mình ra mặt. Nhưng kết quả cũng giống nhau thôi, cậu trở về đi."
"Thị trưởng Quân!"
"Lần sau đừng tới quấy rầy, phu nhân của tôi cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."
Nghe thấy thị trưởng Quân nhắc tới phu nhân, trợ lý đặc biệt nào đó run lên. Ai cũng biết thị trưởng Quân coi phu nhân như bảo bối nên hắn tự nhiên không dám nói thêm gì nữa: "Rõ!"
Ở bên cạnh, nghe thấy bốn chữ Nạp Lan Vân Thanh, trái tim Phong Tố Cẩn cũng nhảy lên, những vết sẹo trong quá khứ như bị vạch trần.
Nhưng cho dù là ai, cũng không thể tổn thương Quân tiên sinh nhà cô.
Cô không quan tâm đến mình nhưng vì Quân tiên sinh nhà cô, cô có thể liều mạng. Đừng ai cho rằng Phong Tố Cẩn cô dễ bắt nạt.
Phong Tố Cẩn vẫn đang dùng khăn lau lau bàn. Lúc này, tuy đang thất thần nhưng cô vẫn dùng sức lau như cũ.
Quân Mặc Hàn trở lại phòng. Thấy dáng vẻ không yên lòng của Phong Tố Cẩn, anh thở dài đi tới, ôm cô vào lòng: "A Cẩn, em cũng nghe thấy rồi à?"
Phong Tố Cẩn ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt ẩn chứa lo lắng của Quân Mặc Hàn, gật đầu một cái rồi mới dựa vào, ôm lấy eo anh: "Anh không thể gặp chuyện gì được."
"Yên tâm. Đừng nói là thiếu chủ, cho dù gia chủ gia tộc Nạp Lan ra mặt thì cũng không làm gì được anh."
Nghe thấy hai chữ Nạp Lan, trái tim Phong Tố Cẩn cũng run lên, hai tay đang ôm hông Quân Mặc Hàn cũng siết chặt.
Tâm tư của Quân Mặc Hàn hơi xoay chuyển. Anh biết vợ của mình có chút khúc mắc nhưng cũng không vội hỏi, chỉ nhẹ nhàng an ủi cô, vỗ nhẹ sau lưng cô.
Cảm thấy mình được sự ấm áp của Quân tiên sinh nhà mình bao quanh, cả người Phong Tố Cẩn đều có cảm giác thật an toàn.
Vẻ mặt khẽ thay đổi, cô chủ động mở miệng nói: "Mặc Hàn, hồi học đại học, em có chút ân oán với vị thiếu chủ gia tộc Nạp Lan này nên thật sự không muốn nhìn thấy anh ta."
Tâm trạng tốt hẳn, Quân Mặc Hàn xoa xoa tóc Phong Tố Cẩn, ôn nhu nói: "Được, không muốn gặp thì chúng ta sẽ không gặp."
Phong Tố Cẩn khịt mũi một cái, cảm động nói: "Mặc Hàn, anh thật tốt."
Quân Mặc Hàn nhíu mày, nở nụ cười, không nhịn được nhéo nhẹ lên mũi Phong Tố Cẩn: "Cũng chỉ có em nói anh tốt."
Anh không phải người tốt, đôi khi thủ đoạn còn rất tàn nhẫn, hơn nữa vợ anh cũng đã được chứng kiến mà vẫn cảm thấy anh tốt.
Thế gian này, chỉ cần người anh quan tâm nói anh tốt là đủ rồi.
"Trong lòng em, Quân tiên sinh nhà em tốt nhất thế giới rồi."
*Truyện chỉ được đăng full tại WordPress, Fanpage và Wattpad @perfect-team. Mọi bản dịch ở web khác đều là ăn cắp, hãy giúp team report hoặc chỉ dẫn mọi người vào WordPress của team để đọc, cảm ơn các cậu!