⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Quân Mặc Hàn không gật đầu cũng chẳng nói gì, chỉ chậm rãi đi vào phòng ngủ, tay cầm ly sữa đưa cho Phong Tố Cẩn.
"Uống sữa rồi ngủ."
Phong Tố Cẩn nhận ly sữa, hai tay cầm cái ly, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên đó, cô uống một ngụm, sữa tươi ấm áp chảy xuống dạ dày, lập tức xoa dịu toàn bộ lửa giận của cô.
Sau đó, phòng ngủ liền trở nên yên tĩnh, cô cũng có thể ngửi được ám hương lạnh lùng mà trong trẻo trên người Quân Mặc Hàn, vô cùng mê người, khiến cô có cảm giác miệng lưỡi đắng khô.
Quân Mặc Hàn quả thực rất đẹp, làm cho người ta nhịn không được mà có ý nghĩ khác với hắn.
Hắn không cần làm gì, chỉ là ngồi bên cạnh, cũng tản ra hơi thở trêu chọc người.
Quân Mặc Hàn thấy Phong Tố Cẩn uống sữa xong, nhẹ nhàng mở miệng nói.
"Còn tức giận?"
Phong Tố Cẩn lắc đầu.
"Không tức giận, vì người như vậy không đáng."
Quân Mặc Hàn cười như không cười nhìn Phong Tố Cẩn.
"Em biết không đáng mà vừa rồi lại còn tức giận như vậy."
Ngữ khí của Quân Mặc Hàn mang theo cảm giác dung túng nồng đậm, khiến tâm Phong Tố Cẩn nhảy lên mấy cái.
Cô luôn luôn có một loại cảm giác giống như mình đang nằm mơ, một nam nhân vĩ đại như vậy, lại có thể đối tốt với cô?
Phong Tố Cẩn cúi đầu giận dữ nói.
"Em chỉ là tức giận chính mình, trước kia có phải ánh mắt của em rất tệ hay không?"
Quân Mặc Hàn nhìn thấy bộ dáng phủ định của cô, nhịn không được an ủi nói.
"Không phải là tệ, chỉ là em chưa gặp đúng người. Có đôi khi trải qua tất cả mọi chuyện, kỳ thật đều là vì giúp em có thể hiểu được nhiều chuyện hơn, làm cho em trở nên tốt hơn để có thể được gặp được đúng người."
Phong Tố Cẩn nghe được lời an ủi như thể, đột nhiên nở nụ cười.
"Quân tiên sinh, đã có người nói anh rất có tiềm năng trở thành một nhà triết học gia chưa?"
Quân Mặc Hàn lắc đầu bất đắc dĩ, thở dài.
"Thật sự là một tiểu cô nương không biết phân biệt tốt xấu, anh kiên nhẫn nói với em như vậy, lo lắng tâm tình em không tốt, vậy mà em còn cười anh!"
"Được rồi được rồi, em không cười, Quân tiên sinh nói rất đúng."
Kỳ thật Quân Mặc Hàn nghe câu nói cuối cùng kia của Phong Tố Cẩn rất rõ ràng, nhướng mi.
"Anh so với hắn tốt hơn một trăm lần?"
Phong Tổ Cẩn quyết đoán gật đầu.
"Đương nhiên!"
Ánh mắt lạnh lẽo của Quân Mặc Hàn trở nên nhu hòa.
"Cô vợ nhỏ của anh, rồi sẽ có một ngày anh để em dùng phương thức nổi bật nhất, chói mắt nhất đứng trước mặt mọi người, trực tiếp đánh lên mặt bọn họ, để bọn họ biết bọn họ đã nhìn nhầm em rồi!"
Ánh mắt Phong Tố Cẩn sáng lên, đột nhiên cô cũng chờ mong đến một ngày như vậy, cho nên cô không được phép hối hận mà phải ngày càng kiên cường hơn.
Bởi vì cô còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Chuyện thuốc Đông y ngày đó, còn có chuyện của Phong gia, mặc kệ những kẻ nào đã tổn thương cô, tất cả đều phải trả giá hết.
Cô muốn dùng hành động nói cho người khác biết, Phong Tố Cẩn cô cũng không phải loại người dễ trêu vào như vậy.
Hơn nữa cô cũng cảm giác được Quân Mặc Hàn không phải là người có bối cảnh đơn giản, làm vợ hắn, cô ý thức được mình phải cố gắng mạnh mẽ lên mới có thể có tư cách đứng bên cạnh hắn!
Cho dù không trợ giúp được gì nhưng cũng không thể cản trở hắn.
Hai người nói vài câu đơn giản, sau đó, Quân Mặc Hàn liền lấy hai tờ giấy chứng nhận kết hôn từ trong túi ra.
"Đây là giấy chứng nhận kết hôn, lúc anh đi có chút cấp bách, sau đó Dạ Tinh đã để cho người khác giải quyết xong, nhưng vẫn chưa có thời gian đưa cho em."
Phong Tố Cẩn nhìn giấy chứng nhận trước mắt, trong lòng sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, tim đập cũng nhanh hơn.
Cô cẩn thận, nhẹ nhàng lấy giấy chứng nhận đặt trong tay, cảm giác rất có sức nặng.
Quân Mặc Hàn ôn nhu nhìn cô, khích lệ nói.
"Không mở ra xem sao?"
Phong Tố Cẩn mở ra xem, là tên hai người, bên trên cũng là ảnh chụp của bọn họ.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥