⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Nguyên Lục Nghệ không thích Phong Tố Cẩn, lại thêm mẹ cô ta ở phía sau thường xuyên xúi giục nên cô ta gặp Phong Tố Cẩn liền thích trào phúng vài câu. Càng huống hồ trước đó Phong Tố Cẩn còn chiếm đoạt Lam thiếu gia đệ nhất thiếu gia Bắc Quyền Thành!
Cô ta càng tức.
Hơn nữa Phong Tố Cẩn bảo thủ, cô ta lại thích chơi, lúc trước vì để được Lam Bắc Thần lựa chọn, cô ta gần như là dùng Phong Tố Cẩn để tôn lên bản thân mình. Cơn giận này cô ta vẫn nhớ rất kỹ!
Phong Tố Cẩn thu lại ý cười, lạnh lẽo nhìn về phía Nguyên Lục Nghệ.
"Nguyên Lục Nghệ, tôi như thế nào cũng không liên quan gì đến cô."
"Ha ha, Phong Tố Cẩn, đừng nghĩ là cô trèo lên kim chủ thì có thể bình an vô sự, chậc chậc, chỉ chút nhan sắc và bản lĩnh đó của cô thì vẫn còn thua xa Phong Tâm Tinh."
Nghe thấy ba chữ Phong Tâm Tinh, sắc mặt Phong Tố Cẩn cũng thay đổi.
Trước kia cô đều nhẫn nhịn người Phong gia, bây giờ cô cũng nên bắt đầu phản kích.
"Nguyên Lục Nghệ, cô vẫn nên lo cho chính mình đi. Cho dù cô quỳ xuống thì bác sĩ Khâu cũng sẽ không để mắt đến cô chút nào đâu."
"Mày nói cái gì, con tiện nhân này, mẹ của tao nói rất đúng, mày chính là tiện nhân..."
"Tiện nhân mắng ai."
"Mắng mày đấy!"
"Ồ, tôi biết cô là tiện nhân, không cần nhấn mạnh."
Nguyên Lục Nghệ tức giận, bị Phong Tố Cẩn kích động, liền muốn động thủ với Phong Tố Cẩn như trước đây. Nhưng cô ta lại sớm quên lời dặn của mẹ mình, hiện tại Phong Tố Cẩn đã không phải là Phong Tố Cẩn trước kia.
Phong Tố Cẩn đang chuẩn bị đánh trả, tay Nguyên Lục Nghệ lại bị Khâu Văn Tranh bắt được.
Sắc mặt Khâu Văn Tranh vô cùng lạnh lẽo, anh ta nhớ tới dáng vẻ Quân Mặc Hàn đối xử với Phong Tố Cẩn như bảo bối, anh ta cũng tuyệt đối không thể để cho người khác động thủ với Phong Tố Cẩn trước mặt mình.
Khâu Văn Tranh dùng sức một cái, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", tay Nguyên Lục Nghệ bị bẻ gãy.
"A, tay của tôi, đau, đau... Bác sĩ Khâu, anh cũng không sợ Phong gia ra tay với anh."
"Để tôi nhắc nhở một chút, Nguyên tiểu thư, cô là người Nguyên gia, không phải người nhà họ Phong, mà từ hôm nay trở đi, bệnh viện cũng sẽ không tiếp nhận cô và những người khác của nhà họ Phong."
Nguyên Lục Nghệ vừa muốn phun ra vài câu thô tục liền bị Phong Tố Cẩn nhanh tay nhanh mắt tát "bốp bốp" vài cái vào mặt cô ta. Khâu Văn Tranh thấy Phong Tố Cẩn động thủ, vội vàng tới.
"Phong tiểu thư, cô cũng đừng đánh đau tay, làm mệt chính mình, đến lúc đó Quân Mặc Hàn sẽ đau lòng, cứ để bảo tiêu của tôi động thủ."
Khâu Văn Tranh gọi điện thoại, sau đó liền có bảo tiêu đi lên kéo Nguyên Lục Nghệ đi. Lúc Nguyên Lục Nghệ bị kéo đi, còn hùng hùng hổ hổ.
"Phong Tố Cẩn, mày đừng đắc ý, Phong Tâm Tinh cũng sắp trở về rồi, chị ấy chắc chắn sẽ cướp đi tất cả của mày, đừng có đắc ý."
Khâu Văn Tranh lại bảo người ta dùng khăn chặn miệng cô ta lại, bảo tiêu thấy tình thế như vậy, trực tiếp dùng gậy đánh Nguyên Lục Nghệ ngất xỉu.
Nguyên Lục Nghệ gào một tiếng, cuối cùng cũng không còn thanh âm nữa.
Hai tay đặt bên người của Phong Tố Cẩn nắm thành quả đấm, giống như đang ẩn nhẫn cảm xúc gì đó, đáy mắt cô lóe lên tia lạnh lẽo, cả người đều là hàn khí.
Cô thầm nghĩ chuyện cần làm đối với Phong gia cần phải khẩn trương. Nếu không phải bởi vì lần này bị thương nằm viện thì cô cũng đã sớm ra tay với Phong gia, cũng sẽ không chờ đến tận bây giờ.
Khâu Văn Tranh khó hiểu nhìn Phong Tố Cẩn, không nghĩ tới nhìn Phong Tố Cẩn không có gì đặc biệt vậy mà lúc này cả người đều mang theo sát khí lẫm liệt.
Quả nhiên là người cùng một đường với Quân Mặc Hàn.
Sau khi Phong Tố Cẩn chào tạm biệt Khâu Văn Tranh liền đi xuống dưới lầu chờ người đến đón mình.
Chỉ là hôm trời nhiều mây, chỉ chốc lát đã bắt đầu mưa.
Đúng vào lúc này, có một cỗ xe quân dụng cấp cao dừng ở dưới lầu, cũng không khác với với xe quân dụng ngày hôm đó Quân Mặc Hàn nhậm chức là bao.
Vừa rồi Phong Tố Cẩn vẫn còn suy tư thì đã có hai người mặc quân trang bước xuống.
"Phong tiểu thư, Quân soái bảo chúng tôi tới đón ngài."
Mặc dù Phong Tố Cẩn cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, leo lên xe.
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥