⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Trâu Như Đan biết rõ người đàn ông này có mị lực khiến người ta vừa thấy đã yêu, bất luận là gia thế, năng lực hay là bối cảnh cũng đều khiến người ta phải nhìn theo bóng lưng.
Lúc đầu cô ta vẫn đang học tập ở bên ngoài, Trâu gia xảy ra chuyện cô ta cũng không hề hay biết.
Đợi khi cô ta về nhà mới phát hiện ra những chuyện xảy ra trong nhà, cô ta cảm giác như trời sập xuống, hoang mang lo sợ, có lẽ sau này ngay cả học phí cô ta cũng không gom góp đủ.
Cô ta liên lạc với người thân bạn bè ngày xưa nhưng trong lúc mấu chốt, những người đó cũng không ai chịu gặp cô ta chứ đừng nói chi là giúp cô ta. Nhưng tra xét trên mạng một chút, cô ta mới biết được tất cả những chuyện này có lẽ có liên quan đến thị trưởng mới Quân Mặc Hàn.
Sau đó cô ta dùng rất nhiều tâm tư, đương nhiên hôm nay cô ta có thể ở chỗ này cũng là có người trợ giúp, theo nhu cầu của mỗi bên.
Thế nhưng không nghĩ tới, cô ta đem tôn nghiêm của bản thân giẫm dưới chân nhưng người đàn ông này cũng không vì thế mà thay đổi.
Cô ta vẫn rất tự tin với dáng người của mình, nam sinh theo đuổi cô ta trong trường học cũng không ít, cô ta biết được mắt nhìn của đàn ông. Chỉ là cô ta đã đánh giá thấp Quân Mặc Hàn, người đàn ông cường đại như thế vốn là hệ cấm dục.
"Thị trưởng Quân, có phải là vì Phong Tố Cẩn không? Tất cả mọi người đều nói cô ta là tình nhân của anh, chẳng lẽ tôi kém cô ta sao?"
Trâu Như Đan cũng điên rồi, bị Quân Mặc Hàn lạnh lùng kích thích đến điên rồi, lòng tự trọng của cô ta không chịu được nên mới không giữ mồm giữ miệng.
Ánh mắt Quân Mặc Hàn phát lạnh, bấm điện thoại gọi đi.
"Gọi bảo an đến phòng tôi ném thứ rác rưởi này đi."
Hai chữ "rác rưởi" này không có chút khách khí nào.
Nếu Quân Mặc Hàn có thể khách khí với phụ nữ thì những năm này đã sớm có không ít phụ nữ bể đầu chảy máu đi đến bên cạnh anh.
Sở dĩ nhưng năm này Quân Mặc Hàn có thể thanh tĩnh, không ai dám tới gần là do thủ đoạn tàn nhẫn vô tình của anh không phân biệt nam nữ, ai cũng không dám tùy tiện trêu chọc anh.
Trâu Như Đan cắn răng, trước mắt thật sự không có cách nào, chỉ có thể mặc quần áo rời đi.
Mà tất cả mọi thứ trong phòng đều đã bị người bên ngoài nhìn chằm chằm. Có phóng viên, có cả người của bộ kiểm tra kỷ luật. Mọi người vốn nghĩ sẽ chụp được một màn hay ho, nhất là lúc thị trưởng Quân động tình, bọn họ có thể chụp được tất cả chứng cứ hữu lực nhưng chẳng ai ngờ rằng thị trưởng Quân thật sự là hệ cấm dục.
Nhìn thấy thiên kim ngày trước đi ra, bọn họ cũng không chụp được gì cả.
Lúc này Lữ Tây Viêm lại phát chỉ thị, để mọi người thừa dịp này như ong vỡ tổ tràn vào trong phòng.
Máy ảnh và máy quay phim không ngừng quay chụp.
Lữ Tây Viêm đi vào, mở miệng nói.
"Thị trưởng Quân, cậu đây là ngang nhiên vi phạm tổ chức kỷ luật quốc gia, ảnh hưởng đến tập tục Bắc Quyền Thành..."
Các phóng viên đều bắt đầu hùa theo.
"Thị trưởng Quân, chẳng phải anh nên có một lời giải thích sao?"
"Thị trưởng Quân, nghe nói anh bao nuôi tình nhân, bây giờ lại nhìn thấy anh gọi gà, anh cảm thấy hành vi của anh như thế có thích hợp làm thị trưởng lãnh đạo Bắc Quyền Thành không?"
Ánh mắt Quân Mặc Hàn ngày càng lạnh lẽo, tựa hồ chán ghét sự ồn ào của đám phóng viên.
Anh quay người, ánh mắt lười biếng nhìn Lữ Tây Viêm, tự tiếu phi tiếu, giống như đang xem cuộc vui, không cho đây là việc to tát gì.
Trâu Như Đan nhận được chỉ thị của Lữ Tây Viêm, nhanh chóng cúi đầu xuống, dùng tóc che khuất chính mình rồi khóc sướt mưới, biểu hiện muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, giống như là cô ta bị ép buộc.
Chỉ chốc lát, bảo an mà Quân Mặc Hàn gọi cũng đã lên tới, nhìn thấy tràng diện như vậy bọn họ có chút bối rối, chẳng phải gọi bọn họ lên ném rác sao?
Chẳng lẽ những người này đều là rác rưởi?
Quân Mặc Hàn ung dung lạnh nhạt đi đến bên cạnh Trâu Như Đan, một tay xách cô ta lên rồi mới thấp giọng tàn nhẫn nói bên tai cô ta.
"Trâu tiểu thư à? Tôi cho cô một cơ hội, hôm nay nói cho rõ ràng, nếu không tôi sẽ khiến cho tất cả những người cô quan tâm biến mất trên thế giới này, thống khổ biến mất. Cô có thể thử một chút xem tôi có năng lực này hay không."