⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Nghe Dạ Cầm nói, Phong Tố Cẩn cảm thấy như sấm chớp bên tai. Trùng hợp đến vậy sao?
Ngay trong quán bar do cô mở?
Quán bar của cô vẫn chưa chính thức khai trương nhưng mấy ngày gần đây cũng đã bắt đầu mở cửa buôn bán. Vậy mà trùng hợp như thế?
Phong Tố Cẩn cũng chỉ giật mình, lập tức hoàn hồn lại: "Trước tiên cô đừng quản, tôi lập tức qua xem tình hình một chút. Còn nữa, nhất định phải giữ thật kỹ video ghi hình của quán bar. Không được phép xảy ra bất kỳ vấn đề gì!"
"Thiếu phu nhân yên tâm."
Toàn bộ quán bar, từ nhân viên quản lý đến nhân viên bảo vệ đều xuất thân từ Ám Các, bất kể lòng trung thành hay năng lực cũng không phải nghi ngờ. Ngay cả nhân viên công tác cũng phải qua xét duyệt nghiêm ngặt mới được bố trí vào.
Phong Tố Cẩn cũng không kịp nhớ ra Quân Mặc Hàn đã dặn dò không cho cô ra ngoài.
Cô cầm dù, ra khỏi tiểu khu, gọi xe đến quán bar.
Phong Tố Cẩn đi vào từ cửa sau. Vừa vào, cô đã được Dạ Cầm dẫn lên tầng cao nhất: "Thiếu phu nhân, bọn họ ở đây."
Phong Tố Cẩn đi lên tầng cao nhất, đứng trên lầu chạm rỗng nhìn xuống đã thấy được tầng dưới. Liễu Thi Nhã và Tống Thu Doãn đang đánh xé nhau trên hành lang.
Đám côn đồ mà Liễu Thi Nhã dẫn tới đã bị bảo vệ của quán bar chặn lại.
Quy tắc của quán bar này là không cho phép kéo bè kéo lũ đánh nhau nên lúc này, Liễu Thi Nhã chỉ có thể tự mình đánh xé với Tống Thu Doãn.
Lúc này, quần áo của Tống Thu Doãn khá xộc xệch.
Phong Tố Cẩn nhìn say sưa. Đáy mắt nheo lại, chứa một tia lạnh lùng
"Thiếu phu nhân, chúng ta có cần đến kéo ra không?"
"Không cần. Phải nghĩ cách gọi Lam Bắc Thần đến. Màn đặc sắc như vậy nên để anh ta nhìn xem mới đúng phép tắc chứ, không phải sao?"
"Vâng, thiếu phu nhân."
Dạ Cầm dùng điện thoại của quán bar gọi điện cho Lam Bắc Thần: "Lam thiếu gia, đây là quán bar Dạ Quang. Hai người phụ nữ của ngài đánh nhau trong quán bar chúng tôi, ngài xem xem có muốn đến khuyên can hay không?"
Nghe Dạ Cầm nói, Phong Tố Cẩn suýt không nhịn được mà cười ra tiếng. Đúng là hai người phụ nữ của Lam Bắc Thần nha!
Có lẽ vì đã thật sự thất vọng với Lam Bắc Thần nên hiện tại, nghe thấy thanh âm của Lam Bắc Thần, đối mặt với anh ta và phụ nữ của anh ta, trong lòng cô cũng chỉ bình tĩnh.
Một lát sau, Lam Bắc Thần đã đến, vẫn cao quý tuấn lãng như lúc mới gặp. Chỉ là khi nhìn thấy Liễu Thi Nhã và Tống Thu Doãn đánh xé nhau, sắc mặt anh ta thay đổi, dường như hơi chấn động, không dám tin.
"Hai người đang làm gì ở đây?"
Nghe thấy giọng nói của Lam Bắc Thần, Liễu Thi Nhã vội vàng buông bàn tay đang nắm tóc Tống Thu Doãn ra. Cả người cô ta chấn động, lập tức nhu nhu nhược nhược dựa vào tường, bắt đầu khóc: "Bắc Thần, chúng ta đã sắp đính hôn, thế nhưng cô ta và anh... hai người muốn em phải làm thế nào đây?"
Tống Thu Doãn ngồi dưới đất, tóc tai bù xù: "Liễu Thi Nhã, cô thật biết diễn kịch. Lam thiếu gia, cầu xin anh bỏ qua cho Tống gia! Tôi yêu anh là sai sao? Tôi yêu anh nhiều năm như vậy, tôi cũng còn sạch sẽ! Xin anh, cầu anh bỏ qua cho Tống gia..."
Tống Thu Doãn nằm rạp trên mặt đất, muốn bắt lấy chân Lam Bắc Thần nhưng bị Lam Bắc Thần tránh đi.
Anh ta lạnh lẽo vô tình nói: "Tống tiểu thư, thời điểm cô muốn tính toán tôi thì cũng nên nghĩ đến ngày này. Người yêu tôi rất nhiều, chẳng lẽ tôi cũng phải để cho bọn họ bò lên giường tôi?"
Tống Thu Doãn bị lời nói lạnh lẽo của Lam Bắc Thần kích thích mà bật khóc.
Liễu Thi Nhã cũng khóc, bả vai co lại.
Đau lòng, Lam Bắc Thần đi qua, ôm Liễu Thi Nhã vào lòng: "Thi Nhã, thật xin lỗi! Là anh không tốt! Anh sẽ cho em một câu trả lời."
Liễu Thi Nhã chỉ ríu rít dựa vào lồng ngực Lam Bắc Thần mà khóc, như thể đã phải chịu ủy khuất rất lớn.
"Bộp bộp bộp!"
Phong Tố Cẩn vỗ tay đi tới: "Thật đặc sắc nha!"