Beta: Tiêu Nguyệt
Phong Tố Cẩn dựa vào trong lồng ngực của Quân Mặc Hàn, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác ấm áp và được bảo vệ.
Có điều, cô có thể tin hắn sao?
Nhưng bất kể như thế nào, hắn cũng đã cứu cô.
"Quân tiên sinh, cảm ơn anh đã cứu tôi, sự việc hôm nay..."
Quân Mặc Hàn cúi đầu nhìn Phong Tố Cẩn, "Suỵt, em đang bị thương nặng, đừng nói chuyện, tôi đưa em đi bệnh viện."
Quân Mặc Hàn đưa Phong Tố Cẩn đến bệnh viện tốt nhất ở Bắc Quyền Thành, cũng an bài cho cha cô phòng hộ lý cao cấp.
Phong Tố Cẩn vốn dĩ muốn đợi lúc nào đó rồi sẽ cảm ơn, nhưng sau đó lại đau đến ngất đi.
Quân Mặc Hàn thở dài ở bên tai cô, hắn chưa từng thấy cô gái nào yếu ớt nhưng lại cố gắng mạnh mẻ như cô.
Cô rõ ràng đau đến sắc mặt đã trắng bệch, toàn thân đều đang run rẩy, nhưng lại chưa từng rơi một giọt nước mắt, cũng chưa từng nói một câu yếu ớt trước mặt hắn.
Hắn nhận được báo cáo của Dạ Tinh, liền khẩn trương đi đến viện điều dưỡng, kết quả vẫn là chậm mất một bước, làm cô bị thương.
Quân Mặc Hàn luôn canh giữ ở bệnh viện.
Một giờ sau, Khâu Văn Tranh cầm phim chụp cùng báo cáo đưa cho Quân Mặc Hàn xem.
"Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Tối hôm qua chẳng phải còn đang yên ổn, hôm nay sao lại biến thành cái dạng này, cũng may vết thương không nghiêm trọng, phần lớn là bị thương ngoài da, có điều có hai khúc xương đã bị gãy, cần phải phẫu thuật, sau đó phải điều dưỡng thật tốt."
Khâu Văn Tranh nhìn sắc mặt Quân Mặc Hàn trầm xuống, do dự nói.
"Còn có chuyện, không biết cậu có muốn nghe hay không."
"Nói!"
Khâu Văn Tranh nghiêm túc nói.
"Tôi phát hiện, cô gái này trước kia có khả năng bị bạo lực gia đình, trên người có vài miệng vết thương cũ, ngang dọc đan xen, ở phía sau lưng, còn có một vết đòn roi..."
Khâu Văn Tranh mới nói được một nửa, đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Quân Mặc Hàn nhìn cho không nói được.
"Cậu đừng nhìn tôi như vậy, làm tôi nghĩ là cậu muốn giết tôi đó."
Quân Mặc Hàn đem cảm xúc nơi đáy mắt che khuất, lãnh đạm nói.
"Phong gia được lắm!"
Khâu Văn Tranh nghe những lời này, trong lòng không tự chủ được mà run lập cập, có chút cảm thông cho Phong gia, dựa theo hiểu biết của anh đối với Quân Mặc Hàn, hắn nhất định sẽ ra tay với Phong gia.
Chẳng qua cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
"Bất quá nói thật, tôi chưa từng thấy cậu đối với người con gái nào mà tốt như vậy, tôi thấy trên người Phong tiểu thư này cũng chẳng có gì đặc biệt."
"Mỹ nữ ư? Trước giờ bên người cậu có rất nhiều loại phụ nữ, muốn loại nào liền có loại đó. Nói đến gia cảnh thì Phong gia ở Bắc Quyền Thành cũng chẳng tính là hào hôn thế gia chân chính."
"Chẳng lẽ cậu thật sự thích cô ấy sao? Nhưng trong thời gian ngắn như vậy mà thích một người, cũng chẳng phải tác phong của cậu..."
Khâu Văn Tranh thật sự là tò mò không thôi.
Quân Mặc Hàn nhàn nhạt nhìn lướt qua Khâu Văn Tranh.
"Cậu có phải quá rảnh rỗi rồi hay không, vẫn là muốn tôi tìm việc cho cậu làm?"
Khâu Văn Tranh lập tức nói.
"Không, không, tôi còn rất bận, tôi đi sắp xếp lịch phẫu thuật cho Phong tiểu thư."
Quân Mặc Hàn gật gật đầu nói.
"Còn có cha của cô ấy, nghĩ cách đưa đội ngũ nước ngoài về đây trị liệu cho ông ấy."
Khâu Văn Tranh không thể tưởng tượng nhìn Quân Mặc Hàn.
"Cậu không phải không biết rằng đội ngũ ấy chỉ làm công việc quan trọng, thế nhưng cậu lại gọi họ về gấp như thế, chỉ vì điều trị cho cha của Phong tiểu thư? Cậu không thấy lãng phí sao?"
Quân Mặc Hàn mặt không đổi sắc nói.
"Tôi tự có chừng mực, cậu cứ làm theo những gì tôi nói."
"Được thôi, tôi phục cậu, tôi cũng thấy rất hứng thú với Phong tiểu thư này, rốt cuộc cô ấy là một người như thế nào, mà có thể làm cho cậu trở thành như vậy."
Quân Mặc Hàn cũng không giải thích cái gì, có một số việc, trong lòng hắn tự hiểu rõ là được rồi.
Quân Mặc Hàn ở lại bệnh viện thêm một giờ, xác định Phong Tố Cẩn phẫu thuật thành công, không có vấn đề gì, hắn mới yên tâm.