Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng nghĩ thế, Đồng Nhạc Nhạc vừa ngẩng đầu nhìn một cái, thấy đối diện với nàng là bóng dáng nam nhân cao lớn không biết từ khi nào đã đứng chắn trước mặt mình. Với khoảng cánh gần như vậy Đồng Nhạc Nhạc dường như cảm nhận được mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt, phảng phất xung quanh hắn.

Trong lòng nàng rung động, nhất thời hoảng hốt, trong khi mọi người đã đứng lên, nàng vẫn ngây ngốc quỳ trên mặt đất.

Như nhận ra điều gì đó, khi ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc hướng đến người phía trước, Huyền Lăng Thương dùng ánh mắt kín đáo động lòng người nhìn nàng, ánh mắt như dò xét.

Bốn mắt gặp nhau, đôi mắt trong veo của Đồng Nhạc Nhạc tiếp xúc với đôi mắt sâu lắng như hồ nước của Huyền Lăng Thương làm cho trong lòng nàng nổ oành một tiếng, giờ phút này khiến cho tim nàng đập dồn dập, trong người máu nóng muốn sôi sục lên.

Đồng Nhạc Nhạc giờ này cảm thấy như có hàng ngàn con kiến đang bò qua bò lại trên người. Qua một lúc, cũng không biết là do chột dạ, có lẽ là ngượng ngùng khiến cho Đồng Nhạc Nhạc cụp mắt xuống, nàng không dám nhìn về phía người phía trước kia, chỉ cúi gầm mặt, cung kính đứng lên.

Trong khoảnh khắc đó, nàng rõ ràng cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực, sắc bén mang theo vài phần tìm tòi, nghiên cứu đang nhìn chằm chằm vào nàng tựa hồ như muốn lột trần nàng ra mà tìm hiểu cả trong lẫn ngoài.

Đồng Nhạc Nhạc cảm giác căng thẳng không thở nỗi, chẳng lẽ Huyền Lăng Thương đã phát hiện ra được cái gì rồi sao?

Hai tay nàng vốn đang khoanh trước bụng càng là không tự chủ được gian nan nắm chặt lấy nhau, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Đối với Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng, Huyền Lăng Phong đứng bên cạnh Huyền Lăng Thương đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

Hắn bỗng thấy ánh mắt của hoàng huynh đang nhìn về phía trước, ánh mắt tập trung trên một người tiểu thái giám , lập tức hắn gắt gao nhìn chằm chặp vào người kia, trên mặt không khỏi sửng sốt, trong mắt xẹt qua tia nghi hoặc.

Chỉ thấy tiểu thái giám kia vóc người thật nhỏ, khuôn mặt bé xíu cúi gằm, đứng ở góc độ này, Huyền Lăng Phong còn nhìn thấy được cái trán trắng như tuyết của tiểu thái giám kia.

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong càng nổi lên tò mò, chẳng qua là một tiểu thái giám mà thôi, có đáng giá cho hoàng huynh nhìn chăm chú như thế không, không nhịn nổi tò mò, hắn hướng Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói.

"Ngươi ngẩng đầu lên cho ta xem!"

"Ách. . ."

Vốn dĩ đang bị ánh nhìn của Huyền Lăng Thương thiêu đốt, tóc gáy Đồng Nhạc Nhạc đã dựng ngược hết lên. Bây giờ nghe được những lời này của Huyền Lăng Phong, nàng đầu tiên sửng sốt, trong lòng nàng xẹt qua ý nghĩ gì đó, dường như tim đập càng kịch liệt hơn.

Trời ạ!

Nàng bây giờ mọi suy nghĩ đều đặt trên người Huyền Lăng Thương đâu còn nhớ gì đến bên cạnh Huyền Lăng Thương còn có một người nữa là Huyền Lăng Phong cơ chứ!

Nghĩ lại mấy ngày trước ngay bên ngoài tửu lâu nàng hành hung hắn, chẳng lẽ là hắn đã nhận ra nàng rồi sao?

Không đúng không đúng! !

Nàng còn nhớ lúc ấy nàng dùng bao tải chụp lên đầu hắn thì làm sao hắn có thể nhận ra được là nàng đánh hắn cơ chứ.

Chínhlà hiện tại, vì sao Huyền Lăng Phong lại muốn kêu nàng ngẩng đầu lên?

Trong lòng căng thẳng lo lắng không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc lập tức trở nên trắng bệch. Chính là lúc này không rõ tâm tư của Huyền Lăng Phong, nàng cũng không dám dể mình bị loạn.

Hít sâu một hơi, Đồng Nhạc Nhạc gắt gao kiềm chế nội tâm đang nhảy nhót, chầm chậm ngẩng mặt lên.

Vốn đang tò mò về tên tiểu thái giám kia, Huyền Lăng Phong hiện tại nhìn rõ ràng khuôn mặt trước mắt mình, nháy mắt hắn kinh ngạc không thôi.
Thật là một khuôn trang tinh xảo, nhỏ nhắn tuyệt đẹp.

Làn da trắng mịn màng như sữa, vầng trán mềm mại, hàng mi cong cong như quạt rẽ, đôi môi chúm chím mọng nước như cánh hoa ướt đẫm sương…mỗi một chỗ đều phảng phất như khối mỹ ngọc.

Nhất là ánh mắt động lòng người kia, ánh mắt đen lay láy như đá mã não, trong suốt không nhiễm tạp chất càng tăng thêm vẻ đẹp kiều mị nhưng không kém phần rạng rỡ kia.

Huyền Lăng Phong từ nhỏ sinh ra ở hoàng cung, loại mỹ nhân nào hắn chưa từng nhìn qua, mỹ nhân đối với hắn đã nhìn đến chán chê.

Nhưng mà tiểu thái giám trước mặt này… Huyền Lăng Phong không sao hình dung được vẻ đẹp của hắn (ĐNN), thật là một vẻ đẹp tinh khiết như ánh nắng ban mai, phảng phất nét tiên tử hạ phàm, làm cho người ta hoảng hốt đến ngây người.

Cũng khó trách, mới vừa rồi hoàng huynh của hắn không ngừng nhìn về phía tên tiểu thái giám này. Huyền Lăng Phong thầm nghĩ, tiểu thái giám này có dung mạo tinh xảo như thế, vẻ đẹp này thật là ngàn người có một.

Chỉ tiếc, cũng chỉ là một thái giám mà thôi!

Thất thần trong chốc lát, Huyền Lăng Phong đảo mắt nhìn nhanh một lượt bên cạnh Huyền Lăng Thương, hắn vẫn thấy ánh mắt của hoàng huynh thủy chung tập trung vào trên người tiểu thái giám một khắc không rời, Huyền Lăng Phong bĩu môi mở miệng nói.

"Hoàng huynh, không nghĩ tới bên trong hoàng cung lại có một tiểu thái giám tuyệt sắc như vậy!"

Đối với lời nói của hắn, Huyền Lăng Thương không hề mở miệng nói chuyện, chỉ là từ từ thu hồi tầm mắt.

Giờ phút này, đám cung nhân vẫn một mực cung kính khiên đến hai cái ghế lim đặt ở trước mặt Huyền Lăng Thương bọn họ.

Huyền Lăng Thương thấy vậy, tay phất tà áo sang một bên liền ngồi xuống.

Huyền Lăng Phong thấy Huyền Lăng Thương không nói gì, cũng không sao, hắn sớm đã thành thói quen nhìn hoàng huynh của mình trầm lặng ít nói.

Hắn ngước mắt nhìn lại tiểu thái giám xinh đẹp bên cạnh, sau đó mở miệng nói

"Ngươi còn ở đây làm cái gì, còn không mau đi chuẩn bị trà ?"

"Ách, nô tài lập tức đi ngay!"

Nghe được lời của Huyền Lăng Phong, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, liền vội vã xoay người đi chuẩn bị trà.

Dù sao hiện tại, nàng một chút cũng không nghĩ tới việc muốn đứng ở trước mặt Huyền Lăng Thương và Huyền Lăng Phong.

Có lẽ sự tình do mình gây ra làm cho Đồng Nhạc Nhạc chột dạ không thôi, cho nên nói, làm người a, ngàn vạn lần đừng làm hỏng việc. Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại thì thấy mình đã đi tới phòng trà

Có lẽ là làm chuyện áy náy, khiến nàng luôn chột dạ không thôi.

Cho nên nói, làm người a, là ngàn vạn lần không thể làm việc xấu a, sẽ bị trừng trị !

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, người đã đi tới phòng trà .

Chỉ là, nàng làm thái giám mấy ngày nay, làm đều là việc tay chân nặng nhọc, chứ đã làm chuyện pha trà nước nào đâu! ?

Thôi, mặc kệ , tùy tiện pha chế nước vào là tốt rồi!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cầm lấy hai cái ly trà, liền bỏ lá trà, rót nước sôi, trước tráng lá trà qua một lần, lại rót nước sôi đầy được tám phần rồi bưng khay đi ra ngoài.

Đồng Nhạc Nhạc lại lần nữa đi tới trước mặt Huyền Lăng Thương, chỉ thấy Huyền Lăng Phong đang nói cái gì đó, dáng vẻ tức giận không thôi.

"Hoàng huynh, đệ thật sự chưa đánh nhau với người ta, đệ cũng không có đắc tội với ai! Coi như đắc tội, thì tất cả mọi người đều biết đệ là Thập Tam vương gia, ai dám đánh đệ!? Huynh cũng không biết, ngày đó đệ ở Đệ Nhất Thiên Hạ lâu ăn cơm xong thì tính đi nhà xí, ai biết tại chỗ ngoặt kia chỉ nghe một tiếng quát, ta còn không biết chuyện gì xảy ra thì trên đầu đã bị người ta trùm một cái bao tải, rồi sau đó bị người ta xúm vào đánh, ta lớn như vậy rồi vẫn chưa bị người khác làm nhục như vậy đâu”

Càng nói, Huyền Lăng Phong càng tức giận không thôi, nói xong lời cuối cùng, Huyền Lăng Phong quả thực là nghiến răng nghiến lợi.

"Hừ! Nếu ta điều tra ra được là người nào đánh ta, ta nhất định phải đem hắn phanh thây!"

Huyền Lăng Phong nói lời này, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, không cam lòng. Không khó hoài nghi, nếu như thực sự để hắn tìm được thủ phạm đánh mình, người kia ắt hắn sẽ phải chết rất thảm thương.

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thất kinh hồn vía, tim đập dồn dập, tay cầm ly trà liền run rẩy thiếu chút nữa hai ly trà rơi xuống đất. Mặc dù nàng đã kịp cầm lại, có điều ly trà nghiêng sang một bên, nước trà sóng sánh văng ra ngoài, đáng chết là nước trà lại văng ra đúng trên người Huyền Lăng Phong đang nổi giận kia.

Ngay lập tức, Huyền Lăng Phong đang ngồi trên ghế, bị nước trà nóng hổi hắt đến hắn từ trên ghế nhảy dựng lên

"Nha! Ngươi ... nô tài chết tiệt! Lá gan người thật lớn, dám hắt nước trà vào người Bổn vương”

Nghe được tiếng hét giận dữ và khuôn mặt đang nổi trận lôi đình của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến hai chân mềm nhũn, bùm một tiếng, liền quỳ rạp trên mặt đất.

"Vương, Vương gia thứ tội, nô, nô…tài không phải cố ý, thỉnh Vương gia thứ tội a. . ."

Nàng đang sống ở dưới mái hiên của người ta, không thể không cúi đầu.

Sống với cha mẹ hai mươi ba năm ở thế kỷ hai mươi mốt, Đồng Nhạc Nhạc cũng chưa từng quỳ gối qua lần nào.

Chỉ là lúc này không giống ngày trước nữa, nàng hiện tại chẳng qua là một tiểu thái giám nho nhỏ, nàng nghĩ muốn ở chỗ này sống yên phận rồi sau đó sẽ xem tình hình thế nào.

Mà bây giờ, nàng là thái giám mà dâng trà lại hắt vào người, làm bỏng Vương gia, tuy không cố ý thì cũng phạm thượng rồi.

Nhẹ thì đánh bằng roi, nặng thì bị trục xuất khỏi hoàng cung cũng không hề quá đáng, cả hai điều này nàng nghĩ cũng không muốn.

Vì vậy hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc chỉ có quỳ trên mặt đất, làm ra dáng vẻ nô tài nên có, cầu khẩn Huyền Lăng Phong tha thứ.

Nhưng mà, lúc này Huyền Lăng Phong đang nổi giận, vừa mới nghĩ tới việc mình bị một đám người hạ nhục, lại bị một tên tiểu thái giám hắt nước trà đến phỏng mặc dù không bị nặng lắm nhưng giọt nước trà nóng kia như dầu đổ vào lửa thổi bùng lên nộ khí của hắn.

"Hừ! ngay cả dâng trà đều phục vụ không tốt, trong cung nuôi dưỡng phế nhân như người làm gì! ? Người đâu. . ."

Huyền Lăng Phong mở miệng, tính toán gọi người.

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trong lòng hô to không ổn.

Nàng nhìn Huyền Lăng Phong, dáng vẻ này là muốn trừng trị nàng đây.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc thất kinh bạt vía, mất bình tĩnh, cuối cùng, không tự chủ được mà theo thói quen đưa ánh mắt hướng về phía Huyền Lăng Thương . Bởi vì mỗi một lần nàng gặp phải nguy hiểm, điều trước iên nghĩ tới là Huyền Lăng Thương.

Mỗi một lần, Huyền Lăng Thương đều sẽ cứu nàng ra từ trong nước sôi lửa bỏng, bảo vệ nàng, che chở và dung túng cho nàng.

Tuy nhiên, khi ánh mắt cầu cứu của Đồng Nhạc Nhạc rơi vào trên người Huyền Lăng Thương thì hắn vẫn thần sắc lạnh lùng, trong lòng nàng không khỏi thất thần, buồn bã, một nét ưu tư nỗi lên.

Nàng như thế nào có thể quên, nàng đã không còn là một tiểu điêu nhi trước đây được hắn ngàn vạn sủng ái, lúc này nàng chỉ là một tiểu thái giám mà thôi, với một thân phận hèn mọn Huyền Lăng Thương sẽ vì cái gì mà mở miệng?

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ão não, đôi mắt to tròn đen láy kia cũng đã hiện rõ đau thương. Nàng bất đắc dĩ chờ đợi sự trừng phạt của Huyền Lăng Phong, đột nhiên một tiếng trầm ấp khàn khàn vang lên.

"A Phong, ngươi bỏ qua đi"

Nam nhân mở miệng, âm thanh tuy là nhẹ nhàng, nhưng lời này rơi vào tai Đồng Nhạc Nhạc như tiếng sét giữa trời quang , đánh thẳng vào lòng nàng, làm nàng rung động.

Trong lòng kinh động, nàng ngước ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, mặt mày ngạc nhiên, càng không dám tin là…
Trời ạ! Là nàngnghe lầm, nàng đang nằm mơ sao! ?

Huyền Lăng Thương hắn, hắn lại thay nàng cầu tình sao! ?

Chính là, tại sao! ?

Nàng nghĩ, không phải nàng sẽ không bao giờ là Phường Hoàng Điêu mà hắn yêu quí nữa sao.

Đối với Đồng Nhạc Nhạc mặt mày kinh ngạc, Huyền Lăng Phong đứng ở một bên, nghe được Huyền Lăng Thương nói như vậy trên khuôn mặt đang nổi giận như có từng trận từng trận sấm sét chờ trút xuống tên tiểu thái giám kia cũng là con ngươi trợn ngược, lộ rõ vẻ kinh ngạc không thể hiểu được, khiến cho lời của hắn thoát ra cũng gấp gáp.

"Hoàng…, hoàng huynh, ngươi sao lại thay tên nô tài này cầu tình? Tại sao chứ, hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu nô tài mà thôi.”

Huyền Lăng Phong mở miệng, mặt mày nghi hoặc không giải thích được.

Phải biết rằng, cho tới nay,hoàng huynh của hắn đều là trầm lặng ít nói, đối với hoàng huynh người có công tất có thưởng, có tội tất phải phạt, cũng không quản những chuyện vặt vãnh này.

Tại sao bây giờ lại đột nhiên mở miệng vì tên tiểu thái giám nhỏ bé này cầu tình?

Chuyện này thật sự quá mức không thể tưởng tượng nổi nữa rồi. Chẳng lẽ là, hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao! ?

Ngay thời điểm Huyền Lăng Phong trong lòng hết sức kinh ngạc, Huyền Lăng Thương lại không nói thêm gì nữa, chỉ là im lặng ngồi đó, một tay nhẹ nhàng cầm lấy nắp của chung trà gạt đi lá trà đang nổi lên trong ly, sau đó mới từ từ hớp một ngụm.

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng kia, mới vừa rồi cùng câu nói đó dường như không còn liên hệ gì.

Cho đến một lúc lâu, Huyền Lăng Thương mới khẽ mở bạc môi, nhàn nhạt nói.

“Việc nhỏ như thế lại không gây đả thương gì đến ngươi, nếu trừng phạt nô tài, việc này truyền ra ngoài người khác sẽ nghĩ ngươi như thế nào?”

"Ặc. . ."

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Phong chỉ là nhẹ nhàng chu chu môi, dáng vẻ mang bộ mặt ủy khuất.

Bất quá, Huyền Lăng Phong từ nhỏ đến lớn đều nghe lời Huyền Lăng Thương, nếu hoàng huynh đã mở miệng, hắn cũng không muốn truy cứu chuyện này.

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong đảo mắt nhìn nhanh một lượt, đầu tiên là nhẹ nhàng liếc nhìn Đồng Nhạc Nhạc đang quỳ trên mặt đất, rồi mới mở miệng quát.

"Người hôm nay vận khí thật tốt! Nhớ lần sau làm việc cẩn thận!"

Nghe Huyền Lăng Phong nói lời này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết chuyện này như vậy đã qua, nàng không khỏi thở dài một hơi, lập tức vội vàng không ngừng gật đầu nói.

"Vâng vâng vâng, nô tài hiểu rồi…, sau này làm việc, nhất định sẽ tập trung tinh thần, tuyệt đối không tái phạm việc như vậy nữa, tạ Vương gia đại nhân đại lượng bỏ qua”

"Hừ, ngươi tốt nhất nên đa tại hoàng huynh!"

Đối với lời của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong chỉ lạnh nhạt hầm hừ một tiếng.

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trong lòng căng thẳng, lập tức, liền từ từ xoay người, cúi đầu cụp mắt, đối với người ngồi ở trên kia mở miệng hạ giọng nói nhỏ.

"Tạ Hoàng thượng!"

"Ừ." Nhìn thấy hành động của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ là nhàn nhạt ừ một tiếng, xem như đáp ứng rồi.

Tuy là như thế, nhưng mà trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại vô cùng kích động. Bởi vì, Huyền Lăng Thương vì nàng mà cầu tình, những việc lặt vặt này, nàng như thế nào cũng không dám nghĩ tới.

Nhìn Huyền Lăng Thương Đồng Nhạc Nhạc nghĩ thầm, nếu như có khả năng, nàng muốn trở về như trước kia là tiểu điêu nhi mỗi lần làm nũng đều nhào vào trong lòng hắn làm nũng.

Tuy nhiên hiện tại. . .

Ai. . .Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc phức tạp vô cùng.

Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc thầm kêu lên trong lòng, Huyền Lăng Phong nhìn Đồng Nhạc Nhạc, không muốn gặp lại liền phất tay cho nàng lui ra.

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, không thể làm gì khác hơn là một mực cung kính đứng lên, nhẹ nhàng quét mắt tới người Huyền Lăng Thương rồi mới từ từ xoay người rời khỏi.

Nhìn thấy bóng lưng tiểu thái giám xoay người rời khỏi, đôi mắt Huyền Lăng Thương lóe ra một tia nghi hoặc, mịt mờ không rõ. . .

. . .

Bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, Đồng Nhạc Nhạc mất ngủ!

Nàng nằm trên giường trằn trọc, lăn qua lăn lại, làm thế nào cũng không ngủ được. Cho đến khi trời vừa mới sáng lên, nàng mới chợp mắt được một chút.

Ai biết, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, lại còn có thể mơ một giấc mơ đầy ác mộng, nhưng mà trong ác mộng nàng lại gặp người siêu cấp khủng bố hơn cả giấc mộng kinh hãi kia. Trong mơ, nàng bị Huyền Lăng Phong trói gô lại, trên tay hắn cầm thanh đao hướng tới nàng cười rộ lên.

"Ha ha ha ha ha ha, ngươi, tên nô tài chết tiệt, dám đánh Bổn vương! ? Bổn vương hiện tại sẽ cắt ngươi thành tám khúc!"

Vừa nói dứt lời, liền nhìn thấy Huyền Lăng Phong giơ đại đao lên, liền hướng nàng chém tới.

Lúc thanh đao sắp sửa hạ xuống trên người nàng, Đồng Nhạc Nhạc liền bừng tỉnh. Ánh mắt nàng hoảng hốt, mơ hồ như chưa hồi phục lại, có cảm giác như đó là sự thật đang xảy ra.

Nàng hốt hoảng một hồi mới phát hiện mình đang ở trong phòng thái giám, mọi người trong phòng đã dậy cả rồi, ngay cả Tiểu Quế Tử cũng đã mặc xong quần áo, nhìn thấy nàng ngồi ở trên giường, không khỏi ngạc nhiên nói.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi như thế nào vẫn còn không dậy! ?"

Tiểu Quế Tử mở miệng hỏi, khi nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc đầu đầy mồ hôi, dáng vẻ ngơ ngác thì lập tức cả kinh.

"Nha, Tiểu Nhạc Tử, ngươi như thế nào đầu đầy mồ hôi, người ngủ gặp ác mộng sao? Còn có mắt ngươi sao lại thâm đến như vậy, tối qua ngươi ngủ không ngon phải không?”

Đối với Tiểu Quế Tử dáng vẻ đầy quan tâm, Đồng Nhạc Nhạc từ từ bình tĩnh lại, đầu tiên nàng hít một hơi thật sâu trấn tĩnh tinh thần của mình, rồi mới quay đầu, đối với Tiểu Quế Tử mở miệng nói.

"Ta không có việc gì, chỉ là tối hôm qua gặp cơn ác mộng thôi."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ngoài miệng mặc dù nói như thế, nhưng mà có lẽ trong tâm nàng đã lay động không yên.

Trước đây đối với Huyền Lăng Phong, hai người bọn họ luôn đối nghịch nhau là trời sinh một đôi làm đối thủ một mất một còn, mỗi lần giáp mặt đều muốn đánh nhau.

Chỉ là lúc ấy nàng có Huyền Lăng Thương làm chỗ dựa vững chắc, nàng không hề sợ Huyền Lăng Phong.

Hiện tại, thân phận của nàng đã thay đổi, là một tiểu thái giám hèn mọn mà Huyền Lăng Phong chính là Vương gia cao cao tại thượng, mấy ngày trước nàng vẫn còn đánh hắn không ngừng. May là hắn cũng chưa biết là ai đánh mình.

Chỉ là, trong thiên hạ này, không có bức tường không lọt gió, cây kim trong bọc có ngày sẽ lòi ra!

Nếu như một ngày nào đó Huyền Lăng Phong biết được, người đánh hắn hôm ấy tại Thiên Hạ Đệ Nhất lâu là nàng và Tiểu Quế Tử thì nên làm cái gì bây giờ?

Càng nghĩ trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng sợ hãi, nàng chỉ muốn sau này không chạm mặt hắn để tránh tai họa. Nếu có nhìn thấy hắn nàng nhất định phải đi đường vòng, trốn thật xa nhân vật nguy hiểm này ra mới được.

Đúng lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tính toán né tránh nhân vật nguy hiểm Huyền Lăng Phong này, trời cao phảng phất ngược lại dường như muốn đối địch với nàng! Bởi vì hôm nay sinh nhật Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Thương mở tiệc chiêu đãi rất nhiều người. Cho nên, nhân lực của cung Vạn Thọ không đủ, Bố công công liền chọn thêm mấy nô tài dáng vẻ có thiện cảm đi đến cung Vạn Thọ hỗ trợ, mà Đồng Nhạc Nhạc và Tiểu Quế Tử đều có tên trong danh sách.

Tiểu Quế Tử biết rõ hôm đó người bị đánh là Thập Tam vương gia cho nên sợ hãi, luống cuống không thôi, Đồng Nhạc Nhạc phải an ủi rất lâu mới tạm thời lắng xuống. Nay lại nghe nói mình có tên trong danh sách các thái giám qua cung Vạn Thọ hỗ trợ tiệc sinh nhật của Vương gia cho nên hắn liền mất bình tĩnh, tinh thần bất ổn, run rẩy không thôi.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, mặc dù trong lòng không yên bất quả vẫn làm ra vẻ điềm tĩnh, mở miệng an ủi.

"Tiểu Quế Tử ngươi cũng đừng sợ! Hôm đó chúng ta là dùng bao tải trùm đầu Thập Tam vương gia rồi mới đánh hắn, hắn cũng không biết người đánh mình là ai, bằng không ngươi nghĩ thế nào chúng ta còn ở chỗ này? Cho nên ngươi cứ coi như chúng ta có đứng trước mặt hắn hắn cũng không nhận ra, người cũng đừng sợ hãi nữa xem như sự việc lần trước chưa từng phát sinh”

Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc, mặt mày Tiểu Quế Tử đang bối rối như vậy cũng tạm thời an tâm.

"Chínhlà, ta còn là sợ hãi nha! Phải biết rằng, đánh Vương gia, chính là phạm tử tội! Ta chết không sợ, nếu như liên lụy người nhà ta làm sao bây giờ! ? Bởi vì ta bán mình vào cung, người nhà của ta mới có thêm chút tiền, có thêm thức ăn no, nếu như bởi vì chuyện của ta…”

Nói đến đây, Tiểu Quế Tử chỉ kém không có khóc nữa thôi.

Trong lòng biết Tiểu Quế Tử là lo lắng liên lụy người nhà, Đồng Nhạc Nhạc vội vàng an ủi hết lần này đến lần khác, Tiểu Quế Tử rốt cuộc bình tĩnh tâm tình.

Hắn vội vã ăn hai cái bánh bao, sau đó Đồng Nhạc Nhạc liền cùng Tiểu Quế Tử xuất phát, đến cung Vạn Thọ hỗ trợ chuẩn bị tiệc.

. . .

Cung Vạn Thọ hôm nay, giăng đèn kết hoa, tiếng đàn, tiếng sao vang vọng khắp nơi, tiếng người xôn xao, người đến người đi, rất náo nhiệt!

Đến đây chúc mừng sinh nhật Thập Tam vương gia, người càng lúc càng nhiều không kể xiết!

Đưa mắt nhìn khắp một vòng, khắp nơi đều là những người giàu có, quần áo vải vóc thượng hạng, con quan, đại thần đủ loại, cũng có không ít cô nương đến tuổi cập kê trong nhóm con lại nhà quan mang trang phục rực rỡ, trang điểm kỹ càng hưng phấn mà tham gia bữa tiệc.

Phải biết rằng, Thập Tam vương gia Huyền Lăng Phong, mặc dù hằng ngày không thích học hành, cũng không có tu dưỡng bản thân, cũng không có chức quan, chỉ chực gây ra tai họa.

Nhưng mà, bản thân hắn thật sung sướng, ai kêu người ta có ca ca là hoàng huynh che chở, cho nên, cứ coi như thường ngày Thập Tam Vương gia đắc tội không ít người, bất quá mọi người ở trước mắt hắn không dám nói ra ngoài.

Hơn nữa, đến đây chúc mừng, đại bộ phận đều là người trẻ tuổi xấp xỉ cùng Huyền Lăng Phong !

Mọi người tụ chung một chỗ, chuyện trò vui vẻ.

Đến đây chúc mừng, cũng có không ít tiểu thư con quan linh tinh các loại.

Người người đi qua đi lại, đưa mắt nhìn khắp một vòng, chỉ thấy những tiểu thư này , ai nấy đều trang phục xinh đẹp, có đoan trang hiền thục, có xinh đẹp dễ thương, có quyến rũ câu hồn. . .

Cũng khó trách, nhân dịp bữa tiệc sinh nhật này cũng xem như là yến hội, ai được tham dự đều có thân phận, bối cảnh, người nào không nghĩ đến ở chỗ này tìm được người trong lòng, nhìn sao cũng nghĩ được so với được gia đình định hôn, tìm bà mai mối lại tốt hơn nhiều.

Đồng Nhạc Nhạc đi qua đám người nhìn lui nhìn tới một hồi, điều khiến cho Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc chính là. ....

Không nghĩ được rằng, điều mà những thiên kim tiểu thư kia bàn luận nhiều nhất lại là hỗn thế tiểu ma vương Huyền Lăng Phong.

Nàng nghĩ thầm chẳng lẽ là, nam nhân không xấu, nữ nhân không thích! ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK