Những trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông rốt cuộc đã tới .
Đến lúc Đồng Nhạc Nhạc sáng sớm tỉnh lại, đẩy cánh cửa chạm trổ ra đã thấy, khắp nơi chính là thế giới trắng xóa.
Trời trắng xoá, cung điện vốn xanh vàng rực rỡ đã được phủ lên một lớp tuyết trắng thật dầy . Nó che hết những mái cung điện vốn xanh vàng rực rỡ , lại tăng thêm vài phần khí thế nguy nga .
Thấy trận tuyết lớn trắng xoá này, Đồng Nhạc Nhạc chính là cực kì vui vẻ .
Dù sao, nàng ra đời tại phía nam , cho tới bây giờ còn chưa từng nhìn thấy tuyết.
Trước kia, nàng có một giấc mộng đẹp, chính là kiếm được tiền liền đến phương bắc đi chơi một phen, nhìn một chút xem tuyết rơi rốt cuộc là như thế nào, rốt cuộc có đẹp hay không.
Dù sao thấy hình ảnh trên mạng , so với chính mình thấy tận mắt , hoàn toàn là hai thế giới.
Cho nên giờ phút này, khi Đồng Nhạc Nhạc thấy thế giới tuyết phủ trắng xóa như vậy, càng là cười không thấy mắt đâu nữa.
Sau khi đi đến điện Đường Tâm , nụ cười trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không giảm.
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày tươi cười, Đường Yên Nhi sau khi hỏi kĩ , mới biết được Đồng Nhạc Nhạc thích ngắm tuyết. Nàng liền đưa ra ý kiến buổi tối ra ngoài cung đi dạo một chút vậy.
Nghe nói, hàng năm vào dịp trận tuyết đầu mùa đến, Kinh thành đều sẽ tổ chức một hoạt động đèn đố chữ.
Nghe thấy Đường Yên Nhi đề nghị như thế, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên sẽ không phản đối.
Vừa lúc Huyền Lăng Phong đến đây, biết được Đồng Nhạc Nhạc bọn họ muốn ra ngoài cung xem đèn đố chữ, đương nhiên là sẽ không bỏ qua lần náo nhiệt này.
Đối với chuyện Huyền Lăng Phong đòi đi cùng, Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đã sớm quen rồi .
Nhưng mà, vào lúc Đồng Nhạc Nhạc bọn họ xuất cung , không ngờ lại gặp phải Lan Lăng Thiệu Giác và Huyền Lăng Thương.
Chỉ thấy bọn họ hình như đang bàn bạc cái gì, sau khi nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc bọn họ , chỉ thấy dung nhan tuấn mỹ mê hoặc kia của Huyền Lăng Thương sửng sốt, lập tức khẽ mở bạc môi, mở miệng hỏi.
"Hôm nay, các ngươi lại tính toán đi đâu chăng! ?"
Đối với câu hỏi của Huyền Lăng Thương , Huyền Lăng Phong đã sớm mặt mày kích động sung sướng mở miệng nói.
"Hoàng huynh, hôm nay là dịp vui chơi đèn đố chữ mỗi năm một lần , chúng ta đang định đi ra ngoài tham gia náo nhiệt đây! Hoàng huynh, huynh có đi theo cùng không ! ?"
Nghe được Huyền Lăng Phong nói lời này, Đồng Nhạc Nhạc đứng ở một bên , trong lòng càng là tràn ngập hi vọng, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương càng là tràn đầy sự chờ mong .
Dù sao, nàng thật sự hy vọng Huyền Lăng Thương có thể đi cùng bọn họ ra ngoài cung ,rồi du ngoạn thật tốt một phen.
Huyền Lăng Thương mặc dù thân là vị đế vương cao cao tại thượng, chỉ là mỗi ngày đều phải xử lý quốc gia đại sự, nếu không lại chính là bàn bạc quốc sự tại Ngự Thư Phòng, phê duyệt tấu chương.
Trừ cái đó ra, Huyền Lăng Thương đều không có gì giải trí.
Nhìn thấy Huyền Lăng Thương cả ngày bởi vì những chuyện quốc gia đại sự này mà bận rộn không thôi, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đau lòng cho hắn.
Ở trong mắt người khác, có lẽ làm hoàng đế, có thể có được quyền lực chí cao vô thượng , hô phong hoán vũ, muốn cái gì sẽ có cái đó.
Chỉ là, ai có thể biết, làm hoàng đế thì lòng chua xót ra sao! ?Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy ngẫm, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là không che dấu chút nào hi vọng và chờ mong.
Đối với Đồng Nhạc Nhạc chờ mong không thôi, Huyền Lăng Thương sau khi nghe được những lời Huyền Lăng Phong đã nói , đang định mở miệng cự tuyệt.
Tuy nhiên, sau một khắc, Huyền Lăng Thương nhận thấy có một ánh mắt nóng rực đang nhìn chắm chằm vào trên người mình.
Đôi huyết mâu động lòng người kia không khỏi nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, liền rơi tại viên tiểu thái giám đứng ở một bên .
Đối diện hắn là một đôi mắt tràn đầy hi vọng của tiểu thái giám kia .
Chỉ thấy một đôi mắt nhung này, hắc bạch phân minh, vẻ trong veo vời vợi vô cùng dưới đáy mắt, nỗi niềm hi vọng trong mắt đều hiện ra không che dấu chút nào .
Hắn là đang hy vọng, mình cũng đi theo cùng ra ngoài cung sao! ? Truyện này do diễn đàn Lê Quí Đôn edit. các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ diễn đàn Lê Quí Đôn mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định còn lại do các bạn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi khẽ nhói lên một cái.
Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không biết.
Giờ phút này, nàng chỉ thấy Huyền Lăng Thương một mực trầm lặng, nên niềm hi vọng trong lòng dần dần biến thành mất mát.
Người giống như Huyền Lăng Thương luôn bận rộn như vậy , làm như thế nào lại đi theo bọn họ cùng ra ngoài cung! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở dài một tiếng.
Chính lúc nàng đang thấy mất mát , bỗng nhiên, vào đúng thời điểm này, từ trước người đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn của nam nhân kia .
"Hảo."
Nam nhân mở miệng, lời ít mà ý nhiều, lại giống như một hòn đá nhỏ, mạnh mẽ đi vào trong lòng mọi người .
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là tràn đầy vẻ kinh ngạc. Truyện này do diễn đàn Lê Quí Đôn edit. các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ diễn đàn Lê Quí Đôn mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định còn lại do các bạn.
So với sự tràn đầy kinh ngạc của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong ở một bên cũng kinh ngạc vô cùng.
Dù sao, vừa rồi hắn chỉ là thuận miệng mà nói, theo sự hiểu biết của hắn đối với cá tính hoàng huynh mình, còn tưởng rằng hoàng huynh hắn sẽ không đi theo được ra ngoài đây!
Chỉ là hiện tại, hoàng huynh hắn lại đáp ứng rồi! ?
Chẳng lẽ là, hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây ! ?
. . .
Vốn chỉ có ba người đi, bởi vì lại thêm Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác, liền trở nên náo nhiệt vô cùng. Truyện này do diễn đàn Lê Quí Đôn edit. các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ diễn đàn Lê Quí Đôn mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định còn lại do các bạn.
Đến khi đoàn người Đồng Nhạc Nhạc bọn họ ngồi xe ngựa đi ra từ hoàng cung tới Kinh thành , xuống xe ngựa nhìn một cái, chỉ thấy hôm nay phố lớn Kinh thành vẫn là người đến người đi, ngựa xe như nước, cũng không hề có tình trạng vết chân rất thưa thớt bởi vì tuyết rơi .
Cách đó không xa, cũng có không ít đứa trẻ, đang truy đuổi chơi trò ném tuyết. Tiếng cười đùa ầm ĩ như chuông bạc kia, phảng phất những nốt nhạc liên tiếp động lòng người , làm cho người ta nghe mà tâm tình không khỏi bắt đầu sung sướng.
Nhìn thấy cảnh phố lớn náo nhiệt thế này, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc sung sướng vô cùng.Mặc dù hiện tại khí trời tương đối lạnh, lại cũng không hề dập tắt tâm tình sung sướng của nàng.
Hôm nay, đại hội đèn đố chữ thật sự tổ chức ở bên hồ Thái Tử , cho nên Đồng Nhạc Nhạc bọn họ sau khi đi tới phố lớn Kinh thành, liền chạy về hướng tới hồ Thái Tử .
Đến lúc mấy người Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đi tới hồ Thái Tử , đưa mắt nhìn khắp một vòng, chỉ thấy trên mặt hồ Thái Tử, đã sớm là cảnh mọi người đều đổ xô ra đường, đầu người nhấp nhô, náo nhiệt vô cùng.
Mà trên mặt hồ Thái Tử cũng treo đầy hoa đăng, những chiếc hoa đăng đỏ rực kia được thế giới tuyết phủ trắng xóa làm tăng thêm không khí vui mừng.
Đồng Nhạc Nhạc đã sớm nghe người ta nói , hàng năm Kinh thành sau trận tuyết đầu mùa đều sẽ tổ chức cuộc thi đèn đố chữ. Ai đoán ra được nhiều câu đố nhất, có thể thu được phần thưởng hậu hĩnh , cho nên mới hấp dẫn không ít người tới tham gia.
Trong lòng vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc cũng vừa thưởng thức cảnh đẹp của hồ Thái Tử.
Hồ Thái Tử là một trong số địa điểm nổi danh nhất Kinh thành .
Bởi vì hồ Thái Tử có diện tích lớn như thế, hơn nữa nước hồ rất trong suốt.
Bên bờ càng là mọc đủ loại hàng liễu cổ thụ. Mỗi khi xuân hạ , hồ Thái Tử có liễu xanh đu đưa, lại thêm cầu đá Bạch Ngọc, đình nghỉ mát bát giác trông tuyệt đẹp phảng phất dường như cõi tiên.
Vào lúc trời thu , hồ Thái Tử trăm hoa đua nở, mỗi khi trời chiều đã ngả chênh chếch về tây, ánh chiều tà màu da cam chiếu xuống trên mặt hồ Thái Tử, vẻ đẹp quả thực làm cho người ta không rời mắt nổi.
Coi như là giờ phút này, hồ Thái Tử cũng không có bởi vậy mà thất sắc!
Khí trời rét lạnh vào đông , vốn sóng nước lăn tăn trên mặt hồ Thái Tử, nay đã kết thành một tầng băng hơi mỏng .
Bốn phía tuyết trắng mênh mông,những chiếc đèn lồng màu đỏ có thêm những tấm lụa đỏ treo kèm phụ trợ , một đỏ một trắng, càng làm nổi bật quanh cảnh tuyệt đẹp kỳ lạ .
Giờ phút này, trên mặt hồ Thái Tử, càng là đầu người nhấp nhô. Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn lên những câu đó trên mặt đèn lồng, ai nấy đều đang rỉ tai thì thầm, sôi nổi bàn luận ồn ào suy đoán đáp án.
Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ! Dù sao, nàng thích nhất, chính là chơi đoán chữ .
Trong lòng đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Huyền Lăng Phong đứng ở bên cạnh nàng, đang ngẩng đầu nhìn một đề ra bí ẩn , rồi mở miệng đọc.
"Bất lộng minh bạch bất bãi hưu, sai nhất động vật danh! ? (Không nghĩ ra được không bỏ qua, là tên của một động vật) ! ? Cái này rốt cuộc là cái gì nha! ?"
Huyền Lăng Phong mở miệng, gương mặt thanh tú nhíu lại, tràn đầy nghi hoặc.
Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, hé miệng cười một tiếng.
"Ha hả, Thập Tam Gia, cái...này rất đơn giản nha!"
"Thế nào! ? Tiểu Nhạc Tử ngươi biết đáp án! ?"
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, không chỉ có là Huyền Lăng Phong tràn đầy kinh ngạc, mà ngay cả Huyền Lăng Thương đứng ở một bên cũng có hơi nghiêng gương mặt, nhìn về hướng Đồng Nhạc Nhạc .
Nhìn thấy ánh mắt Huyền Lăng Thương ngó tới, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc có hơi thót lên một cái, lập tức từ từ cụp mắt nhung xuống.
Trên mặt, càng là lộ ra vài phần vẻ ngượng ngùng mà chính mình cũng không từng nhận thấy được .Mặc dù Đồng Nhạc Nhạc chưa từng nhận thấy được điểm này, nhưng lại làm cho nam nhân áo trắng nào đó đứng ở bên cạnh nàng thu vào trong mắt vô cùng tinh tế .
Nhìn thấy người nhỏ bé xinh xắn trước mắt này, trên mặt đột nhiên toát ra vẻ ngượng ngùng , không phải chính là dáng vẻ thiếu nữ nhớ nhung sao! ?
Nghĩ tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác trong lòng giật nảy lên một cái, lập tức, liền nhìn theo hướng ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc vừa mới nhìn.
Đến sau khi nhìn thấy nam nhân cao lớn cường tráng đứng ở bên cạnh hắn , đồng mâu Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi nhẹ nhàng trợn lên một cái, trong mắt càng là xẹt qua một vẻ kinh ngạc. . .
Chẳng lẽ là. . .
Đối với tâm tư của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc không biết. Giờ phút này, sau khi nghe được Huyền Lăng Phong ở bên cạnh thúc giục, nàng lập tức thu hồi tâm thần, sau đó mở miệng cười nói.
"Cái...này kỳ thật rất đơn giản, không phải là con ve sầu sao!"
"Cái gì! ? Ve sầu! ?"
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc lời này, trên mặt Huyền Lăng Phong đầu tiên là sửng sốt/ Sau đó, dường như nghĩ đến cái gì, lập tức vỗ tay cười nói.
"Ha hả, thì ra là ve sầu, làm thế nào Bổn vương cũng không từng nghĩ đến đây! ?"
* Không nghĩ ra được không bỏ qua cũng còn cách hiểu khác " không thổi thật sung sướng không chịu ngừng" . Nói về ve kêu .
Huyền Lăng Phong mở miệng cười nói, lập tức, lại quay đầu, chỉ vào câu đố khác, mở miệng cười nói.
"Vậy còn một câu này! ? Ngươi đoán sao! ?"
Nghe được những lời Huyền Lăng Phong đã nói, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhìn theo phương hướng ngón tay của Huyền Lăng Phong .
"Lỗ tai dài, cái đuôi ngắn, chỉ ăn rau, không ăn cơm."
Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhàng lẩm nhẩm câu đố, sau một khắc, dường như nghĩ đến cái gì , mở miệng cười nói.
"Đáp án là con thỏ!"
"Ha hả, hảo hảo hảo, ! Không nghĩ tới Tiểu Nhạc Tử lợi hại như vậy, vậy thì cái tiếp theo !"
Đối với việc Đồng Nhạc Nhạc có thể đoán ra đáp án nhanh như vậy , làm cho Huyền Lăng Phong hoan hỉ quá chừng.
Đường Yên Nhi ở một bên tự nhiên cũng là như thế, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là có thêm vài phần như fan cuồng nhìn thấy thần tượng sùng bái.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi thật lợi hại!"
"Ha hả, nào có lợi hại, chỉ là vừa vặn nghĩ đến thôi."
Đối với ánh mắt sùng bái của Đường Yên Nhi , khiến cho trên mặt Đồng Nhạc Nhạc hơi xấu hổ, lập tức đưa tay gãi gãi gáy đầy vẻ ngượng ngùng mà hì hì cười không ngừng.
Cũng không biết, đang có một đạo ánh mắt nóng rực, cũng gắt gao rơi trên người của nàngXem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK