Người xuất chúng như thế, khó trách sẽ được Viên Ý trên lầu coi trọng. . .
Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang suy nghĩ, như nhận ra ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, vốn Huyền Lăng Thương đang nhìn về phía trước, huyết mâu không khỏi nhẹ nhàng quét qua một lượt, rồi dừng lại trên người Đồng Nhạc Nhạc.
Lúc cảm nhận được ánh mắt của nam nhân chiếu đến, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó, mới phá lên, nhếch miệng cười một tiếng.
"Hoàng thượng, cô nương trên lầu đang nhìn ngài đấy! Ngài nhìn một cái, cô nương kia dung mạo không phải rất đẹp hay sao! ?"
Nghe được lời nói của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ chậm rãi thu hồi ánh mắt đang dừng trên người nàng, mới nhàn nhạt nhìn về phía trên lầu.
Thấy ánh mắt của Huyền Lăng Thương đang hướng tới mình, Viên Ý đứng ở trên lầu , khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ngượng ngùng cúi xuống, trên mặt lộ vẻ kích động khuẩn trương xen lẫn niềm vui .
Dù sao, nam nhân xuất chúng như thế, nàng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, mắt liền không thể dời đi chỗ khác.
Hiện tại, nam nhân kia cũng đang nhìn mình, chẳng lẽ là, hắn cùng mình giống nhau, cũng như nàng vừa gặp đã yêu sao! ?
Lúc trong lòng Viên Ý đang hoan hỉ, trên mặt lại không thể che dấu nổi kích động, ánh mắt xấu hổ mang ý trách móc kia, lại không ngừng nhìn về hướng Huyền Lăng Thương.
Chỉ tiếc, sau cái nhìn kia, Huyền Lăng Thương liền thu hồi ánh mắt, thấy vậy, trong lòng Viên Ý không khỏi nảy lên tia mất mát nhàn nhạt, ánh mắt nhìn về Huyền Lăng Thương, lại càng lo được lo mất.
Thấy Viên Ý ở trên lầu, ánh mắt kia không ngừng chiếu tới chỗ Huyền Lăng Thương, mà Huyền Lăng Thương vẫn không hề di chuyển, vẫn bộ dáng đạm mạc, vẻ mặt lạnh như băng.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại có một hồi vui mừng không lí do.
Nhưng ngoài miệng, lại không ngừng trêu chọc nói.
"Hoàng thượng, người mau nhìn, cô nương kia lại đang nhìn ngài đấy ! ? Ngài nói, cô nương kia có phải là đã nhìn trúng ngài,chỉ là , cô nương kia dung mạo thật là quá đẹp mà! Thập Tam Vương Gia, ngài nói đúng hay không! ?"
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, trân mặt Huyền Lăng Phong đầu tiên là sửng sốt, lập tức ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua một lượt lên lầu Viên Ý, rồi đôi môi đỏ mọng nhếch một cái, mở miệng nói.
"Cũng chỉ đến thế."
Vừa dứt lời, ánh mắt Huyền Lăng Phong không khỏi đảo qua, dừng trên người Đồng Nhạc Nhạc đang đứng cạnh mình.
Chỉ thấy lúc này, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống, phủ lên trên người nhân nhi bên cạnh, chiếu da thịt trắng ngần của nàng như trong suốt, tựa ngọc Dương Chi thượng đẳng, không có chút tỳ vết nào.
Còn trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, lại mang theo ý cười trêu chọc, nhìn thế nào, thì cũng đáng yêu như thế, làm cho người khác nhìn càng mê muội. . .
Thấy vậy, Huyền Lăng Phong mở môi đỏ mọng, không khỏi cầm lòng cúi đầu lẩm bẩm.
"Ừ thì đẹp, nhưng mà người nào đó đẹp. . ."
Nghe được tiếng thì thầm bên tai, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi quay đầu nhìn lại.
Lại thấy ánh mắt Huyền Lăng Phong đang nhìn về phía trước, hình như lời nói vừa rồi, chỉ là ảo giác của nàng thôi.
Có lẽ là nàng nghe lầm! ?
Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang nghi hoặc, chỉ nghe thấy một hồi tiếng gõ chiêng lanh lảnh vang lên phía trên lầu, hoàn toàn thu hút sự chú ý của Đồng Nhạc Nhạc.
Chỉ thấy, cùng với một tiếng chiêng lanh lảnh, một quả cầu thêu, liền thẳng tắp ném xuống dười lầu, hơn nữa lại lao thẳng về hướng tới Huyền Lăng Thương .
Nhìn người Huyền Lăng Thương khôi ngô cao lớn như vậy, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, thì chỉ cần hắn vừa đưa tay ra với, liền có thể lấy được quả cầu thêu hoa kia.
Cho nên, mọi người vừa thấy, lập tức giật mình la lên thành tiếng, vốn tưởng rằng, Huyền Lăng Thương sẽ lấy được cầu thêu.
Viên Ý ở trên lầu , cũng nghĩ như thế.
Tuy nhiên, lúc trong lòng Viên Ý đang hết sức vui mừng, đã thấy Huyền Lăng Thương vươn cánh tay thon thả kia, sau đó với tới cầu thân thêu hoa kia. . .
Nhìn Huyền Lăng Thương giơ cánh tay lên, Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, mắt đẹp lập tức trợn lên một cái.
Không phải Huyền Lăng Thương không thích Viên Ý này sao, nhưng hiện tại, là vì cái gì! ?
Chẳng lẽ, Huyền Lăng Thương thích nữ nhân này! ?
Nghĩ đến đây, tâm Đồng Nhạc Nhạc, như bị nhéo một cái, sau đó, như bị một bình dấm chua đổ ra, cực kì chua chát.
Nhưng, ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc cho là Huyền Lăng Thương sẽ bắt được quả cầu thêu hoa kia, đã thấy Huyền Lăng Thương vung bàn tay to lên.
Qủa cầu thêu hoa vốn chuẩn bị dừng lại trên người hắn, nhưng tay to vung lên, ngay lập tức bay ra ngoài. . .
Thấy vậy, trong đám người liền oa oa đứng lên.
Dù sao, cũng không ai nghĩ đến, Huyền Lăng Thương sẽ vứt quả cầu thêu hoa ra.
Mà ngay cả khi Viên Ý trên lầu thấy được , trên mặt cũng ngây ra một hồi, sau đó, mày liễu cau lại một cái, mặt mày thất vọng cùng lo lắng
Chỉ khi Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
May là Huyền Lăng Thương không tiếp được quả cầu thêu hoa kia. . .
Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy quả cầu thêu kia, không ngừng bị người khác cướp đoạt.
Nói đến cũng buồn cười, quả cầu thêu hoa kia, cũng không biết là vì cái gì, mỗi lần bị người khác muốn cướp lấy, lại luôn tránh.
Khi thì quả cầu thêu hoa bị đẩy đến bên kia, lúc khác lại bị người khác đẩy đến bên này.
Kết quả, nam nhân vây quanh phía dười khách điếm, ai nấy cũng đều vì tranh đoạt quả cầu thêu hoa kia, mà chen đi chen lại, cực kì náo nhiệt.
Đồng Nhạc Nhạc vốn có vóc người nhỏ, lại bị đám người này chen lui chen tới dữ dội, thiếu chút nữa chen đến ngã lăn trên đất .
Nhưng, vào đúng lúc này, một bàn tay to mạnh mẽ đầy sức lực, đột nhiên xuất hiện, kịp thời bắt được cánh tay nàng.
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, nhìn lại bàn tay to kia.
Đối diện, là một nam nhân lạnh lùng tuấn mỹ mê hoặc.
Huyền Lăng Thương mặc dù mắt không đến nhìn nàng, nhưng mà, hắn lại gắt gao bảo vệ nàng ở bên cạnh. . .
Thấy vậy, tâm của Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi ấm áp.
Tuy nhiên, còn không chờ Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ nhiều đến cái khác, bên tai liền truyền đến thanh âm yêu kiều của Đường Yên Nhi.
"Nha, Ngươi nhìn ta yếu đến mức muốn ngã sấp xuống, như thế nào lại không đỡ một cái! ?"
Đường Yên Nhi mở miệng, ánh mắt nén giận kia, lại gắt gao trừng mắt nhìn về phía Huyền Lăng Phong đang đứng cạnh nàng.
Đã thấy Huyền Lăng Phong môi đỏ mọng nhếch một cái, mở miệng nói.
"Bổn vương tại sao phải đỡ lấy ngươi! ?"
"Ngươi!"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, Đường Yên Nhi trợn ngược đôi mắt, trên mặt một trận buồn bực, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói cái gì mới tốt.
Thấy dáng vẻ Đường Yên Nhi như ăn phải đồ bỏ đi, trên mặt Huyền Lăng Phong có một phen đắc ý.
Thấy vậy, Đường Yên Nhi cắn răng, lập tức tức giận mắng một tiếng.
"Ngươi không phải là nam nhân, một chút phong độ nam nhân nên có cũng không!"
"Cái gì! ? Ngươi nói ai không phải là nam nhân ! ?"
Nghe được lời nói của Đường Yên Nhi, Huyền Lăng Phong lập tức trừng đến lồi mắt, giống như một con mèo bị người ta giẫm phải đuôi, lông lập tức dựng ngược.
Dù sao, cũng không có một người đàn ông nào nghe được lời nói như thế, còn có thể bảo đảm đủ bình tĩnh.
Trong lúc Huyền Lăng Phong vô cùng tức giận, Đường Yên Nhi thấy dáng vẻ Huyền Lăng Phong trừng đến lồi mắt, một lần nữa mở miệng mắng.
"Ta nói ngươi không phải là nam nhân, thì thế nào! ? Hừ!"
Đường Yên Nhi mở miệng, mặt mày khinh thường, cuối cùng, còn vênh lên cái cằm xinh xắn, dựng lỗ mũi nhìn Huyền Lăng Phong.
Bộ mặt mày khinh thường đắc ý kia, làm Huyền Lăng Phong giận đến điên rồi.
Dù sao, hắn chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào kiêu ngạo đắc ý đến như vậy, lá gan của nàng thật sự rất lớn.
Trong lòng tức giận, hắc mâu của Huyền Lăng Phong trợn một cái, môi đỏ hé mở, nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói.
"Nếu không có nể ngươi là nữ nhân, ta nhất định sẽ đánh ngươi!"
"Ngừng, vậy ngươi không cho ta là nữ nhân, dù sao ta cũng không coi ngươi thành nam nhân, ngươi can đảm, ngươi liền đánh ta đi, đến đây, mặt ta ở chỗ này này!"
Đường Yên Nhi vừa nói, vừa tự động đưa mặt mình tới gần Huyền Lăng Phong.
Thấy vậy, Huyền Lăng Phong lại lập tức phát điên, vô cùng tức giận.
Nhưng, hắn cũng không giơ tay ra đánh.
Dù sao, trong lòng Huyền Lăng Phong nghĩ rằng, nam nhân đánh nữ nhân là vô cùng mất mặt.
Trong lúc Huyền Lăng Phong đang cực kì tức tối, Đồng Nhạc Nhạc đứng ở một bên nhìn hai người Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi lại bắt đầu tranh cãi, liền bất đắc dĩ tiến đến khuyên nhủ.
"Được rồi, Thập Tam Vương Gia, Cửu công chúa, các ngài không nên ầm ĩ , hơn nữa, nơi này cũng không phải là địa phương để cãi nhau."
Nghe được lời nói của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi đều nhất tề 'hừ' lạnh một tiếng, lập tức lại hung hăng trợn mắt trừng nhau.
Nhìn đối phương đang trợn mắt nhìn mình, liền hung hăng trừng trở lại.
Lúc Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi đang trừng nhau chỉ còn thiếu nước lác mắt, Huyền Lăng Thương nãy giờ vẫn một mực im lặng không lên tiếng rốt cuộc không khỏi mở miệng .
"A Phong."
Nam nhân mở miệng, giọng trầm nặng trịch, lại phi thường có lực trấn áp.
Lại thấy Huyền Lăng Phong nghe được âm thanh của Huyền Lăng Thương, tức giận trên mặt lập tức hạ xuống không ít.
Cổ cũng rụt xuống, rõ ràng đối với hoàng huynh của mình, cũng có điều kiêng kỵ.
Tuy là như thế, cái miệng nhỏ nhắn của Huyền Lăng Phong lại trề ra, khó chịu rõ ràng.
Nhìn bộ dáng Huyền Lăng Phong tức giận như một tiểu hài tử, Đồng Nhạc Nhạc cũng một hồi bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, đám người trước mặt không khỏi truyền đến một trận thanh âm oa oa .
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy quả cầu thêu hoa kia, đã bị người khác đoạt, cầm nó, là một nam nhân diện mạo bình thường.
Chỉ thấy nam nhân này, cả người ăn mặc mộc mạc, dáng vẻ bình thường, lúc cầm quả cầu thêu hoa kia, mặt mày ngượng ngùng đỏ bừng, lại không che dấu được nỗi hoan hỉ.
Giờ phút này, nam nhân kia đang bị mọi người cười đùa không thôi đang tiến lên.
Thấy cầu thêu hoa đã có người đoạt, Viên Thành và Viên Ý vốn đang đứng ở trên lầu cũng nhìn xuống.
Thấy nam nhân cầm cầu thêu hoa, Viên Thành đầu tiên là đánh giá hắn một phen, lập tức cười ha hả nói với hắn cái gì đó.
Trái lại Viên Ý đang đi phía sau lão, mặt mày cũng thất vọng, hơn nữa, ánh mắt ai oán kia, còn thỉnh thoảng nhìn lại quay về hướng Huyền Lăng Thương, hiển nhiên, nàng chính là nhìn trúng Huyền Lăng Thương .
Hơn nữa, ánh mắt tràn đầy ai oán và khẩn cầu kia, giống như không tiếng động chờ mong cái gì đó. . .
Chỉ tiếc, cho dù nàng mỏi mắt chờ mong như thế nào nhìn Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Thương một cái liếc mắt cũng không dừng lại trên người nàng. . .
"Được rồi, trận đấu cầu thêu hoa cũng đã kết thúc, chúng ta hồi cung thôi!"
Nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc liền ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Chỉ cảm thấy hôm nay thời gian trôi qua thật mau, nháy mắt, đã tới lúc mặt trời lặn.
Huyền Lăng Phong bên kia, lúc nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, đương nhiên không phản đối.
. . .
Hiện tại mỗi ngày, lúc Đồng Nhạc Nhạc ngủ dậy, đều đi đến điện Đường Tâm tìm Đường Yên Nhi.
Đường Yên Nhi giống như một mặt trời nhỏ, sức sống mỗi ngày vô tận.
Đi cùng Đường Yên Nhi trong kinh thành du sơn ngoạn thủy, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng vui vẻ.
Ngoài Đường Yên Nhi ra, Huyền Lăng Phong lúc rảnh rỗi, cũng đột nhiên xuất hiện, sau đó giống như cái bã kẹo cao su dính người mà đi theo.
Mỗi một lần, Đường Yên Nhi cũng đều cùng Huyền Lăng Phong đấu võ mồm, hai người giống như kiếp trước có thù, kiếp này mới thành oan gia.
Hai người mỗi lần gặp mặt liền cùng đấu võ mồm, không ai nhường ai, nếu không thì chính là hai người hung hăng trợn mắt nhìn đối phương, cũng chỉ còn thiếu trừng đến lác mắt thôi.
Nhưng mà, mỗi lần thấy dáng vẻ hai người Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong đấu võ mồm, Đồng Nhạc Nhạc lại vừa bất đắc dĩ, lại cảm thấy buồn cười.
Thời gian nháy mắt qua đi, vài ngày sau, là đến lúc Huyền Lăng Thương kiểm tra võ công của Huyền Lăng Phong.
Lần này, Huyền Lăng Thương không phải cho Huyền Lăng Phong luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, mà là quần đấu.
Dù sao, mặc dù sinh ra tại Hoàng gia, được hưởng vinh hoa phú quý vĩnh viễn, nhưng cũng lại có nguy hiểm khôn cùng.
Coi như thường xuyên được thị vệ bảo vệ, nhưng nếu có tình hình đột xuất phát sinh, tất cả vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Kết quả, hôm nay, Huyền Lăng Thương kiểm tra võ công của Huyền Lăng Phong, cho hắn cùng năm thị vệ có võ công bình thường tỉ thí.Đối với điều này, Huyền Lăng Phong tỏ vẻ phi thường kích động cùng hưng phấn.
Dù sao, Huyền Lăng Phong trước kia cũng không hề thích võ chút nào, nhưng hiện tại, hắn có hứng đối với võ công .
Bởi vì bây giờ, trong lòng Huyền Lăng Phong, có một lòng tin.
Chỉ cần võ công của mình tốt hơn, không chỉ có thể bảo vệ được chính mình, hơn nữa, còn có thể che chở người mình muốn bảo vệ.
Kết quả, giữa trưa hôm nay, ở trên Luyện võ tràng, đã thấy Huyền Lăng Phong mặc một áo lam bó sát người, hiên ngang oai hùng đứng đó, trên gương mặt trẻ tuổi kia, hiện lên vẻ kích động cùng hưng phấn.
Một bên, vài tên thị vệ đã sớm được điểm danh .
Hôm nay, Huyền Lăng Thương cũng cố ý sắp xếp một chút thời gian trong trăm công nghìn việc, ngồi ở nơi này, chờ kết quả kiểm nghiệm võ công của Huyền Lăng Phong.
Chỉ thấy Huyền Lăng Thương bây giờ, đã sớm thay chiếc long bào vàng sáng, trên người mặc một chiếc mãng bào hoa văn màu đen, lưng thắt Yêu Đái nạm bảo thạch màu đen có treo một khối ngọc Dương Chi tím. Một mái tóc dài đen nhánh, chỉ dùng một sợi đai gấm màu đen buộc lại, quả nhiên vẫn là dáng người như rồng như phượng, uy nghiêm vô hạn.
Chỉ thấy Huyền Lăng Thương ngồi ở nơi này, đôi huyết mâu kia dưới ánh mặ́t trời lóe lên sắc đỏ, giờ phút này đang lẳng lặng nhìn Huyền Lăng Phong đứng cách hắn không xa.
Bị Huyền Lăng Thương cứ lẳng lặng như vậy mà nhìn, Huyền Lăng Phong vừa căng thẳng, lại kích động.
Nhưng mà, ánh mắt lộ vẻ kích động hưng phấn kia, lại chăm chú nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc đang lẳng lặng hầu hạ phía sau Huyền Lăng Phong.
Đối với ánh mắt Huyền Lăng Phong đang nhìn đến, Đồng Nhạc Nhạc chỉ hé miệng cười một tiếng, sau đó mở cánh môi đỏ, mấp máy âm thầm cỗ vũ một tiếng 'Cố gắng lên' .
Mặc dù Đồng Nhạc Nhạc không hề nói ra lời này , nhưng Huyền Lăng Phong cũng từ vẻ mặ́t cùng khẩu hình Đồng Nhạc Nhạc mà biết ý tứ của nàng, lập tức toét miệng cười một cái, lộ ra hàm răng trắng lóa.
Nhưng, nụ cười trên mặt Huyền Lăng Phong, duy trì không được một khắc, chỉ thấy ngồi một bên, rõ ràng là Đường Yên Nhi tới xem náo nhiệt, môi đỏ hé mở, liền mở miệng cười nói.
"Ha hả, Bổn công chúa phải chờ cho được người nào đó bị đánh cho bẹp xuống, khẳng định rất vui vẻ!"
Đường Yên Nhi mở miệng, âm lượng không lớn, lại vừa vặn để cho mọi người ở chỗ này nghe thấy.
Nghe vậy, Huyền Lăng Phong lập tức hung hăng trừng Đường Yên Nhi. Đối với chuyện này, Đường Yên Nhi chỉ nhếch miệng cười hắn một tiếng, nụ cười trên mặt sáng lạn vô cùng.
Với hành động kia, Huyền Lăng Phong điên cuồng tức giận, lại ngại Huyền Lăng Thương đang ở đây, không thể nổi cáu.
Nhưng, còn không chờ Huyền Lăng Phong suy nghĩ nhiều đến thứ khác, chỉ thấy Huyền Lăng Thương ngồi ở đây vốn im lặng không nói, đột nhiên môi mỏng lại mở, nhàn nhạt nói.
"Được rồi, bắt đầu đi."
Nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Phong rùng mình, lập tức, liền nhanh chóng chạy tới Luyện võ trường.
Cùng với ánh mắt ra hiệu của Huyền Lăng Thương, đám thị vệ vô danh sớm đứng một bên, liền lập tức đi tới Huyền Lăng Phong .
Mấy thị vệ này, Huyền Lăng Thương đều đã tỉ mỉ chọn qua. Võ công trong hoàng cung mặc dù không phải là giỏi nhất, nhưng thân thủ cũng nhanh nhẹn. Hôm nay, Huyền Lăng Thương kiểm tra thân thủ của Huyền Lăng Phong!
Luận võ, đã chính thức bắt đầu rồi.Một bên múa trống khua chiêng vang trời, chỉ thấy mấy tên thị vệ Vô Danh kia, nhất tề phát ra công kích về hướng tới Huyền Lăng Phong.
Đối mặt với tình huống địch nhiều ta ít, chỉ thấy trên mặt Huyền Lăng Phong lại tỏ ra không sợ hãi chút nào. Dáng người cao, gầy, không ngừng né tránh công kích của thị vệ Vô Danh, giống như một con cá chạch xảo quyệt, thành thạo.
Thấy Huyền Lăng Phong trong trận chiến ứng phó có thừa, thân thủ phi phàm, đứng ở phía sau Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được nhướn nhướn mày.
Đối với tình huống hiện tại của huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc chỉ dùng một câu nói chính xác để hình dung ‘Không gặp ba ngày, nhìn với cặp mắt khác xưa’’.
Chỉ thấy thiếu niên trang phục màu lam ở trên sân, vóc người cao gầy, một bộ cẩm bào màu lam bó sát người, càng làm nổi bật khí thế hiên ngang oai hùng.
Còn trên gương mặt tuấn tú, lúc ban đầu là màu da trắng nõn hiếm thấy, nay biến thành màu nâu sẫm khỏe mạnh.
Thiếu đi vài phần mùi vị quần áo lụa là, có thêm vài phần khí khái nam nhân.
Đặc biệt hiện tại, lúc Huyền Lăng Phong chăm chú nhíu mi ứng chiến, dáng vẻ lại rất mê người như thế.
Không nghĩ tới, mới ngắn ngủi mấy ngày, Huyền Lăng Phong lại thay đổi lớn như vậy, trước đây, nàng tại sao chưa từng nhận thấy được đây!?
Đối với Đồng Nhạc Nhạc thán phục, Đường Yên Nhi vốn dĩ định xem kịch vui, khi nhìn Huyền Lăng Phong đang ứng chiến với thị vệ Vô Danh, lúc đầu trên mặt là hài hước, dần dần thành kinh ngạc.
Hé mở làn môi hồng, không khỏi thì thào tự nói:
"Không nghĩ tới cái tiểu tử thúi này, thân thủ thật là tốt mà. . ."
Đường Yên Nhi nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Đồng Nhạc Nhạc nghe được.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười một tiếng.
Lập tức, ánh mắt quét một vòng, không khỏi dừng lại trên người Huyền Lăng Thương.
Nàng từ góc độ này, vừa lúc có khả năng thấy gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương.
Mặc dù, Huyền Lăng Thương thần sắc trước sau lạnh lùng, nhưng mà, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Phong tràn đầy tán thưởng, nhìn liền biết Huyền Lăng Thương có tâm tình không tệ.
Nghĩ đến, hiện tại Huyền Lăng Phong thay đổi, Huyền Lăng Thương vui vẻ vô cùng.
Thấy vậy, nụ cười trên mặt Đồng Nhạc Nhạc càng thân thiết.
. . .
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, qua ước chừng một canh giờ, Huyền Lăng Phong vẫn bị thất bại .
Huyền Lăng Phong bị đánh nằm trên mặt đất, cả người bám đầy đất.
Trên mặt cũng dính bụi đất, dáng vẻ chật vật không thôi.
Đám Vô Danh thị vệ đã yên lặng lui xuống.
Thấy mình bại trận Huyền Lăng Phong ão não vô cùng.
Lại thấy Huyền Lăng Thương chậm rãi đứng lên từ chỗ ngồi , sau đó đi tới đứng trước mặt Huyền Lăng Phong.
Khi Huyền Lăng Phong đang ão não, nhìn thấy hai chân xuất hiện trước tầm mắt mình, trên mặt sửng sốt, lập tức, ngẩng đầu nhìn lên.
Khi đối diện với gương mặt tuấn tú lạnh như băng của Huyền Lăng Thương, trên gương mặt tuấn tú, không khỏi xuất hiện vài phần áy náy và tự trách.
Hé mở môi mỏng, ảo não nói:
"Hoàng huynh, thật xin lỗi, đệ lại để huynh thất vọng rồi."
Huyền Lăng Phong vừa nói dứt lời liền cúi mặt xuống, dáng vẻ kia, như hận không thể vùi mặt mình vào trong đất.
Tuy nhiên, Huyền Lăng Phong tự trách, lại thấy Huyền Lăng Thương vươn một cánh tay thon thả về hướng hắn .
Thấy vậy, Huyền Lăng Phong trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức mặt mày kinh ngạc nhìn về phía Huyền Lăng Thương.
Lại thấy gương mặt lạnh nhạt của Huyền Lăng Thương, đột nhiên hé miệng cười một tiếng với hắn.
"Đứng lên đi!"
Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu mặc dù nhạt nhòa, chỉ là, lại nhìn ra tâm tình của hắn rất tốt.
Nghe vậy, trên mặt Huyền Lăng Phong ngây ra, yên lặng đưa ra tay mình, giao cho Huyền Lăng Thương.
Chỉ thấy Huyền Lăng Thương trên tay dùng sức, liền đem Huyền Lăng Phong từ trên mặt đất đứng lên.
Huyền Lăng Phong đứng lên, thấy trên mặt Huyền Lăng Thương hiện ra nụ cười, trong lòng kinh ngạc.
Vốn Huyền Lăng Phong cũng không phải loại người biết dấu diếm, lập tức mở miệng hỏi.
"Hoàng huynh, chẳng lẽ huynh không tức giận sao!?"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Thương lập tức hỏi ngược lại.
"Hoàng huynh tại sao phải tức giận!?"
"Ách, bởi vì đệ lại thua. . ."
Nói lên điều đó, trên mặt Huyền Lăng Phong xấu hổ một hồi.
Vốn tưởng rằng, bản thân đã cố gắng học võ công rất nhiều, không nghĩ tới lần kiểm nghiệm này của hoàng huynh, hắn lại khiến hoàng huynh thất vọng rồi.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong không khỏi từ từ cúi thấp mặt xuống.
Tuy nhiên, còn không chờ Huyền Lăng Phong suy nghĩ nhiều mặt khác, bên tai liền truyền đến âm thanh trầm thấp khàn khàn của Huyền Lăng Thương.
"Sự thật lần này đây, trẫm rất vui mừng, mặc dù, ngươi bị bại trận, chỉ là, ngươi lại có thể kiên trì hơn một canh giờ, biểu hiện này của ngươi,đã vượt xa ngoài dự toán của trẫm."
"Cái gì!?"Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK