"Ách, phụ hoàng, ta không sao, mới vừa rồi may mà có phụ hoàng, nếu không thì Duy Nhất khẳng định là bị ngựa đè chết rồi..."
Thấy Độc Cô Ngạo Phong quan tâm, lại thấy ánh mắt tràn đầy lo lắng của hắn, Cố Duy Nhất cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Cũng may mà có Độc Cô Ngạo Phong luôn ở bên cạnh nàng...
Không biết tại sao, mỗi lần khi gặp phải nguy hiểm, Độc Cô Ngạo Phong luôn là ngươi xuất hiện cứu nàng thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng. Thực sự nàng cũng không biết, nếu như không có hắn, nàng phải làm cái gì bây giờ!?
Trong lúc Cố Duy Nhất còn đang cảm động, bên cạnh nàng lại đột nhiên truyền đến tiếng hét thê thảm 'Ai u', cùng với đó là tiếng vật rơi xuống 'choang' một cái.
Thấy tiếng động, trong lòng Cố Duy Nhất bỗng là giật nảy, quay đầu nhìn lại.
Vừa mới quay lại còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã ngửi thấy một mùi hôi thối khó chịu. Ngay lập tức, Cố Duy Nhất không nhịn được chân mày cau lại, đưa tay bịt mũi
"Oa, thối quá..."
Cố Duy Nhất mở miệng, giọng nói tràn đầy ghét bỏ.
Tuy nhiên, trong lúc Cố Duy Nhất còn đang ghét bỏ, Độc Cô Ngạo Phong đứng ở bên cạnh nàng cũng mở to đôi mắt, giật mình tràn đầy kinh ngạc la lên thành tiếng.
"A Vũ!"
Thấy giọng nói Độc Cô Ngạo Phong tràn đầy lo lắng, trong lòng Cố Duy Nhất nhất thời nghi hoặc, không khỏi đờ người nhìn kĩ.
Không nhìn còn đỡ, nhìn một cái, Cố Duy Nhất không nhịn được mở to đôi mắt, mặt mày kinh ngạc.
Bởi vì, mùi chua chua khó ngửi vừa nãy là do chiếc xe ngựa chở nước gạo gần đó bị đánh đổ, mà hơn nữa nước gạo này lại vô cùng tinh tế đổ vào một người.
Người này, không phải ai khác, mà chính là Độc Cô Ngạo Vũ!
Nghĩ đến Độc Cô Ngạo Vũ bình thường chú trọng nhất chính là vẻ bề ngoài. Mỗi ngày hắn đều là trang phục lượt là, trang điểm xinh đẹp, lại có chứng bệnh ưa sạch sẽ nghiêm trọng, ấy thế mà hiện nay hắn lại bị đầy người nước gạo, trên đầu vẫn còn vương không ít thứ đồ linh tinh bẩn thỉu.
Thấy hắn dáng vẻ nhếch nhác như thế, Cố Duy Nhất cũng là không nhịn được 'Phốc xích' cười thành tiếng.
"Ha ha ha ha ha ha... Độc Cô A Vũ, không nghĩ tới, ngươi cũng có ngày hôm nay... Ha ha ha ha ha ha..."
Cố Duy Nhất mở miệng, tay chỉ vào đầy người Độc Cô Ngạo Vũ cả người nước gạo, không nhịn được bắt đầu cười lăn lộn.
Bộ dạng hiện tại của hắn quả thật rất chật vật, rất tức cười mà.
Thấy Cố Duy Nhất cười mình đến nỗi rung cả người, gương mặt vốn dĩ ngây ra như phỗng của Độc Cô Ngạo Vũ bỗng chốc trầm xuống, ánh mắt nhìn nàng dấy lên hai ngọn lửa.
"Cố Duy Nhất, ngươi cười!? Ngươi lại dám cười!?" Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, cơ hồ rít từ kẽ răng thành tiếng.
Mà ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, càng tràn đầy tức giận cùng ảo não.
Nhớ lại mới vừa rồi, thấy nàng sắp bị xe ngựa đụng phải, hắn sợ đến hồn bay phách tán, không hề nghĩ ngợi gì liền xông lên phía trước.
Ai biết, người nào đó tốc độ so với hắn còn nhanh hơn, cứu thoát nàng.
Mà hắn, lại bởi vì chỉ chú ý đến nàng nên không để ý được thùng nước hắn vừa xô đang nghiêng ngả. Kết quả là bi kịch liền xảy ra.
Hắn trơ mắt nhìn thùng nước gạo lớn đổ ập vào người khiến bản thân đầy mùi chua chua khó ngửi. Độc Cô Ngạo Vũ hắn sống nhiều năm như vậy, quả thực chưa phải hứng chịu qua chuyện mất mặt như thế này bao giờ!?
Mà khiến hắn tức giận nhất là, thiếu nữ không biết phân biệt tốt xấu kia!
Hắn sở dĩ sẽ biến thành bộ dạng như vậy, đều là vì ai!?
Thiếu nữ chết tiệt lại còn có thể cười được, quả thực muốn hắn tức chết mà. Càng nghĩ, trong lòng hắn càng tức giận ngút trời.
Nếu như trươc kia, hắn sẽ không cần suy nghĩ liền xông tới hung hăng giáo huấn thiếu nữ này một phen, chỉ có điều bây giờ...
Thấy Độc Cô Ngạo Vũ còn đang tức giận, lại nghe được hắn nói vậy, Cố Duy Nhất không khỏi mở miệng.
"Ha ha ha ha ha ha... sao ta lại không thể cười được chứ!? Ha ha ha ha ha ha, dáng vẻ bây giờ của ngươi thật sự là buồn cười chết mất, cười chết ta, ha ha ha ha ha ha..."
Cố Duy Nhất mở miệng cười vang. không nghĩ tới, chính mình lại có thể thấy dáng vẻ Độc Cô Ngạo Vũ chật vật như thế. Nàng phải cười chết hắn mới thôi.
Thấy Cố Duy Nhất còn đang cười nhạo mình, Độc Cô Ngạo Vũ nghiến răng kèn kẹt, hung hăng trợn mắt nhìn nàng. Ánh mắt có lực sát thương mạnh mẽ.
Trong lúc Cố Duy Nhất còn cho là Độc Cô Ngạo Vũ sẽ hành động giống như trước đây, cùng nàng đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán mới thôi, thì lại thấy hắn đột nhiên nặng nề lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, rồi quơ quơ ống tay áo xoay người rời đi.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất không khỏi sửng sốt, trong lòng nghi hoặc không thôi.
"Hôm nay Độc Cô Ngạo Vũ rốt cuộc là làm sao vậy!? Trước kia hắn, khẳng định sẽ đánh nhau với mình, không phải sao!?"
Cố Duy Nhất tràn đầy nghi hoặc, thì thào lẩm bẩm. Thấy vậy Lâu Đông Ly ở một bên từ từ đi tới, cúi đầu xuống nói với Cố Duy Nhất.
"Mới vừa rồi, Thập Thất Gia là vì cứu ngươi mới không cẩn thận bị thùng nước đụng vào, khiến toàn thân dính đầy nước gạo!!!
"Cái gì!?"
Thấy Lâu Đông Ly nói vây, đôi mắt Cố Duy Nhất lập tức trợn lên một cái.
Độc Cô Ngạo Vũ, sở dĩ chật vật như vậy là bởi vì định cứu nàng sao...
Thế mà nàng lại còn cười nhạo hắn...
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi áy náy.
Nàng thật sự rất không nên như vậy a...
...
Bởi vì vấn đề đột ngột phát sinh trên đường, nhóm Cố Duy Nhất cũng không có tâm trạng tiếp tục đi dạo phố nên quyết định hồi cung.
Sau khi cùng Độc Cô Ngạo Phong trở lại hoàng cung, Cố Duy Nhất liền lập tức chạy tới Chung Linh cung- cung của Độc Cô Ngạo Vũ.
Bởi vì, chuyện mới xảy ra trên đường, Độc Cô Ngạo Vũ bởi vì muốn cứu nàng nên mới rơi vào tình trạng chật vật như thế, thế mà nàng còn không biết điều cười hắn.Thật sự quá lỗ mãng rồi.
Cố Duy Nhất nàng mặc dù không thích Độc Cô Ngạo Vũ cho lắm, nhưng cũng không phải loại người hẹp hòi gì.
Mới vừa rồi là lỗi của nàng, nói thế nào, cũng phải xin lỗi với cảm ơn hắn một câu mới phải.
Lúc Cố Duy Nhất tới cung của Độc Cô Ngạo Vũ, trên đường đi có hỏi tiểu thái giám trong cung mới biết, giờ phút này hắn còn đang ở trong phòng ngủ tắm rửa thay quần áo!
Vì vậy, nàng liền lập tức chạy tới phòng ngủ của hắn.
Đây có lẽ cũng là lần đầu tiên nàng đến cung này đi!!!
Lại nghĩ, Độc Cô Ngạo Vũ ở cái tuổi này rồi, cũng nên xây một phủ đệ ở bên ngoài cung mới phải. Chỉ có điều, Độc Cô Ngạo Phong thấy hắn trước giờ vẫn lông bông ở bên ngoài, nên muốn bồi đắp tình cảm giữa hai người, cũng là muốn tự mình chỉ bảo đệ đệ duy nhất này, cho nên mới bắt hắn về sống ở bên trong cung…
Đưa mắt nhìn khắp một vòng, mới phát hiện thấy, Chung Linh Cung của Độc Cô Ngạo Vũ thật sự quá xa hoa rồi, một chút cũng không giống cung điện của Độc Cô Ngạo Phong.
Độc Cô Ngạo Phong thật sự là quá tốt với đệ đệ này rồi.
Trong lúc suy nghĩ, Cố Duy Nhất đã vô thức đi tới bên ngoài phòng ngủ của Độc Cô Ngạo Vũ.
Mặc dù vẫn chưa bước vào phòng, từ bên ngoài nàng đã nghe thấy tiếng Độc Cô Ngạo Vũ bên trong chán nản tức giận gào rống.
"Tiếp tục đổi nước, nhanh lên một chút!"
Cùng với thanh âm rống giận của Độc Cô Ngạo Vũ, cung nhân hầu hạ hắn càng tất bật vội vàng.
Người xách nước, người rắc cánh hoa, người chà lưng, người gội đầu. Cảnh tượng mười mấy người hầu hạ vây quanh Độc Cô Ngạo Vũ, thật sự có đủ khoa trương, khiến người ta níu lưỡi
Còn người được mười mấy cung nhân vây quanh kia, giờ phút này còn đang ngâm mình ở bên trong bồn tắm, tùy ý để người khác hầu hạ.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất không khỏi chậc chậc hai tiếng.
Nghe thấy âm thanh chậc chậc, một nhóm cung nhân còn đang hầu hạ Độc Cô Ngạo Vũ bỗng dưng giật mình, thấy Cố Duy Nhất đứng đó liền cuống quít qùy lạy.
" Duy Nhất Quận chúa cát tường!"
Nghe mọi người hành lễ, Cố Duy Nhất chỉ là nhạt nhòa nói.
" Bình thân cả đi!"
Thấy Cố Duy Nhất nói vậy, mọi người bốn phía lập tức đứng lên, tiếp tục làm chuyện vừa rồi.
Về phần Độc Cô Ngạo Vũ vẫn còn đang bên trong bồn tắm, thấy Cố Duy Nhất chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, đầu tiên là sửng sốt, lập tức chân mày cau lại một cái, không khỏi mở miệng giận dỗi.
"Sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này!?"
Thấy Độc Cô Ngạo Vũ nói vậy, lại thấy hắn cau mày không vui, Cố Duy Nhất chột dạ đưa tay sờ sờ cái mũi, môi mọng hé ra, mở miệng đáp.
"Ta tới thăm ngươi một chút, ngươi có khỏe không!?"
Nghe Cố Duy Nhất nói vậy, Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi sửng sốt, ánh mắt nhìn nàng giống như thấy quỉ.
"Ngươi.... bị quỷ ám à???
"Ách..."
Thấy hắn nói vậy, khóe miệng Cố Duy Nhất không khỏi co quắp.
"Độc Cô Ngạo Vũ, ngươi nói gì vậy!? Cái gì quỷ ám!? Ta có lòng tốt đến xem ngươi một chút, ngươi lại còn nói như thế à!"
Cố Duy Nhất mở miệng, trên mặt không khỏi ảo não.
Hơn nữa, lại thấy dáng vẻ hiện tại của Độc Cô Ngạo Vũ, nàng cũng thật hoài nghi điều Lâu Đông Ly vừa nói.
Trong lúc Cố Duy Nhất còn đang nghi hoặc, Độc Cô Ngạo Vũ khi nghe được những lời này chân mày lại lần nữa cau lại.
"Ngươi có lòng tốt như vậy đến xem ta à!? có quỷ mới tin!!! hay là ngươi có âm mưu gì!?"
"Ách..."
Trên trán Cố Duy Nhất bỗng xuất hiện thêm mấy vệt đen.
Trong lòng ảo não, lần này, có lẽ nàng không nên tới...
Thấy vậy, Cố Duy Nhất lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, mở miệng nói.
"Ngươi thật sự là chó cắn Lã Động Tân, không nhìn thấy lòng tốt của người khác. Ta vốn là muốn đến nói với ngươi một tiếng cám ơn, bởi vì Lâu Thừa Tướng nói, ngươi là bởi vì ta mới chật vật như hiện tại. Nếu ngươi thấy ta có âm mưu gì, thì ta đi là được."
Vừa nói dứt lời, Cố Duy Nhất liền phất ống tay áo, xoay người rời đi.
Tuy nhiên, vào đúng lúc này, lại thấy Độc Cô Ngạo Vũ hé mở làn môi hồng, lập tức giật mình la lên thành tiếng.
"Ai, chờ chút!"
"Để làm gì!?"
Thấy Độc Cô Ngạo Vũ nói vậy, Cố Duy Nhất lập tức xoay người, tức giận hỏi.
Thấy nàng hung dữ thở hổn hển, trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ biết nàng là đang giận mình đây mà. Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Vũ trên mặt liền buồn bực, đôi mắt xẹt qua vài phần quẫn bách cùng thẹn thùng.
"Được rồi, ngươi không phải vừa nói đến cám ơn ta sao, hiện tại sao lại có thái độ này, Ta mới vừa rồi vì cứu ngươi mà mới khiến cả người hôi thối đấy!"
Cố Duy Nhất trên mặt buồn bực.
"Vậy được rồi, ta cũng không phải loại người vong ân phụ nghĩa, ngươi bởi vì ta mới biến thành bộ dáng như vậy, ừ thì ta thiếu ngươi. Bây giờ nói đi, ngươi muốn ta báo đáp ngươi như thế nào!"
Cố Duy Nhất mở miệng, thẳng thắn nói.
Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Vũ đầu tiên là sửng sốt, lập tức vùi đầu suy nghĩ, khóe miệng đột nhiên cong lên một cái.
"Ngươi thật sự muốn báo đáp ta sao!?"
"Đó là đương nhiên, chỉ cần ta có thể làm được."
Thấy nàng nói thẳng, Độc Cô Ngạo Vũ lập tức vỗ tay cười nói.
"Được, đã như vậy, ta cũng không khách khí!"
Vừa nói dứt lời, Độc Cô Ngạo Vũ liền ra lệnh cung nhân đang hầu hạ toàn bộ lui ra.
Thấy bốn phía cung nhân lần lượt lui xuống, Cố Duy Nhất sửng sốt, ánh mắt nhìn phía Độc Cô Ngạo Vũ mang theo vài phần nghi hoặc.
" Ngươi,… là có ý gì!?"
"Ha hả, ngươi không phải nói muốn báo đáp ta sao!? Như vậy bây giờ ngươi chà lưng cho ta đi!? Trên người ta vừa đau lại thối, tất cả đều do ngươi làm hại, cho nên, yêu cầu này của ta cũng không quá đáng chứ!?"
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất mang theo vài phần đắc ý trêu chọc.
Nghe vậy, Cố Duy Nhất sửng sốt, đôi mắt mở to, tràn đầy kinh ngạc.
"Cái gì!? Ngươi, ngươi muốn ta chà lưng cho ngươi!?"
"Ha hả, đúng vậy!?"
Nhìn thấy nàng bộ dáng không dám tin, Độc Cô Ngạo Vũ trong lòng liền sung sướng không thôi.
Nghĩ đến mới vừa rồi, chính mình bị dính đầy người nước gạo, vừa đau lại vừa thối, tâm tình quả thực là rơi xuống đáy vực.
Ấy mà hiện tại, thấy thiếu nữ này lại tràn đầy vẻ không dám tin nhìn mình, tâm tình hắn không khỏi bắt đầu sung sướng.
Hắn thích dáng vẻ kinh ngạc của nàng!
Trong lúc Độc Cô Ngạo Vũ còn đang suy nghĩ, Cố Duy Nhất chỉ ngẩn người đứng đó, miệng há hốc, cũng không có bất cứ hành động gì.
"Như thế nào!? hay là những lời vừa rồi chỉ là ngươi thuận miệng nói một chút!? nếu vậy thì ta cũng không miễn cưỡng, ngươi đi đi!"
Độc Cô Ngạo Vũ tuy nói vậy nhưng giọng điệu của hắn lại khiến Cố Duy Nhất cảm thấy mình là người nói lời không giữ lời.
Nghe vậy, Cố Duy Nhất vô cùng buồn bực, nghiến răng nghiến lợi đáp.
"Chà lưng thì chà lưng! Có cái gì không thể!?"
Vừa dứt lời, Cố Duy Nhất liền lập tức đi tới, cầm khăn lông bắt đầu lau.
Cố Duy Nhất lau rất chăm chú, cho nên, một chút cũng không để ý tới, hắc mâu của Độc Cô Ngạo Vũ lóe lên một tia đắc ý.
Việc chà lưng cho người khác như thế này, Cố Duy Nhất nàng từ nhỏ đến giờ vẫn chưa từng làm, cho nên khi vừa cầm lấy khăn lông, nàng liền bắt đầu dùng sức mà chà chà chà lưng Độc Cô Ngạo Vũ, khiến hắn 'Ôi' một tiếng oán trách.
"Ngươi đây là chà lưng hay là muốn mưu sát ta!? Có người chà lưng mà dùng sức như ngươi sao!?"
"Ách."
Nghe vậy, Cố Duy Nhất buồn bực, không nhịn được nói.
"Ngươi đừng ồn ào, đây là lần đầu tiên ta phải chà lưng cho người khác đấy, nhẹ một chút là được chứ gì!!! Là ngươi bắt ta chà lưng bây giờ còn bắt bẻ gì nữa???
Cố Duy Nhất căm tức nói, nhưng sức lực trên tay cũng nhẹ đi không ít.
Hơn nữa dáng người của Độc Cô Ngạo Vũ cao lớn, da thịt lại còn trắng như tuyết khiến nàng không khỏi ghen tị.
Chậc chậc, quả thật là cùng người khác số a!
Mình rõ ràng là nữ nhân, da thịt lại đen xì.
Mà Độc Cô Ngạo Vũ rõ ràng là một nam nhân, da thịt lại trắng hơn tuyết.
Quả thực là khiến người ta hâm mộ chết đi được!
Nếu như da nàng mà trơn mềm trắng nõn như vậy thì thật là tốt biết bao...
Cố Duy Nhất hâm mộ thán phục, sức lực trên tay càng thêm mềm mại.
Bởi vì, nàng còn đang mải tưởng tượng da thịt trắng như tuyết này là da thịt của chính mình mà che chở yêu quý...
Mà Cố Duy Nhất còn đang suy nghĩ, nên cũng không chú ý tới, người phía trước nàng đang từ từ phát sinh biến hóa...
Cảm giác được sức lực chà lưng trên vai dần dần mềm mại giống như lông chim thổi qua, mang theo những tia ưu tư khiến người khác cảm thấy giống như bị điện giật. Cảm giác thật xa lạ, khó nói lên lời.
Hắn từ nhỏ đã ngồi mát ăn bát vàng, được người khác hầu hạ tắm rửa, nhưng mà hắn chưa từng có qua cảm giác này… thật xa lạ. Đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm qua đi.
Chỉ cảm thấy, bàn tay nhỏ bé phía sau quá sức mềm mại rồi...
Lại cộng thêm khăn lông ướt át kia nữa, từ từ dao động ở phía sau lưng của hắn, nhẹ nhàng, êm ái mang đến cho hắn những rung động khó tả. Tim...bắt đầu gia tốc.
'Bang bang bang' tiếng tim đập dồn dập giống như vạn mã đang phi nước đại.
Máu trong người dường như cũng bắt đầu sôi sục rồi.
Tim đập dồn dập, huyết dịch sôi trào, khiến Độc Cô Ngạo Vũ lòng dạ rối bời.
Lập tức, giống như không hề nghĩ ngợi, Độc Cô Ngạo Vũ liền vươn tay ra, gắt gao túm lấy bàn tay nhỏ bé đang dao động trên lưng hắn.
"Ách, ngươi làm sao vậy!?"
Tay nhỏ bé bị Độc Cô Ngạo Vũ gắt gao nắm giữ khiến Cố Duy Nhất phục hồi lại tinh thần lại, ánh mắt nhìn hắn lại tràn đầy nghi hoặc.
Nghe thấy Cố Duy Nhất nói vậy, Độc Cô Ngạo Vũ không nhịn được mà quay
người, ánh mắt nhìn về phía nàng chất chứa thẹn thùng và ngượng ngùng mà ngay bản thân mình cũng không biết.
Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks
Xem thông tin cá nhân
2 thành viên đã gởi lời cảm ơn be ngok về bài viết trên: Angelina Yang, dương trang
Có bài mới 14.05.2016, 15:13
Hình đại diện của thành viên
Angelina Yang
Lớp phó kỷ luật
Lớp phó kỷ luật
Ngày tham gia: 01.01.2015, 113
Bài viết: 396
Được thanks: 3967 lần
Điểm: 9.01
Có bài mới Re: [Xuyên không] Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng - Điểm: 11
Dưỡng điêu thành hậu
Ngoại truyện: Thương Lang Quốc
Chương 41: Chịu trách nhiệm
Edit: huyền trân 205
"Ta..."
Độc Cô Ngạo Vũ hé mở làn môi hồng, ấp úng, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Hai gò má trắng như tuyết, giờ phút này vô cùng ửng đỏ.
Thấy Độc Cô Ngạo Vũ khác thường, trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc.
"A! Mặt ngươi thật là đỏ, có phải vì ngâm nước thời gian quá lâu!? Nếu không, có lẽ ngươi không nên lại ngâm nước, dù sao ngươi ngâm lâu như vậy, mùi chua trên người đã sớm không còn."
Cố Duy Nhất vừa nói dứt lời, lập tức rút bàn tay nhỏ bé của mình, sau đó xoay người, tính toán lấy khăn tắm cho Độc Cô Ngạo Vũ.
Bởi vì tâm tư Cố Duy Nhất đều dồn vào khăn tắm, nàng chưa từng chú ý tới dưới chân là một bãi nước.
Kết quả Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy dưới chân vừa trượt, trong chốc lát Cố Duy Nhất cảm thấy thân thể mất đi thăng bằng, cả người liền ngã bổ nhào thật mạnh về phía sau.
Nhìn thấy cảnh vật bốn phía, không ngừng đổ xuống, cảm giác trống rổng càng khiến Cố Duy Nhất sợ đến mở to mắt, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Thấy Cố Duy Nhất sắp ngã xuống, Độc Cô Ngạo Vũ vẫn còn bên trong bồn tắm thấy một màn này, sợ đến đôi mắt trợn tròn, hết hồn hết vía.
Gần như không cần nghĩ, thân thể Độc Cô Ngạo Vũ búng một cái, 'Rào' một tiếng, liền nhảy lên từ bên trong bồn tắm.
Lập tức, bước nhanh chân, tính toán đưa tay đỡ lấy Cố Duy Nhất sắp ngã xuống.
Ai ngờ, tay Độc Cô Ngạo Vũ còn chưa tiếp được cơ thể Cố Duy Nhất thì nhất thời đã cảm thấy dưới chân vừa trượt.
Theo tiếng Độc Cô Ngạo Vũ hét lên, cả người Độc Cô Ngạo Vũ đã thẳng tắp ngã trên mặt đất.
Chỉ cảm thấy xương cốt sau lưng, giống như bị xe ngựa hung hăng cán qua, đau muốn chết.
Nhưng mà, còn không chờ Độc Cô Ngạo Vũ phục hồi tinh thần lại thì đã cảm thấy một thân thể nhỏ bé ngã xuống ngay sau đó.
Cảm giác được sức nặng thân thể, còn tiếng kêu đó, đầu tiên Độc Cô Ngạo Vũ cố nhịn đau đớn trên người, hai hàng lông mày cau lại, bất chấp đau đớn, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng hỏi.
"Ngươi sao rồi!? Té ở đâu!?"
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, ở trong giọng nói mang theo bối rối và lo lắng chính mình cũng không nhận thấy được.
Nghe tới lời Độc Cô Ngạo Vũ nói, lúc nàyCố Duy Nhất mới từ từ phục hồi tinh thần lại.
Mở to đôi mắt, lẳng lặng nhìn bốn phía.
Cố Duy Nhất không khỏi 'Ồ' một tiếng, trên mặt đều là nghi hoặc.
"Sao ngã sấp xuống mà không đau!?"
Nghe được lời Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Vũ bị trở thành thịt người khóe miệng không khỏi nhếch lên, im lặng.
"Đương nhiên không đau! Ngươi đè lên người ta mà!"
"A!?"
Nghe giọng Độc Cô Ngạo Vũ hổn hển, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, lập tức quay đầu vừa nhìn.
Vừa nhìn, Cố Duy Nhất không khỏi sửng sốt.
Bởi vì, Độc Cô Ngạo Vũ nói không sai, bây giờ nàng đúng là đang nằm trên người Độc Cô Ngạo Vũ!
Không trách được khi vừa té xuống nàng không thấy đau đớn gì, ngược lại vẫn cảm giác dưới thân có co dãn, rất thoải mái!
Lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, cũng không biết Độc Cô Ngạo Vũ bị nàng đè dưới thân, thấy lúc Cố Duy Nhất nhìn hắn, ngay lập tức, trái tim đang im lặng lại đập điên cuồng không quy luật.
'Bang bang bang' tiếng tim đập chưa bao giờ nhanh thế.
Máu cả người, giống như nồi nước sôi, không ngừng sôi sùng sục, lập tức nhanh chóng xông tới dưới thân...
Tim đập dồn dập, máu sôi sùng sục, ánh mắt Độc Cô Ngạo Vũ nhìn Cố Duy Nhất, mang theo dục vọng đen tối chính hắn đều không phát hiện ra...
Lẳng lặng nhìn thiếu nữ áp trên người mình, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn ngăm đen, Độc Cô Ngạo Vũ phát hiện, kỳ thật thiếu nữ này, đường nét rất duyên dáng.
Mặc dù, da thịt của nàng ngăm đen, chỉ là đường nét kia, cũng là dấu hiệu xinh xắn.
Đặc biệt đôi mắt to đen nhánh kia, đen trắng rõ ràng, trong veo như nước, xinh đẹp vô cùng.
Một đôi mắt thật xinh đẹp!
Gương mặt xinh xắn!
Như thế nào trước kia, hắn chưa từng nhận thấy được điểm này đây!?
Lúc trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ kinh ngạc nghi ngờ, Cố Duy Nhất thấy Độc Cô Ngạo Vũ ngây ngốc nhìn mình, ánh mắt đờ đẫn, còn có vẻ mặt nàng xem không hiểu.
Thấy vậy, chân mày Cố Duy Nhất cau lại một cái, hít mũi, mở miệng nói.
"Ai, ngươi đần độn rồi sao!? Hay bị ta đè hỏng rồi!?"
Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Vũ ngây ra như phỗng nhìn mình, Cố Duy Nhất không khỏi đưa tay quơ quơ trước mặt hắn.
Chỉ cảm thấy, Độc Cô Ngạo Vũ bây giờ thật sự rất kì quái.
Chẳng lẽ bị nàng đè, đầu đập vào đá rồi!?
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi nhanh chóng đứng lên từ trên mặt đất.
Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, lại thấy Cố Duy Nhất đứng lên, ngay lập tức trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ cảm thấy vắng vẻ, giống như mất đi cái gì đó.
Chỉ là, không chờ Độc Cô Ngạo Vũ suy nghĩ nhiều, đột nhiên Độc Cô Ngạo Vũ nghĩ đến cái gì đó, trên mặt đầu tiên là sửng sốt.
Lập tức, gương mặt tuấn tú cứng ngắc, từ từ nhìn xuống dưới thân mình.
Khi thấy dáng vẻ hiện tại của mình, ngay lập tức đôi mắt Độc Cô Ngạo Vũ mở to, không khỏi lạnh toát xương sống mà hít sâu một hơi.
"A..."
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng giật mình la lên một tiếng, lập tức cả người nhanh chóng nhảy bật lên từ mặt đất.
Lập tức, hai chân kẹp lại, hai tay duỗi ra che hạ thân.
Độc Cô Ngạo Vũ giật mình la lên dọa Cố Duy Nhất.
Lập tức, mắt nhung vừa chuyển, thấy Độc Cô Ngạo Vũ đứng bên cạnh mình, hai tay che hạ thân, còn cơ thể trần truồng của hắn, hai gò má Cố Duy Nhất càng quýnh.
Một luồng khí khô nóng, từ đáy lòng dâng lên tận đỉnh đầu.
Mặc dù, nàng chưa từng coi Độc Cô Ngạo Vũ là nam nhân, nhưng nói như thế nào hắn vẫn là nam nhân.
Nhưng từ nhỏ Cố Duy Nhất gặp đủ loại nam nhân, ông ngoại mở võ quán, từ nhỏ Cố Duy Nhất đã ở trong võ quán hỗn tạp, sao có thể chưa thấy nam nhân lõa thể!?
Hơn nữa, mới vừa rồi Độc Cô Ngạo Vũ nhanh tay, che vị trí quan trọng của mình, nàng chưa thấy được gì.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất chỉ là nhẹ nhàng ho khan một cái, rồi quay đầu đi, không liếc mắt nhìn Độc Cô Ngạo Vũ nữa.
"Cái...kia, ta không phải cố ý, hơn nữa ta không thấy gì, ngươi, ta, ta đi ra ngoài trước."
Vừa nói dứt lời, Cố Duy Nhất lập tức quay bước đi ra bên ngoài phòng ngủ.
Thấy Cố Duy Nhất vừa nói dứt lời, liền muốn rời đi, trên mặt Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi buồn bực, môi đỏ mọng hé ra, không khỏi mở miệng giật mình la lên một tiếng.
"Ai..."
"Còn có chuyện gì!?"
Nghe được Độc Cô Ngạo Vũ giật mình la lên, Cố Duy Nhất dừng lại nhưng không quay đầu.
Cho nên tự nhiên không thấy gương mặt Độc Cô Ngạo Vũ vô cùng đỏ ửng, đôi mắt tràn đầy ngượng ngùng và thẹn thùng.
Nhìn thấy Cố Duy Nhất ngừng lại, cũng không xoay người lại.
Độc Cô Ngạo Vũ buồn bực, hé mở làn môi hồng, không khỏi ấp úng nói.
"Cái...kia, mới vừa rồi, ngươi, ngươi nhìn, cho nên sau này ngươi..."
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, nói tới đây ngượng ngùng nói không được nữa.
Tuy nói, hắn luôn quần áo lụa là phóng đãng, nhưng không có quan hệ nam nữ bừa bãi.
Bởi vì hắn nghĩ, chuyện nam nữ, nhất định phải tìm một người chính mình thích.
Cho nên, hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo đều là thái giám.
Hiện nay, thân thể hắn, vừa bị một cô gái nhìn thấy, như vậy nàng nhất định phải phụ trách mới được!
Lúc trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ suy nghĩ, Cố Duy Nhất nghe được Độc Cô Ngạo Vũ ấp úng nói, mặc dù Độc Cô Ngạo Vũ không nói hoàn chỉnh, nhưng Cố Duy Nhất vẫn tổng kết được, rõ ràng, lập tức gật đầu nói.
"Ừ, ý của ngươi, ta đã rõ ràng rồi!"
Độc Cô Ngạo Vũ, không ngờ chuyện này bị người biết chưa!?
Nghĩ đến, lần trước vì cứu Độc Cô Ngạo Vũ, hô hấp nhân tạo cho hắn, Độc Cô Ngạo Vũ tức giận muốn giết nàng.
Hiện nay, lại bị nàng xem thân thể, nghĩ đến trong lòng càng ảo não muốn chết!?
Dù sao, trong cảm nhận Độc Cô Ngạo Vũ, bị nữ nhân xấu xí như nàng thấy thân thể, khẳng định là một chuyện vô cùng không vui.
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi hơi buồn bã mất mát.
Dù sao, sống bên cạnh một người mà mọi thứ đều đẹp hơn mình, nói không tự ti là giả!
Lúc Cố Duy Nhất bất đắc dĩ thở dài, Độc Cô Ngạo Vũ nghe được Cố Duy Nhất nói thế, đôi mắt lập tức sáng ngời.
"Ngươi nói, ý của ta, ngươi đã rõ ràng rồi!?"
"Ừ, ta hiểu được, ngươi yên tâm!"
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Vũ nói, hình như giọng điệu không tin.
Cố Duy Nhất lập tức mở miệng khẳng định nói.
Dù sao, tại triều đại này, không chỉ nữ nhân chú trọng trong sạch, nam nhân cũng chú trọng, không phải sao!?
Lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, Độc Cô Ngạo Vũ nghe được Cố Duy Nhất nói thế, ngay lập tức sự mừng thầm từ đáy lòng nảy lên đỉnh đầu, khóe miệng không khỏi toét ra một cái.
Trên mặt, đều là mừng như điên ngay cả chính hắn cũng không biết.
Nếu như là ba tháng trước, có người nói với hắn, hắn bởi vì được một nữ nhân xấu xí phụ trách mà mừng như điên, hắn khẳng định sẽ hừ mũi xem thường, nhưng hiện nay.
Độc Cô Ngạo Vũ chỉ cảm thấy trong lòng chưa từng sung sướng như vậy.
Môi đỏ mọng nhếch lên, trên mặt càng cười tươi như hoa.
"Ngươi rõ là tốt rồi, dù sao, chuyện này ngươi nên chịu trách nhiệm..."
Nói xong lời cuối cùng, âm lượng Độc Cô Ngạo Vũ nhẹ nhàng, trên mặt đều ngượng ngùng.
Chỉ tiếc, Cố Duy Nhất đang đưa lưng về phía hắn, một chút đều không phát hiện ra.
Giờ phút này, nghe được lời nói Độc Cô Ngạo Vũ, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đã rõ ràng.
"Ừ, ta đã biết, ta không chơi xỏ người, ta sẽ phụ trách, được rồi, không có việc gì nói nữa, ta đi trước."
Cố Duy Nhất vừa nói dứt lời, lập tức quay lại sải bước rời khỏi phòng ngủ.
Chỉ để lại Độc Cô Ngạo Vũ kích động vẻ mặt mừng như điên...
"Ha hả, nàng nói, nàng đối với ta phụ trách..."
...
Đã là đầu thu, vài ngày gần đây thời tiết trở nên mát mẻ.
Nhưng mà, Cố Duy Nhất thích nhất là loại thời tiết này.
Không giống mùa hè, ngày mùa hè nóng bức, đi ra ngoài một chút mồ hôi đầm đìa tuôn như mưa.
Cũng không giống như vào đông, bên ngoài gió lạnh, trên người mặc trang phục thật dầy, hành động bất tiện.
Nhìn thấy thời tiết hiện nay trời cao mát mẻ, hưởng thụ gió thu, tâm tình Cố Duy Nhất trở nên sung sướng.
Mấy ngày nay, đối với Cố Duy Nhất mà nói, đúng là khoảng thời gian không tệ.
Bởi vì sau chuyện hội săn mùa thu, Độc Cô Ngạo Vũ đối với nàng thay đổi không ít.
Nghĩ đến, Độc Cô Ngạo Vũ là một người tri ân báo đáp, biết được nàng cứu hắn, cho nên hiện nay không giống trước kia khắp nơi nhằm vào nàng.
Chỉ là, mặc dù như thế, Cố Duy Nhất lại cảm giác được Độc Cô Ngạo Vũ là một người kỳ quái.
Mặc dù hắn không như trước đây nhằm vào nàng, nhưng hiện tại mỗi lần gặp nàng, sẽ trở nên như đại cô nương vậy, không được tự nhiên.
Có đôi khi, Cố Duy Nhất phát hiện, Độc Cô Ngạo Vũ thỉnh thoảng nhìn lén nàng.
Thật giống như bây giờ
Giờ phút này, sau khi Cố Duy Nhất luyện tập võ xong.
Lý Đạt là sư phụ bọn họ, mỗi ngày đều nghiêm túc huấn luyện chỉ bảo bọn họ võ công.
Nghiêm sư xuất cao đồ, gần đây võ nghệ Cố Duy Nhất tăng lên không ít.
Mặc dù mỗi ngày huấn luyện chỉ còn nửa cái mạng, nhưng Cố Duy Nhất không thấy khổ gì.
Cố Duy Nhất luyện tập thêm, không sợ cực khổ, Lý Đạt vô cùng vui mừng.
Nhưng đối với một người khác, mỗi lần Lý Đạt nhìn thấy đều không nhịn được lắc đầu thở dài, giống như bây giờ
"Thập Thất Gia, mời ngươi chuyên tâm một chút, đừng phân tâm, ánh mắt ngươi nhìn tới nơi nào!? Nếu như ngươi cứ như vậy, coi như học một trăm năm, võ công cũng không tăng lên!"
Lý Đạt mở miệng, trong giọng nói, đều cực kì bất đắc dĩ.
Dù sao, hiện nay hắn chỉ bảo người có thân phận không tầm thường.
Nếu như đây là tiểu binh trong quân doanh hắn, hắn không nói hai lời, một cước hung hăng đá, rồi bảo bọn họ chạy quanh thao trường năm trăm vòng.
Chính là hiện nay, trước mắt là Thập Thất Gia, đệ đệ như trân bảo của Hoàng thượng, cho nên hắn chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.
Chỉ là, nhận đồ đệ như vậy, đúng là tức tối đầy bụng a...
Lúc trong lòng Lý Đạt thở dài, mặt mày bất đắc dĩ.
Cố Duy Nhất nghe được lời Lý Đạt nói, ánh mắt quét một vòng, nhìn tới Độc Cô Ngạo Vũ đứng ở một bên.
Vừa lúc, đối đầu với ánh mắt Độc Cô Ngạo Vũ đang nhìn mình.
Trong khoảnh khắc, bốn mắt nhìn nhau, đầu tiên trên mặt Cố Duy Nhất sửng sốt.
Lại thấy sau khi Độc Cô Ngạo Vũ nhìn thấy ánh mắt nàng, sợ giống như tiểu bạch thỏ gặp phải đại Hôi Lang vậy, cuống quít thu hồi ánh mắt.
Đối với phản ứng của Độc Cô Ngạo Vũ, trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc vô cùng.
Độc Cô Ngạo Vũ này, gần đây rốt cuộc là làm sao vậy!?
Lúc trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc, đột nhiên, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía sau bọn họ
"Xảy ra chuyện gì!?"
Cùng với giọng nói trầm thấp quen thuộc kia vang lên, Cố Duy Nhất thấy trong lòng giật mình, lập tức nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, người mới đến không phải người khác, đúng là Độc Cô Ngạo Phong!
Độc Cô Ngạo Phong lúc này, mặc một bộ áo mãng bào màu đen thêu hình rồng, lưng đeo Yêu Đái màu đen viền vàng, phác họa dáng người cao to vô cùng tinh tế.
Một mái tóc dài đen nhánh, chỉ dùng một đai màu đen vấn tóc buộc ở sau ót, tôn lên gương mặt như được điêu luyện sắc sảo, gọt giũa tỉ mỉ mà thành.
Hình dáng rõ ràng, đường nét tuấn tú, mày kiếm bay nghiêng, mũi cao thẳng tắp, cánh mũi cân đối, đôi môi hình trái tim, một đôi đồng tử động lòng màu hổ phách, càng lấp lánh linh lợi.
Hai tay hắn để phía sau, lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Gió thu phe phẩy, thổi tóc dài nam nhân tung bay, tay áo tung bay, lộ rõ khí phách!
Nam nhân này, giống như vừa sinh ra đã đứng trên đỉnh cao, quan sát người trong thế gian vậy.
Uy nghiêm, khí phách, tuấn tú, sang trọng như vậy...
Khiến mỗi lần Cố Duy Nhất thấy, tim đập dồn dập, nhanh không thôi.
Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong đột nhiên đến đây, trong lòng Cố Duy Nhất mừng thầm vô cùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen, bởi vì nam nhân này đến, lập tức mặt mày hớn hở.
"Ha hả, phụ hoàng, hiện tại người không phải ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương sao!? Sao lại rảnh tới nơi này!?"
Cố Duy Nhất vừa nói, người giống như con bướm, nhào tới bên cạnh Độc Cô Ngạo Phong.
Một đôi mắt to xinh đẹp, giờ phút này tràn đầy sự vui vẻ.
Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, lại thấy Cố Duy Nhất lộ rõ vui vẻ, nhìn đôi mắt rạng rỡ đó, Độc Cô Ngạo Phong cảm thấy trong lòng mềm nhũn, đôi mắt nhìn Cố Duy Nhất càng thêm vài phần dịu dàng.
Mỗi ngày, đối mặt nhiều quốc gia đại sự như vậy, rất nhiều lúc Độc Cô Ngạo Phong cảm thấy mệt mỏi, có loại cảm giác không thở nổi.
Chỉ là, không biết từ lúc nào.
Chỉ cần tâm tình của hắn buồn bực, áp lực thật lớn, gặp lại một cô bé, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vui vẻ kia, áp lực mệt mỏi trong lòng lập tức biến mất không thấy dấu vết.
Trên người cô bé này như có loại ma lực làm người ta thả lỏng vậy.
Trong lòng Độc Cô Ngạo Phong nhớ lại, thấy Cố Duy Nhất bởi vì mới luyện võ, gò má rơi xuống vài sợi tóc, không nhịn được vươn cánh tay thon thả, nhẹ nhàng vén lên ra sau vành tai Cố Duy Nhất.
Nhìn thấy hành động nam nhân này quan tâm, bàn tay đẹp, đôi mắt mang theo vài phần dịu dàng, Cố Duy Nhất cảm thấy như mình đang say, cơ hồ chìm đắm trong sự dịu dàng của nam nhân này, không thể tự kềm chế...
Cho nên, Cố Duy Nhất tự nhiên không nhận thấy được, ánh mắt người nào đó nhìn mình y như oán phụ thâm cung ai oán tức giận...