Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc luôn không đoán ra.

Giờ phút này, lại thấy Huyền Lăng Thương đang bước đi bình thản về hướng tới điện Đường Tâm, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là đi theo tới đó.

Vừa rồi , lúc cùng Huyền Lăng Phong bọn họ uống rượu , để uống cho cao hứng mà Đường Yên Nhi đã sớm đuổi đám cung nhân lui xuống.

Cho nên đám cung nhân chỉ là đứng tại cửa đại điện chờ đợi được thôi.

Giờ phút này, nhìn thấy Huyền Lăng Thương đến, đám cung nhân lập tức quỳ trên mặt đất, hành lễ quì lạy.

Huyền Lăng Thương thấy vậy, cũng không hề để ý tới, chỉ là sải bước đi về hướng đại điện.

Cùng với bọn họ đi vào bên trong đại điện, một luồng mùi rượu đậm đặc, liền lập tức xông vào mũi .

Ngửi thấy thế, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đầu càng choáng váng.

Nghĩ đến, mới rồi chính nàng cũng là uống không ít rượu, giờ phút này, lại bị mùi rượu đậm đặc này xộc vào, chỉ cảm thấy cơn say càng sâu .

Hiện tại Đồng Nhạc Nhạc, thật muốn cũng không quản gì hết, trực tiếp ngả đầu liền ngủ.

Tuy nhiên, có người này ở trước mắt, thì mong muốn của nàng chỉ là hy vọng xa vời thôi.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc càng là lặng lẽ thở dài một tiếng.

Ai kêu nàng là nô tài đây! Nhận mệnh đi!

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ thế, mắt nhung càng quét nhanh một lượt bên trong đại điện.

Chỉ thấy bên trong đại điện, trừ vò rượu trên bàn ra, thì Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi vốn ngồi ở nơi này uống rượu, đã sớm không thấy bóng dáng.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung ngẩn ra, tràn đầy nghi hoặc.

Dù sao, mới rồi Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi là uống rượu ở chỗ này nha, bọn họ hiện tại rốt cuộc đi nơi nào ! ?

Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, liền thấy Huyền Lăng Thương đứng ở trước người nàng , dường như đã có nghi hoặc.

Một đôi huyết mâu đầu tiên là nhẹ nhàng liếc nhìn đại điện một vòng, lập tức, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào nàng.

Thấy trong mắt Huyền Lăng Thương có ý dò hỏi, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng nói.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, vừa rồi lúc nô tài đi ra ngoài, Thập Tam Gia và Cửu công chúa rõ ràng ở chỗ này uống rượu. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng giải thích, chỉ là nàng còn chưa nói hết câu, đột nhiên nghe được ở trong phòng của đại điện truyền đến những tiếng động.

Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt.

Dù sao mới rồi vì uống cực kì cao hứng, Đường Yên Nhi thật sớm đã để cho đám cung nhân ra bên ngoài hầu hạ, không cho quấy rầy bọn họ.

Chỉ là bên trong nội thất, chính là phòng ngủ của Đường Yên Nhi. Chẳng lẽ là, Đường Yên Nhi là uống mệt mỏi, liền tính toán trở về đi ngủ đây! ?

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, nàng không khỏi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Huyền Lăng Thương một phen.

Khi Huyền Lăng Thương chứng kiến vẻ nghi hoặc trong mắt nhung, lập tức, hắn liền nhấc chân bước , đi về hướng tới bên trong tẩm thất.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là đi theo phía sau Huyền Lăng Thương, đi vào trong tẩm thất.

Tuy nhiên, khi Đồng Nhạc Nhạc đi theo phía sau Huyền Lăng Thương vào phòng ngủ, thấy tất cả mọi thứ phát sinh ở trong tẩm thất , cả người lập tức giống như Ngũ Lôi giáng xuống đầu, '"ầm" một tiếng, hoàn toàn rung động, bởi vì

Chỉ thấy ở trong tẩm thất lớn như thế , rèm lụa mỏng hạ xuống, bức rèm che chập chờn.

Một bên lò sưởi, khói xanh lượn lờ, thêm một bên đàn hương, khiến cho cả phòng ngủ, thật là ấm áp.

Tuy nhiên, bề mặt tấm thảm mềm mại phủ lên trên mặt đất kia, cũng là có trang phục rơi đầy đất.

Hơn nữa, những trang phục này là quen thuộc như vậy , không phải chính là những thứ mà hôm nay Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi mặc sao! ?
Trong lòng kinh ngạc, Đồng Nhạc Nhạc lại theo rời mắt theo đám trang phục rơi đầy đất kia.

Chỉ thấy, ở trên chiếc giường gỗ lê lớn như thế, có một đôi nam nữ toàn thân xích lõa, đang dây dưa quấn chặt lấy nhau . . .

Nữ nhân thở gấp, khiến nàng nghe cũng không tránh khỏi đỏ mặt, hòa theo những trận nam nhân thở hồng hộc. . .

Coi như màn che rơi xuống, đã che dấu đi một nửa quanh cảnh bên trong, nhưng lại vẫn để cho Đồng Nhạc Nhạc nhìn rõ ràng dáng vẻ hai người bên trong.

Đó không phải đúng là hai người Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi vừa rồi vẫn còn uống rượu chung một chỗ sao! ?

Vừa mới trở về, không thấy hai người bọn họ, không ngờ, hai người bọn họ, giờ phút này đang làm chuyện như thế , khiến cho người ta đỏ mặt tim đập dồn!

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ngoài rung động, thì sau một khắc, một vẻ ngượng ngùng, càng là giống như núi lửa phun trào, từ đáy lòng bốc thẳng tắp lên tận đỉnh đầu .

Chỉ cảm thấy hai gò má hầm hập nóng bỏng, ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, càng là không kìm hãm được nhìn vào nam nhân cao lớn đứng ở trước người nàng.

Mặc dù, nàng đã trải qua quá chuyện nam nữ. Nhưng mà một lần kia, nàng chỉ là mơ mơ màng màng mang lần đầu tiên của chính mình cho nam nhân này. Sau chuyện đó, nàng càng là sợ đến chạy trối chết, không dám suy nghĩ nhiều.

Hiện nay, nhìn thấy quang cảnh phía sau màn trướng, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhớ lại buổi tối hôm đó. Nàng bởi vì tham ăn nên đã uống món canh Đôn Thang mà An Y Na bỏ thêm nguyên liệu, làm cho mê mẩn tình ái.

Cuối cùng, càng là mơ mơ màng màng hóa thân là người, cùng với nam nhân trước mắt. . .

Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy càng thẹn thùng .

Hai gò má hầm hập nóng bỏng, coi như không đi soi gương, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, chính mình khẳng định đỏ mặt.

Trời ạ!

Hiện tại đang là lúc nào , mà nàng vẫn còn nghĩ đến tất cả những thứ này.

Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não, nam nhân đứng ở trước mặt nàng phảng phất nhận thấy được ánh mắt nóng rực phía sau kia. Lập tức, hơi hơi liếc xéo, nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc.

Đến lúc nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thăm thẳm động lòng người của nam nhân kia, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng giật mình, theo đó hô hấp đều lập tức đình chỉ một khắc.

Tim đập dồn dập, tâm loạn như ma, Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết, giờ phút này gương mặt mình, là đặc sắc cỡ nào!

Huyền Lăng Thương vốn đang kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt, dần dần nhận thấy được phía sau khác thường, không khỏi quay đầu nhìn lại. Đối diện, cũng là một gương mặt nhỏ nhắn đỏ rực!

Chỉ thấy phía sau tiểu thái giám, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng không kém gì tuyết, giờ phút này đã sớm hoàn toàn đỏ bừng, phảng phất hồng mai vào đông vừa mới nở rộ đầu cành , kiều diễm ướt át như thế.

Thu hút cái nhìn của người ta nhất, là vẻ vừa lúng túng vừa ngượng ngập kia trên mặt tiểu thái giám. Phảng phất cô dâu ngượng ngùng khi đối mặt chồng trong đêm tân hôn, là sự thẹn thùng vô cùng ngượng ngùng.

Nhất cử nhất động, quyến rũ tự nhiên, tuyệt sắc như thế , thế gian ít có!

Thấy vậy, trái tim Huyền Lăng Thương phảng phất bị một tảng đá thật lớn quăng trúng, chợt nhói lên một cái. . .

Trước kia, Huyền Lăng Thương đã biết tiểu thái giám trước mắt có dung mạo tuyệt sắc, nhưng chưa từng nghĩ, khi hắn ngượng ngùng lại có thể xinh đẹp như thế! ! !

Cũng khó trách, đệ đệ của chính mình từ trước tới nay vốn bướng bỉnh không chịu khuất phục , lại sinh ra ý nghĩ không nên có đối với hắn . . .

Nghĩ tới đây, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe ra một phen, lập tức, lại không hề nói thêm gì nữa, chỉ là xoay người, sải bước rời khỏi phòng ngủ.

Nhìn thấy Huyền Lăng Thương xoay người rời đi, thần sắc trong mắt sâu xa khó dò, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là câm như hến, không dám lên tiếng, theo sát phía sau Huyền Lăng Thương, rời khỏi phòng ngủ.

Chỉ là, lúc rời khỏi phòng ngủ, Đồng Nhạc Nhạc vẫn không nhịn được xoay người nhìn vào bên trong điện một cái, gương mặt xinh đẹp kia không khỏi nhẹ nhàng cau lại, tràn đầy nghi hoặc.

Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi, không phải là đối đầu đến chết sao! ? Mỗi lần bọn họ vừa thấy mặt nhau, đều sẽ tranh cãi liên tu bất tận, làm thế nào lúc này lại. . .

Chẳng lẽ, đây chính là câu chuyện đánh là tình, mắng là yêu trong truyền thuyết sao! ?

. . .

Cùng lúc đó, bên trong giường lớn.

Giờ phút này đối với Huyền Lăng Phong mà nói, là hạnh phúc nhất.

Cúi đầu nhìn thấy thân hình đang ở dưới người hắn, uyển chuyển chịu ơn, khuôn mặt nhỏ nhắn kia đỏ bừng, mặt như tranh vẽ, mũi ngọc thanh tú môi anh đào, không phải đúng là người mà hắn tưởng nhớ ao ước ngông cuồng đã lâu sao! ?
Hơn nữa, điều để cho Huyền Lăng Phong kinh ngạc hoan hỉ cũng là, người nhỏ nhắn bên dưới này, lại là một . . . nữ nhân! ?

Nhìn thấy dáng người bên dưới, làn da tựa như mỡ đông, vóc người mảnh khảnh, bộ ngực xinh xắn kia rất tròn, và vòng eo thon nhỏ nhắn mềm mại quyến rũ kia đều khiến hắn phải điên cuồng không thôi. . .

Giờ phút này, hắn mặc kệ là chính mình uống rượu đang nằm mơ, hay là do mặt khác, hắn chỉ muốn hưởng thụ thật tốt giờ này khắc này.

Có lẽ, đây là một lần tốt đẹp nhất đời này của hắn . . .

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong tâm tư rối loạn, đặc biệt, nghe được người kia dưới thân đang nũng nịu thở gấp, khiến Huyền Lăng Phong càng không kìm hãm được.

Môi đỏ mọng hạ xuống, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm ướt át của người nhỏ bé kia, hắc mâu của Huyền Lăng Phong mê ly, trong lúc thở dốc , đôi môi hé ra, hắn mở miệng không kìm hãm được nói.

"Tiểu Nhạc Tử, ta thích ngươi. . ."

. . .

Đến lúc Đồng Nhạc Nhạc đi theo Huyền Lăng Thương trở lại Ngự Thư Phòng, liền nhìn thấy Huyền Lăng Thương một mực tùy ý đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt trông về phía xa, phảng phất như đang nhìn chăm chú cái gì đó.

Chỉ là, với hiểu biết của Đồng Nhạc Nhạc đối với Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, Huyền Lăng Thương khẳng định là đang nghĩ ngợi cái gì đó.

Nghĩ đến chuyện mới rồi của Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi, cũng không biết, Huyền Lăng Thương sẽ xử lý như thế nào.

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, lại thấy Huyền Lăng Thương vốn đưa lưng về phía nàng, sau khi nghĩ ngợi đã lâu lại chợt xoay người, lập tức đi về phía thư án.

Một tay vén lên vạt áo, Huyền Lăng Thương liền ngồi ở trên ghế, sau đó cầm lấy bút lông, rồi bắt đầu hạ bút lên một bản thánh chỉ để trống.

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, không khỏi len lén nhìn lại.

Đến khi thấy nội dung trong thánh chỉ mà Huyền Lăng Thương vừa mới viết, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn lên một cái.

Bởi vì, ở trong bản thánh chỉ này, không viết cái gì khác, chỉ là yêu cầu hôn nhân giữa Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong!

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc.

Chỉ là sau khi lại suy nghĩ một chút, nếu Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi đã làm loại chuyện đó, cho dù là uống rượu hay là vì thật tâm thích đối phương mới có thể như thế, nhưng Đường Yên Nhi chính là công chúa của một nước, Huyền Lăng Thương tự nhiên sẽ không làm qua loa.

Hôn nhân của hai người Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong, trở thành kết cục đã định !

. . .

Cùng lúc đó, bên kia

"Nữ nhân nhà ngươi này, tại sao dã man thô lỗ như vậy! ? Ngươi không nên lại cầm đồ mà ném vào Bổn vương , bằng không, Bổn vương cũng là có thể nổi cáu!"

Tránh thoát một cái gối thêu hoa bay tới suýt đập vào mặt, Huyền Lăng Phong trợn trừng đến lồi mắt, trên mặt, càng là các loại ảo não tức giận bất đắc dĩ lo lắng.

Nhớ lại mới rồi tỉnh rượu, hai tay chính lúc đang ôm thật chặt giai nhân trong lòng, tính toán hưởng thụ thật tốt giờ phút này. Ai biết, gương mặt liền 'Bốp' một tiếng, sau đó hai tai ong ong.

Còn không chờ hắn phản ứng lại đây là xảy ra chuyện gì, liền thấy nữ nhân trên giường giống như con mụ điên, nhằm vào hắn vừa đánh vừa đá vừa mắng.

Mới đầu, hắn vẫn còn buồn bực, làm thế nào Tiểu Nhạc Tử đột nhiên trở nên hung ác như vậy ! ? Dường như đã trở thành người đàn bà chanh chua.

Chỉ là sau một khắc, khi hắn nhìn rõ ràng gương mặt của nữ nhân trước mắt, cả người Huyền Lăng Phong lập tức giống như sét giáng giữa trời quang, chấn động ngây ra ngay tại chỗ.

Bởi vì, nữ nhân trước mắt này giống như người đàn bà chanh chua, nhằm vào hắn vừa đánh vừa mắng , đâu phải là tiểu thái giám mà hắn ngày ngày tưởng nhớ! ?

Mà là Đường Yên Nhi hắn một mực chán ghét trong thời gian qua!

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy trong lòng 'Lộp bộp' một tiếng, sau một khắc, phảng phất dường như cả người rơi vào hầm băng, sợ hết hồn hết vía, không dám tin.

Một khắc trước, hắn vẫn còn giống như đang ở trên thiên đường, trong lòng ngọt ngào sung sướng. Sau một khắc, lại phảng phất rơi xuống vực sâu vạn trượng, kinh ngạc không thôi.

Nói cho cùng, làm thế nào hắn có thể nghĩ đến, người vừa mới cuồng nhiệt say sưa cùng với hắn, lại chính là nàng này! ?

Người đó, lại là nữ nhân mà hắn một mực ghét nhất! ! ! ! ? ? ?

Trong lòng đang lúc kinh ngạc, Huyền Lăng Phong thật sự vô phương đón nhận.

Sau một khắc, hắn còn không kịp suy nghĩ nhiều, liền bị chiếc giầy thêu bay tới nện trúng vào mắt.

Con mắt lập tức đau xót, đau đến Huyền Lăng Phong nhe răng há miệng. Một luồng ảo não hối hận bất đắc dĩ, càng là biến đổi thành lửa giận hừng hực!

Đặc biệt, nghe nữ nhân trước mắt này, đối với hắn vừa khóc lại ầm ĩ, giống hệt người đàn bà chanh chua, trong miệng đều là những lời ô uế, Huyền Lăng Phong cũng là có tính nóng, lập tức liền phát hỏa.

"Xú nữ nhân nhà ngươi này, làm thế nào giống như mụ đàn bà chanh chua vậy!"

"Ta là người đàn bà chanh chua! ? Ngươi lại làm ra chuyện như vậy đối với ta xong, còn dám nói ta là mụ đàn bà chanh chua! ? Huyền Lăng Phong, ngươi rốt cuộc là nam nhân hay không! ? Ngươi hỗn đản, ngươi Vương bát đản, ngươi không phải như bất luận kẻ nào, ngươi cút đi, ngươi còn không lăn đi à!"

Đường Yên Nhi mở miệng, nhằm vào Huyền Lăng Phong chính là một hồi ngang ngược gầm lên như đang bị lâm vào trạng thái kích động khác thường .

Dù sao, đối mặt với tình huống hiện tại, Đường Yên Nhi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cái gì đều không nghĩ tới .

Chỉ là trong lòng cảm giác sự tức giận khổ sở và uất ức.

Dù sao, dẫu thế nào nàng đều thật không ngờ, chính mình sau khi tỉnh lại , thì phải đương đầu với cục diện là như thế này!

Khắp mặt đất là trang phục rải rác, cả giường bừa bộn, lại thêm điều quan trọng nhất là, người nằm ở bên người nàng chính là nam nhân mà nàng một mực ghét ghét nhất!

Thấy tình huống trước mắt, Đường Yên Nhi quả thực ngay cả ý định muốn chết đều có.

Phải biết rằng, nàng tuy là kim chi ngọc diệp, nhưng so với nữ nhân bình thường khác thì giống nhau, đều suy nghĩ sau này có thể gả cho một nam nhân mà chính mình thích, cùng nhau đầu bạc răng long. Sau đó lần đầu tiên quý giá của mình, dâng lên vào đêm tân hôn.

Tuy nhiên hiện tại, thấy nam nhân trước mắt này, Đường Yên Nhi khóc.

Dù sao, dẫu như thế nào thì nàng đều thật không ngờ, lần đầu tiên của chính mình lại sẽ ở tình huống như vậy, lại dành cho nam nhân chính mình ghét nhất .
Càng nghĩ, Đường Yên Nhi càng ngày càng thương tâm, càng nghĩ càng tức giận, mà trong cơn tức giận, Đường Yên Nhi càng là không nhịn được bắt đầu vừa đánh vừa mắng đối nam nhân trước mắt này .

Cái này vẫn còn là lần đầu tiên, lần đầu tiên nàng không hề giữ hình tượng như thế, đối với một nam nhân vừa đánh vừa mắng, vừa nói những lời ô uế chính mình cho tới bây giờ cũng không có nói qua .

Chỉ là, chính Đường Yên Nhi cũng không muốn a, nàng bây giờ, cũng không biết nên làm gì.

Đặc biệt, khi nàng nhìn thấy nam nhân trước mắt này, bắt đầu trợn trừng đến lồi mắt đối với nàng, thì Đường Yên Nhi thật sự không muốn gặp lại nam nhân này một khắc nào.

Trong lòng nghĩ vậy, Đường Yên Nhi giơ một ngón tay, liền chỉ về phía cửa chính , mở miệng thút thít.

"Ngươi cút! Bổn công chúa đời này cũng không muốn gặp lại ngươi!"

Nhìn thấy Đường Yên Nhi trên mặt vừa là nước mắt, vừa là tức giận, đối với chính mình, là mắng không thôi.

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong càng là hung hăng hừ một tiếng, mở miệng vặc lại.

"Đi thì đi! Ngươi cho là Bổn vương yêu thích ở với ngươi nơi này sao! ? Bổn vương đời này, cũng không muốn gặp lại ngươi!"

Huyền Lăng Phong vừa tức giận lên tiếng, lập tức, liền khom lưng nhặt lên trang phục rơi trên mặt đất, bắt đầu nhanh chóng mặc vào.

Đến khi mặc xong, Huyền Lăng Phong cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.

Nhìn thấy Huyền Lăng Phong rốt cuộc rời khỏi tầm mắt của mình, Đường Yên Nhi cả người đều sụp đổ .

Hai tay che mặt ngồi ở trên giường, Đường Yên Nhi khóc giống như đứa trẻ bất lực.

"Trời ạ, ta nên làm cái gì bây giờ! ? Ta nên làm cái gì bây giờ. . ."

. . .

Lúc Đồng Nhạc Nhạc đi ra từ Ngự Thư Phòng, khi nàng tính toán lại thay một ly trà thơm cho Huyền Lăng Thương, từ thật xa liền nhìn thấy bóng dáng Huyền Lăng Phong đang đi qua trước mắt mình.

Chỉ thấy Huyền Lăng Phong hiện tại, trên gương mặt tuấn tú kia cũng là ảo não vô cùng.

Hơn nữa, Huyền Lăng Phong hình như bị đắm chìm trong chuyện phiền lòng gì đó, lại đâm sầm vào một tiểu thái giám đi ngược lại.

Ngay lập tức, tiểu thái giám kia ngã lăn trên mặt đất, những thứ cầm trên tay vương vãi rơi đầy đất.

Nhưng thấy người đâm sầm vào hắn chính là Huyền Lăng Phong, tiểu thái giám kia sợ đến hai chân mềm nhũn, liền quỳ rạp xuống đất không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ đối với Huyền Lăng Phong.

"Thập Tam Gia thứ tội a, Thập Tam Gia thứ tội! Nô tài không phải vừa cố ý, xin Thập Tam Gia thứ tội a!"

Tiểu thái giám khốn khổ cầu khẩn , gương mặt tái nhợt, không che dấu chút nào sự kinh hoảng.

Vẻ sợ hãi đáng thương như thế, coi như là Đồng Nhạc Nhạc nhìn mà cũng không đành lòng.

Lại thấy Huyền Lăng Phong vốn là mặt mày bức bối , sau khi bị tiểu thái giám này va chạm, nét tức giận trên mặt càng rõ hơn.

Mở miệng ra, chính là một cơn gầm lên ngang ngược.

"Cái tên nô tài chết tiệt nhà ngươi này, đôi mắt mù sao! ? Ngươi là đi đường nào vậy! ? Ngươi cho là làm chuyện sai , cầu xin tha thứ nói xin lỗi có tác dụng sao! ? Ngươi làm chuyện sai chính là làm chuyện sai, coi như là nói xin lỗi, thì chuyện ngươi làm lỗi, là có thể coi như cũng không có cái gì phát sinh sao! ?"

Huyền Lăng Phong mở miệng, càng mắng càng hăng say.

Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc từ thật xa nghe, lại cảm giác được câu nói của Huyền Lăng Phong có hàm ý khác.

Dù sao, trước kia Huyền Lăng Phong, là một người thẳng tính, trong lòng có cái gì, liền nói cái đó.

Chính là hắn hiện tại, so với trước đây lại không giống nữa, mà ngay cả dáng vẻ giọng điệu mắng chửi người này, đều thay đổi mùi vị.

Trong lòng nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc lại thấy tiểu thái giám kia dập đầu đến chỉ còn thiếu nước rách trán, trong bụng không đành lòng, liền nhanh chóng tiến lên.

"Thập Tam Gia, thái giám này là mới tiến cung, vẫn còn không hiểu chuyện, cầu xin ngài đại nhân có đại lượng, tha hắn lần này đi! ?"

Nhìn thấy người mở miệng chính là Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong chính lúc trợn trừng đến lồi mắt , thì trên mặt đầu tiên là sửng sốt, sau một khắc, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là xẹt qua vài phần bối rối chột dạ.

Đối với nét mặt quái lạ của Huyền Lăng Phong , trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, sinh lòng nghi hoặc.

Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc chưa từng suy nghĩ nhiều mặt khác, chỉ thấy tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, giờ phút này đang dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu để nhìn nàng, chờ nàng cứu hắn đây!

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức khẽ mở đôi môi, mở miệng nói với Huyền Lăng Phong.

"Thập Tam Gia, ngài liền đại nhân có đại lượng, tha tiểu thái giám này đi! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Phong, càng là vẻ cầu khẩn.

Nghe vậy, Huyền Lăng Phong phục hồi tinh thần lại, lập tức thu hồi ánh mắt tràn đầy bối rối chột dạ kia, lập tức thay đổi nét mặt, mở miệng nói.

"Ngươi đã cầu cạnh, ta tạm tha hắn đi!"

Nghe được Huyền Lăng Phong nói lời này, tiểu thái giám quỳ trên mặt đất lập tức thở phào một hơi, đầu tiên là dập đầu tạ ơn đối với Huyền Lăng Phong, còn đối với Đồng Nhạc Nhạc lại cảm kích nói cám ơn.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, chỉ là cong môi nhẹ nhàng cười một tiếng, mở miệng nói với tiểu thái giám trên mặt đất.

"Được rồi, đừng quì ở chỗ này , dọn dẹp qua nơi này nhanh lên một chút, sau lúc trở về đừng quên bôi thuốc. Chỗ trán bị rách rồi, nếu như không bôi ít thuốc, nó loét ra thì biết làm sao! ?"

Nghe ra Đồng Nhạc Nhạc có vẻ lo lắng đối với chính mình, tiểu thái giám sinh lòng cảm kích, sau khi liên tục nói cám ơn liền nhanh chóng thu nhặt các thứ vương vãi, cuống quít lui xuống.

Nhìn thấy tiểu thái giám kia rốt cuộc rời đi, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ thu hồi ánh mắt.

Không ngờ được, lại đối diện ánh mắt tràn đầy phức tạp kia của Huyền Lăng Phong.

Nhìn thấy thiếu niên ở trước mặt, giờ phút này đang dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn mình, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sinh lòng nghi hoặc.

Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của mình, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, mở miệng hỏi.

"A Phong tại sao ngươi nhìn ta như vậy! ? Là trên mặt ta có vết bẩn sao! ?"Đối với Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy nghi hoặc, Huyền Lăng Phong giờ phút này trong lòng, quả thực giống như kẻ câm điếc ăn phải hoàng liên, có nỗi khổ mà nói không ra lời.

Tiểu thái giám trước mắt này, chính là người mà hắn thích đã lâu.

Mặc dù, Huyền Lăng Phong cũng biết chính mình không nên thích hắn, dù sao, hắn là một người đàn ông, hơn nữa, vẫn còn đường đường là Thập Tam Gia của Linh Nhạc Quốc, có thể nào lại đi thích một tiểu thái giám đây! ?

Nếu như chuyện này bị người trong thế gian biết, người trong thế gian sẽ nhìn vào như thế nào! ?

Cho nên, hắn chỉ có thể chôn thật sâu ở trong lòng nỗi ưa thích đối với tiểu thái giám trước mắt này.

Nhưng mà chuyện đã xảy ra hôm nay , là điều Huyền Lăng Phong dẫu như thế nào đều không nghĩ tới.

Nghĩ đến người mới vừa rồi triền miên cùng hắn, lại là nữ nhân mà hắn một mực ghét nhất.

Lần đầu tiên của hắn, lại để cho một nữ nhân mà chính mình ghét nhất.

Hắn liền hối hận quá chừng.

Giờ phút này, nhìn tiểu thái giám trước mắt này, trong lòng Huyền Lăng Phong lại sinh ra vài phần áy náy.

Hắn cảm giác được, thật xin lỗi tiểu thái giám trước mắt này.

Làm ô uế chính mình như thế, làm thế nào xứng để thích hắn! ?

Hơn nữa, tiểu thái giám này, là đơn thuần, tốt đẹp như vậy .

Mới rồi thấy hắn đối với tiểu thái giám mới tới mà lại quan tâm như thế. Người lương thiện như vậy , thật sự là khiến hắn vừa là yêu mến, vừa là áy náy. . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Phong không khỏi sinh ra một loại cay đắng.

Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là không che dấu chút nào đau đớn. . .

Có lẽ, hắn nên rời khỏi đây . . .

Đối với tâm tư của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc không biết.

Nay lại nhìn thấy trong ánh mắt của Huyền Lăng Phong nhìn nàng, dần dần biến thành đau đớn.

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, chính là bắt đầu sợ hãi.

"Nha, A Phong, ngươi ổn chứ, đây là làm sao vậy! ? Ngươi đừng làm ta sợ a, có việc gì thì ngươi cứ nói đi!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày bối rối.

Dù sao, từ khi nàng biết thiếu niên trước mắt này, thiếu niên này, một mực đều là bướng bỉnh không chịu khuất phục, vô tâm vô phế, nhìn mọi thứ đều đơn giản.

Giờ phút này hắn tràn đầy đau đớn ảo não, thật sự làm cho người ta lo lắng a!

Trong lòng chính lúc đang lo lắng, lại thấy Huyền Lăng Phong nhẹ nhàng cong làn môi đỏ mọng lên một cái, chỉ là nụ cười trên mặt, so với khóc càng khó coi hơn.

Hơn nữa, những lời nói ra, lại làm cho Đồng Nhạc Nhạc giống như sét giáng giữa trời quang, thật sự chấn động

"Tiểu Nhạc Tử, ta đồng ý quyết định của hoàng huynh, rời khỏi Kinh thành."

Ngươi rời đi. . .

Đối với nỗi đau khổ của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc không biết.

Giờ phút này, khi nàng nghe được Huyền Lăng Phong nói lời này, chính là kinh ngạc ngây ra.

Dù sao, trước đây Huyền Lăng Phong chính là không muốn đi biên cảnh, vì điều này, vẫn còn cãi cọ ồn ào một trận thật to với Huyền Lăng Thương, sau đó vẫn còn ầm ĩ giở trò tuyệt thực.

Làm thế nào hiện nay, lại đột nhiên nguyện ý đi biên cảnh ! ?

Còn nữa, nếu như Huyền Lăng Phong đi biên cảnh, Đường Yên Nhi nên làm cái gì bây giờ! ?

Hai người bọn họ, chính là đã có chuyện như vợ chồng nha!

Mới rồi Huyền Lăng Thương vẫn còn viết thánh chỉ, tính toán để hai nước thông gia đây!

Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc không giải thích được, nhưng thấy Huyền Lăng Phong đã sải bước đi vào bên trong Ngự Thư Phòng.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, do dự một khắc, cuối cùng có lẽ lui xuống trước.

Chuyện gì phải đến, thì trước sau rồi cũng sẽ đến. . .

. . .

Đến lúc Đồng Nhạc Nhạc bưng nước trà đi vào Ngự Thư Phòng, chỉ thấy Huyền Lăng Phong cả người ngây ra như phỗng đứng ở nơi đó, trên mặt, đều là không dám tin.

Hắc mâu tròn xoe, nhìn thẳng vào Huyền Lăng Thương ngồi ở nơi này.

"Hoàng, hoàng huynh, huynh, huynh nói cái gì! ? Huynh muốn đệ lập nữ nhân kia là phi! ?"Huyền Lăng Phong mở miệng, trên mặt đều là không dám tin.

Đối với Huyền Lăng Phong tràn đầy kinh ngạc, Huyền Lăng Thương sau khi nghe được Huyền Lăng Phong nói lời này , cũng là mày kiếm cau lại, trong mắt xẹt qua vài phần không vui.

"Cái gì mà nữ nhân kia! ? A Phong, chú ý lời nói và việc làm của đệ! Rồi hãy nói sau, với quan hệ hiện nay của hai người, chẳng lẽ ngươi không nên cho Đường Yên Nhi một danh phận sao! ?"

Huyền Lăng Thương mở miệng, câu nói có hàm ý khác.

Nghe vậy, Huyền Lăng Phong như là nghĩ đến cái gì , chỉ cảm thấy ở trong đầu '"ầm" một tiếng, đôi mắt mở to.

"Hoàng, hoàng huynh, huynh, huynh cũng biết ! ?"

Huyền Lăng Phong mở miệng, tràn đầy không thể tin được mà hỏi lại.

Huyền Lăng Thương nghe vậy, không có lập tức trả lời, chỉ là, vẻ bình tĩnh trên mặt đã biểu lộ tất cả.

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong phảng phất không chịu đựng được sự thực này, thân thể không khỏi lảo đảo một bước, gần như té ngã trên đất.

Đồng Nhạc Nhạc ở một bên thấy vậy, lập tức tiến lên, tính toán đỡ lấy Huyền Lăng Phong, lại thấy Huyền Lăng Phong đã ổn định thân thể.

Chỉ là, trên gương mặt tuấn tú kia, cũng là tràn đầy đau đớn bất đắc dĩ lẫn hối hận lo lắng.

"Hoàng huynh, chuyện của đệ với nàng ta, đều không phải tự nguyện! Chúng ta, chúng ta căn bản đều không thích đối phương, coi như, coi như làm chuyện này, cũng là không có lòng dạ, cho nên. . ."

Huyền Lăng Phong lời còn chưa nói hết, lại thấy Huyền Lăng Thương bạc môi mở ra, lớn tiếng quát.

"Làm liều! A Phong, đệ cũng đã biết, đệ đang nói đến cái gì! ? Cái gì mà các ngươi đều là không phải tự nguyện! ? Chuyện đã phát triển đến nước này , coi như đệ có thích nàng hay không, đều phải lập nàng là phi, cho nàng một cái công đạo. Phải biết rằng, hai nước chúng ta một mực giao hảo, nếu như chuyện này của các ngươi truyền đi ra ngoài, khiến cho hai nước giao chiến, kết quả này, đệ gánh chịu được sao! ?"

Huyền Lăng Thương mở miệng, mày kiếm nhăn tít, ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Phong , càng là nghiêm nghị uy nghiêm.

Khí phách vương giả từ lúc sinh ra kia, càng là làm cho lòng người phải thần phục.

Coi như Huyền Lăng Phong còn muốn nói cái gì, lại vẫn bị sự nghiêm nghị uy nghiêm trên người Huyền Lăng Thương phát tán ra ngoài làm kinh động sợ hãi.

Chỉ là, trong lòng Huyền Lăng Phong không cam lòng a.

"Hoàng huynh, đệ biết, lời nói của đệ phi thường không có trách nhiệm. Chính là, đệ thật sự không thích nữ nhân kia, nữ nhân kia, cũng không thích đệ. Huynh miễn cưỡng phải đặt hai người chúng ta vào chung một chỗ, nhưng có nghĩ tới chúng ta sẽ tiếp thu! ? Tại sao huynh muốn đệ lấy một nữ nhân mà đệ không thích đây! ?"

Trong lòng Huyền Lăng Phong đối với Huyền Lăng Thương tuy có sợ hãi, nhưng lại vì hạnh phúc của chính mình, hắn vẫn còn phải phí sức đánh cược một lần.

Tuy nhiên, Huyền Lăng Thương sau khi nghe được lời này của hắn, cũng là sa sầm khuôn mặt tuấn tú, lạnh giọng nói.

"Nếu đệ không thích nàng, vì sao làm loại chuyện đó cùng nàng! ? Đệ cứ nói ta không muốn đệ tiếp thu, chính là, đệ cũng đã biết, sự trong sạch của một nữ nhân quan trọng đến đâu! ? Hơn nữa, nàng còn không phải nữ nhân bình thường. Chuyện của các ngươi, chính là quan hệ đến hòa bình giữa hai nước. Nếu như đệ là một nam nhân có tha thứ, thì sẽ vì việc mình làm những chuyện như vậy hôm nay , mà tình nguyện gánh trách nhiệm!"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Phong cổ họng như nghẹn lại một cái, trong khoảnh khắc, cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

Dù sao, trong lòng hắn biết hoàng huynh của mình nói có lý.

Thân phận của hai người bọn họ không bình thường, hôm nay, hai người bọn họ đã làm ra chuyện như vậy, trong lòng hắn cũng biết có loại kết quả này. Chính là, hắn không cam lòng a. . .

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong trên mặt đều là hối hận khổ sở mất mát.

Khóe mắt cũng đỏ.

Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là vô cùng bất đắc dĩ đáng thương.

"Chính là hoàng huynh, đệ, người mà đệ thích không phải nàng ấy . . ."

Huyền Lăng Phong mở miệng, vẫn là như kẻ giãy dụa sắp chết.

Huyền Lăng Thương nghe vậy, huyết mâu động lòng người kia không khỏi lóe ra một phen, lập tức, bạc môi hé ra, mở miệng lạnh giọng hỏi.

"Đệ cứ nói, người mình thích không phải nàng. Vậy đệ nói người mình thích, là ai! ?"

Huyền Lăng Thương mở miệng vừa nói, kia ánh mắt lấp lánh linh lợi, càng là giống như một lưỡi dao sắc bén , lao thẳng về hướng Huyền Lăng Phong.

Tiếp xúc ánh mắt sắc bén như đao kia của Huyền Lăng Thương , trong lòng Huyền Lăng Phong không khỏi giật nảy lên một cái.

Bởi vì, đôi mắt nam nhân trước mắt, sắc bén như thế, phảng phất, có thể mở ra tâm của hắn ra, nhìn thấu tâm tư của hắn.

Chẳng lẽ là, hoàng huynh hắn đã biết cái gì! ?

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong trong lòng giật mình, dường như chợt nghĩ đến cái gì, đôi mắt mở to. . .

Hồi tưởng hôm đó uống rượu, lúc tại đình ngắm cảnh hắn trộm hôn tiểu thái giám bên cạnh, lại phát hiện phía sau phảng phất có một đạo ánh mắt nóng rực chiếu đến.

Lúc ấy hắn giật mình xoay người, xoay người lại vừa nhìn, thì không hề nhìn thấy phía sau có người.

Lúc ấy, hắn chỉ tưởng chính mình phát hiện nhầm thôi.

Hiện nay, đối đầu một đôi huyết mâu phảng phất có thể hiểu rõ nhân tính, Huyền Lăng Phong đột nhiên sáng tỏ . . .

Như vậy ánh mắt sắc bén nóng rực quen thuộc như thế, thì ra, một đạo ánh mắt nóng rực kia vào ngày đó , đúng là hoàng huynh của hắn! ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK