Đối với tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc,Huyền Lăng Thương cũng không rõ ràng lắm.
Giờ phút này hắn nhìn dáng vẻ ngóc đầu của tiểu điêu nhi trong lòng , bạc môi hé mở liền nói:
" Ừ.không thích thì không thích..nhưvậy chúng ta đi ngủ không nói về nàng ta nữa."
Nói vừa dứt lời,Huyền Lăng Thương liền ôm Đồng Nhạc Nhạc đi tới giường.chuẩn bị đi ngủ.
Chỉ là trải qua chuyện bị dằn vặt vừa rồi ,.Đồng Nhạc Nhạc đã sớm hoàn toàn không còn buồn ngủ.
Đặt biệt lúc này nàng ngửi thấy từng đợt mùi vị canh Đôn Thanglàm cho người ta thèm nhỏ dãi, nàng càng khó ngủ hơn.
Nước bọt tràn ra khoé miệng.Đồng Nhạc Nhạc tính toán,có lẽ uống canh Đôn Thang trước rồi hãy nói sau.
Nàng nghĩ là làm liền!
Vào lúc Huyền Lăng Thương chưa phát hiện, .Đồng Nhạc Nhạc đã nhanh chóng xuống giường chạy về phía cái bàn bên kia.
Nhún mũi chân một cái, cả người Đồng Nhạc Nhạc liền dễ dàng nhảy lên trên mặt bàn. Lại một tay mở nắp bát canh ra.
Ngay lập tức trong không gian , một mùi vị thịt từ canh Đôn Thang xông vào mũi.
" Oa...thơm quá !"
An Y Na này,người chẳng những có dung mạo xinh đẹp mà ngay cả làm canh Đôn Thang cũng thơm đến như vậy.
Cũng không biết canh Đôn Thang này là rốt cuộc hầm hay chưng , Đồng Nhạc Nhạc chưa từng nhìn thấy . Nhưng mà chỉ ngửi mùi là đã thấy dễ húp rồi .
Đồng Nhạc Nhạc chính là một con ma háu ăn, nhìn thấy cái gì đều nuốt vào bụng, cái gì cũng kệ tất .
Vì vậy lập tức nàng vươn móng vuốt ôm lấy bát canh mà uống"ừng ực ừng ực"
Huyền Lăng Thương ngồi ở trên giường nhìn thấy,chỉ có bất đắc dĩ lắc lắc cái đầu
"Ngươi chính là một tiểu quỷ ham ăn!"
Đồng Nhạc Nhạc đối với lời nói của Huyền Lăng Thương không hề để ý đến.
Dù sao đối với nàng ăn là thú vui lớn nhất!
Hơn nữa là Đôn Thang này uống thật sự rất ngon, làm cho người ta uống mà không muốn dừng lại.
Vì vậy chỉ một lát sau một bát canh Đôn Thang lớn đã nằm hết trong bụng Đồng Nhạc Nhạc.
Cho đến khi nhìn thấy đáy bát canh , Đồng Nhạc Nhạc mới không nhịn được mà ợ một cái , vẻ mặt mỹ mãn vô cùng.
" Ha,hả.uống ngon thật"
Đồng Nhạc Nhạc vươn đầu lưỡi liếm liếm khoé miệng còn dính nước,trong con ngươi đen láy ẩn chứa nụ cười gian.
Huyền Lăng Thương nhìn thấy bộ dáng mỹ mãn của tiểu điêu nhi thì không khỏi phì cười .
"Tốt lắm.uống xong canh đôn thang thì có thể ngủ chưa?"
"Ừ, ta sẽ tới liền."
Nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương,Đồng Nhạc Nhạc lập tức để bát canh xuống. Cả người nhún một cái,liền nhảy về hướng long sàng .
Cuối cùng là không chút nào khách khí nhảy lên trên vồng ngực to lớn của Huyền Lăng Thương, tìm một tư thế thoải mái điều chỉnh người một cái liền bắt đầu ngủ khì khì .
Hiện tại giường ngủ của nàng chính là ngực Huyền Lăng Thương. Mỗi lần ngủ,nàng đều nằm ở trong lòng của Huyền Lăng Thương. Cảm thấy đã mỹ mãn,ĐồngNhạc Nhạc ngủ một giấcthẳng đến hừng đông.
Lần này cũng không ngoại lệ!
Đồng Nhạc Nhạc ở trong lòng của Huyền Lăng Thương điều chỉnh tư thế nằm tốt một chút,nhắm đôi mắt lại không lâu sau đã bắt đầu ngủ khì khì .
Huyền Lăng Thương nhìn thấy tiểu điêu nhi đang nằm ở trong lòng đã ngủ thiếp đi khoé miệng nhẹ cong lên một nụ cười mỹ mãn và chìm vào giấc ngủ...
....
Đêm đã khuya!
Bởi vì trời đã vào đêm, hoàng cung vốn nhiều màu xanh,vàng rực rỡ giờ đã trở nên đen nhánh.
Vầng trăng nhô lên cao , một mặt trăng tròn trịa ngời ngời treo lơ lửng giữa bầu trời. Ánh trăng êm ái dịu dàng trải đều khắp nơi trên mặt đất.
Giờ phút này đang là lúc Đồng Nhạc Nhạc chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy là nàng càng ngủ thì càng nóng,nhưng mà không biết nguyên nhân vì sao lại như vậy?
Tuy nói hiện tại đang là mùa hè nóng bức, nhưng trong tẩm thất đều được đặt các khối băng lớn. Còn ở trên mặt đất cũng được lát bằng loại thanh thạch làm cho mùa đông ấm áp,mùa hè mát mẽ, nên bình thường rất mát.
Tại sao hôm nay thời tiết lại nóng đến như vậy?
Trong lòng nghi hoặc , Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có hơi mở đôi mắt nhập nhèm ra, nhìn một vòng bốn phía .
Chỉ thấy đêm đã khuya!
Bên ngoài trăng sáng cao treo, những vì sao nhấp nháy.
Gió đêm uể oải, nhẹ nhàng thổi bay tấm màn che lụa mỏng đang rủ xuống .
Cảnh đêm rung động, gió đêm phất phơ, chỉ là, nóng quá. . .
Nhíu mày, Đồng Nhạc Nhạc nóng không ngủ được.
Nàng dự định ngồi dậy đến bên cạnh bồn băng cho mát mẻ dịu đi một lát.
Tuy nhiên, khi hai chân nàng đặt xuống trên mặt đất, nhìn thấy hai chân thon thả bên dưới người kia, toàn thân Đồng Nhạc Nhạc lập tức giống như bị trúng sét giữa trời quang , hoàn toàn chấn động !
Hai chân dài thon thả, da thịt trắng như tuyết , thế này. . .
Nàng lại hóa thân thành người ! ? ?
Đây, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ?
Nàng rõ ràng còn nhớ, tối nay không phải đêm mười lăm trăng tròn, tại sao nàng lại hóa thân thành người! ?
Chẳng lẽ là, là nàng đang nằm mơ! ?
Đúng rồi!
Nhất định là đang nằm mơ! ! !
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền vươn cánh tay nhỏ bé, cấu một cái thật mạnh vào bắp đùi của mình .
Ngay lập tức, một cơn đau thấu xương lập tức truyền từ bắp đùi đến, đau đến mức Đồng Nhạc Nhạc liền khó có thể chịu được một hồi.
"Oa chết tiệt, đau quá!"
Đau!
Như vậy không phải chứng minh rằng, tất cả điều này là thật sự! ?
Nàng, thật sự biến thành hình người ! ? ?
Lúc này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ?
Trong lòng nghi hoặc không thôi, sau một khắc (15’), Đồng Nhạc Nhạc giống như là nghĩ đến cái gì, bỗng giật mình, lập tức xoay người, nhìn về nam nhân phía sau.
Chỉ thấy nam nhân kia đang ngủ say, thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía.
Hiện tại, không phải lúc nàng suy nghĩ nhiều chuyện khác, nàng bây giờ, quan trọng nhất là trước tiên trốn xa nơi này, không nên kinh động bất luận kẻ nào, đặc biệt là nam nhân phía sau nàng. . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đứng lên, tính toán nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Ai biết, khi hai chân của nàng mới đặt trên mặt đất thì lập tức mềm nhũn.
Phảng phất như khí lực trên người trong nháy mắt như không còn.
Kết quả là, bi kịch xảy ra!
Thân thể mềm mại như không có xương, ngã lộn nhào về phía trước.
Mắt thấy chính mình sẽ được đất mẹ thân yêu nhiệt tình ôm, sợ đến mức hai mắt Đồng Nhạc Nhạc nhắm chặt. . .
Chỉ thiếu suýt nữa nàng đã hô toáng lên.
Tuy nhiên, trong lúc... ngàn cân treo sợi tóc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân hình căng thẳng. Nhờ có một lực lượng kéo lại, thân thể vốn đang ngã ra phía trước, thì nàng lại bật ngửa té ra đằng sau…
Chuyện phát sinh đột ngột, làm cho người ta trở tay không kịp.
Đồng Nhạc Nhạc đầu óc trống rỗng, như tiến vào trạng thái mê mang!
Chỉ cảm thấy thân thể đổ xuống phía sau, lập tức, cả người liền ngã vào mặt trên chiếc giường lớn mềm mại.
Còn không để cho nàng suy nghĩ nhiều, trước mắt nàng tối lại, cả người bị một nam nhân gắt gao giữ chặt ở dưới thân. . .
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, khi nhìn rõ người áp chế trên mình, cả người lần nữa 'Ầm ' một tiếng, ở trong lòng lại rung động!
Mày kiếm rậm đến tóc mai, huyết mâu thâm thúy, sống mũi cao ngất, bạc môi mím lại, mỗi một chỗ đều được phối hợp hoàn mỹ.
Nam nhân tuấn tú như thế, không phải ai khác, đúng là người mới vừa rồi vẫn còn đang ngủ say Huyền Lăng Thương! ! !
Trong lòng rung động, Đồng Nhạc Nhạc đôi mắt trợn tròn, trong mắt lộ vẻ không dám tin.
Bởi vì nàng căn bản không dám tưởng tượng , Huyền Lăng Thương sẽ tỉnh lại. Hơn nữa hiện tại, hắn hắn hắn hắn còn đè trên người nàng! ?
Quan trọng nhất là, trên người nàng hiện giờ, chínhlà không mặc quần áo a. . .
A a a a a a a a a a a. . .
Nàng muốn điên rồi! ! ! !
Đồng Nhạc Nhạc không ngừng ở trong lòng rít gào, một cơn ngượng ngùng chạy thẳng tắp từ dưới chân lên đỉnh đầu, trên đầu chỉ còn thiếu nước bốc khói nữa thôi.
Trời ạ!
Sinh sống hai mươi ba năm, cứ như vậy xích lõa bị nam nhân đặt dưới thân, nàng cho tới bây giờ cũng không có thử qua a!
Hiện tại, nàng ngoại trừ ngượng ngùng, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào, không bao giờ... ra ngoài nữa .
Nhưng mà, điều kiện trước tiên là, nàng có thể trốn ra khỏi sự kiềm giữ của nam nhân này. . .
Trong lòng ảo não ngượng ngùng vô cùng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ biết ngây ngốc nhìn thấy nam nhân trên người nàng, trong nhất thời, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Đối với Đồng Nhạc Nhạc ngây ngốc cả người, giờ phút này, trong lòng Huyền Lăng Thương lại tràn đầy rung động và không dám tin!
Đây đã là lần thứ ba !
Thiếu nữ thần bí mà tuyệt sắc này, lại có thể tránh thoát tầng tầng lớp lớp thị vệ bên ngoài, không kinh động bất luận kẻ nào mà lẻn vào. . .
Hơn nữa, quan trọng nhất là, mỗi một lần thiếu nữ này xuất hiện, đều là thân thể xích lõa ở trong phòng ngủ của hắn, đây, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ?
Vấn đề này, Huyền Lăng Thương nghĩ tới vô số lần.
Chỉ cảm thấy, thiếu nữ này, không phải người có võ công cao cường, nhưng lại mang theo chút cổ quái.
Hay là yêu tinh đột ngột xuất hiện ! Yêu tinh sao? !
Nghĩ tới đây, huyết mâu thâm thúy kín đáo của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe sáng, ánh mắt gắt gao nhìn vào thiếu nữ bị hắn chế trụ dưới thân.
Giờ phút này trong phòng ngủ không đốt đèn, chỉ có ánh trăng bên ngoài chiếu sáng, xuyên thấu qua khung cửa sổ chạm trổ kia mà êm dịu chiếu vào, vừa lúc rơi trên người nữ nhân này.
Chỉ thấy nữ tử dưới thân, làn da tựa như mỡ đông, vô cùng mịn màng.
Hàng mi cong vút, mắt ngọc mày ngài, thanh cao thoát tục, làn da trắng mịn như bơ, đẹp như tiên nữ!
Thu hút ánh mắt người khác nhất, chính là một dấu ấn đỏ tươi trên trán kia!
Phảng phất như Hỏa Diễm thiêu đốt, lại phảng phất như ngàn vạn tiên huyết (máu tươi ) gắn kết mà thành. Ở trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, nó làm tăng thêm vài phần tôn quý và quyến rũ!
Nếu như nói, nữ nhân này, thật sự là yêu tinh như mọi người nói, cũng chẳng có gì lạ!
Dù sao, nữ nhân này, thật sự rất đẹp, rất thần bí!
Trên người nàng, phảng phất như giấu rất nhiều bí mật không muốn ai biết.
Nếu như là thế, càng làm hắn hiếu kì, khiến cho hắn muốn đi tìm tòi nghiên cứu thật tốt. . .
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương huyết mâu lóe lên, lập tức bạc môi hé mở, mở miệng nói.
"Nữ nhân, ngươi rốt cuộc là ai!?"
Nam nhân mở miệng, tiếng nói trầm thấp... trong ban đêm hoàn toàn yên tĩnh này thanh âm càng thêm rõ ràng, cảm tính.
Nghe vậy, nguyên bản Đồng Nhạc Nhạc đang ngây ngốc, lập tức tỉnh táo hoàn toàn.
Nàng nhớ lại chính mình hiện tại thân thể xích lõa bị nam nhân đặt dưới thân, chuyện tình ngượng ngùng như thế, khiến cho nàng chỉ còn thiếu nước không có ngất đi.
Vì vậy, trong lúc tinh thần phục hồi lần nữa, Đồng Nhạc Nhạc cũng không có trả lời vấn đề của Huyền Lăng Thương, chỉ là vươn lên đôi tay trắng như tuyết, tính đẩy nam nhân đang áp chế trên người nàng ra.
Bất đắc dĩ, cho dù nàng dùng sức cỡ nào, nam nhân áp chế trên người nàng thật giống như một tòa núi cao lù lù bất động, khiến cho nàng không thể tránh được.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bối rối vô cùng, ánh mắt nhìn về phía nam nhân, lại căng thẳng, ngượng ngùng bất an.
"Ngươi, ngươi trước đứng lên!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, bởi vì quá căng thẳng, lời nói ra, cũng có chút lắp ba lắp bắp .
Trên mặt, càng không che dấu ngượng ngùng chút nào.
Cũng không biết, bộ dáng điềm đạm đáng yêu này của nàng, rơi vào trong mắt nam nhân, là cỡ nào động lòng người!
Chỉ thấy nữ nhân ở dưới, gương mặt xinh xắn, tuyệt sắc.
Động lòng người nhất, là giờ phút này trên mặt nàng còn hiện lên một tia bối rối, lo lắng, bất an.
Hơn nữa trên mặt bối rối, đôi mắt long lanh, khiến cho khi nhìn qua nàng, phảng phất giống như một con cừu non lạc giữa một bầy sói, vô cùng tội nghiệp đau khổ …
Huyền Lăng Thương tự nhận đã nhìn qua vô số nữ nhân, cho dù là thuần khiết, quyến rũ, đoan trang, mỗi loại đều thấy qua.
Chỉ là, chưa từng có một nữ nhân nào, có thể vào được mắt của hắn!
Tuy nhiên, nữ nhân trước mắt này, lại là ngoại lệ!
Nữ nhân trước mắt, hoàn mỹ tinh xảo, đẹp đến làm cho người ta nghẹt thở!
Vầng trán quyến rũ, bẩm sinh, xinh đẹp mỵ hoặc. . .
Chỉ là, nữ nhân này có một đôi mắt ngập nước, lại như dòng nước suối trong sạch giữa thế gian tối tăm, có thể rửa đi mọi thứ ô uế trên thế gian…
Một thân quyến rũ, thuần khiết như thế.
Giống như yêu, càng giống như tiên. . .
Cũng khiến cho Huyền Lăng Thương khi nhìn vào, trong lòng không khỏi hung hăng rung động một cái...
Phảng phất có người đang ném một tảng đá xuống giữa hồ gây ra vô số những cơn sóng.
Trong lòng rung động không thôi,đối mặt với nữ nhân không ngừng giãy dụa mà đánh vào ngừơi hắn không thôi , huyền lăng thương chỉ cảm thấy như những cú đánh của tiểu miêu không hề để vào mắt ,đối với hắn chỉ gãi ngứa mà thôi.
Ngựơc lại đối với nữ nhân dứơi thân ,càng cảm thấy tò mò hứng thú!
Ánh mắt nhìn nữ nhân càng thâm thúy vô cùng, mang theo cơn nóng mà ngay cả hắn cũng không biết.
Đối với tâm tư của huyền lăng thương , đồng nhạc nhạc không hề hay biết ,mà giờ này lòng dạ của nàng đang rối bời suy nghĩ nhanh tìm cách rời xa chốn này.
Chỉ là thân thể nam nhân này dừơng như là làm bằng sắt ,cho dù nàng có đánh như thế nào hắn cũng không hề hấn gì.
Hơn nữa ánh mắt hắn nhìn nàng rất lạ lùng, nóng bỏng chưa từng có .
Giống như có một đám lửa ,muốn đốt cháy cả người nàng .
Kỳ quái nhất chính là bị hắn nhìn như vậy , đồng nhạc nhạc chỉ cảm thấy khí lực trong người càng ngày càng ít đi.
Hơn nữa thân thể càng ngày càng trở nên kỳ lạ .
Như có đám lửa đang không ngừng lan tràn thiêu đốt thân thể nàng..
Nóng quá a...
Hơn nữa loại nhiệt này thật là kỳ lạ cùng với bình khác nhau
Mà đầu óc đồng nhạc nhạc hiện giờ trống rỗng ngoài trừ nóng thỉ chỉ còn ngây ra .
Mà ngay cả đôi tay đang đánh không ngừng cũng đình chỉ lại
Giờ chỉ biết nằm đây mà không ngừng thở gấp
Giống như con cá mắc cạn đang tìm nguồn nước vậy.
"Nóng quá a ...."
Mà hiện giờ ý thức đồng nhạc nhạc dần dần mất đi, nàng vô ý thức hé mở đôi môi bắt đầu thì thào ....
Đôi mắt long lanh kia như nhiễm phải sự mê ly , cũng không biết hiện tại mình rốt cuộc là mê người đến đâu ....
Cúi đầu nhìn xuống nữ nhân dưới thân
Chỉ là mới đầu thiếu nữ này còn không ngừng đánh hắn ,nhưng mà dần dần hắn cảm thấy sức lực càng ngày càng yếu
Mà thân thể thiếu nữ càng ngày càng nóng bỏng .
Như đám hoả đang không ngừng tràn lan.
Còn có ánh mắt của nữ nhân này càng mơ màng ,đang vô ý thức mà thì thào
Huyền Lăng Thương cũng không phải kẻ ngu , nhìn tình trạng hiện tại của nàng là đã biết chuyện gì đang xảy ra , ánh mắt hắn không khỏi trầm xuống.
"Ngươi là bị hạ dược sao ?"
"Hả? Cái gì !"
Nghe được hắn hỏi như vậy , ý thức đang dần dần rơi vào trống rỗng của đồng nhạc nhạc ,không khỏi lấy lại được một tia lý trí trong lòng kinh sợ không thôi.
Hạ dược sao ?
Chuyện tình này khi nào thì xảy ra !
Không thể nào a
Mà cả ngày hôm nay nàng đều một mực ở cùng một chổ với huyền lăng thương cùng ăn một dạng đồ ăn mà tại sao người nàng xảy ra chuyện còn hắn thì không có xảy ra chuyện gì.
Trong lòng còn đang nghi hoặc không thôi, một lúc sau đồng nhạc nhạc dường như nghĩ ra được điều gì, ánh mắt sáng lên .
Chẳng lẻ là bát canh Đôn Thang của An Y Na đưa tới.
Nghĩ tới đây trong lòng nàng không khỏi cả kinh!
Phải rồi.
An Y Na sẽ không rảnh rỗi đột nhiên nữa đêm đưa tới đôn thang cho nàng, chẳng lẽ là nàng ta bỏ thêm gì vào trong canh đôn thang sao?
Nghĩ tới đây đồng nhạc nhạc không khỏi càng thêm ảo não
Điều là do cái tật tham ăn dẫn đến tai hoạ a!
Sớm biết như vậy nàng sẽ không ăn món canh đôn thang kia, cũng không bị như thế nầy toàn thân một chút khí lực cũng không có.
Quan trọng nhất là thân thể nàng hiện tại nóng quá!
Trong lòng như có đám lửa đang không ngừng thiêu đốt, càng ngày bốc lên càng lớn
Mà hiện tại trong lòng nàng trống rỗng cần thứ gì đó để bù đấp vào chỗ khuyết đó
Với cảm giác kỳ quái và xa lạ như vậy , nó khuyến cho lòng nàng khó chịu không thôi.
Nàng muốn trốn cách xa nơi này thoát đi tất cả kể cả huyền lăng thương
Trong lòng nàng suy nghĩ. Vì sợ hãi chính mình mất đi lý trí, đồng nhạc nhạc liền gắng gượng cắn chặt môi dưới. Một lúc sau, nàng liền cảm thấy mùi vị máu tươi.
Nhưng mà bởi vì môi dưới bị đau, lại làm cho nàng lấy về đựơc một tia lý trí.
Nguyên là hai tay vô lực lại lần nữa hướng tới ngực nam nhân mà đánh
"Ngươi ngươi đứng lên đi"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói dù chỉ một câu ngắn nàng lại cảm giác rất là phí sức.
Tiếng thở dốc đang không ngừng từ trong miệng nàng tràn ra.
Nàng chỉ cảm thấy thân thể nóng quá.
Đối với đồng nhạc nhạc khó chịu vô cùng , huyền lăng thương tại nghe được nàng nói như vậy lại gặp nàng không ngừng giãy dụa đôi chân mày không khỏi xiết chặc lại,trong lòng biết là nàng không muốn
Mà giờ phút này đáng ra là hắn nên rời khỏi đây.
Dù sao thừa gió bẻ măng không phải tác phong trước giờ của hắn .
Chỉ là lần này thì ngoại lệ !
Nũ nhân dưới thân quyễn rũ động lòng người
Dung mạo tuyệt sắc kia, ánh mắt tươi tắn quyến rũ động lòng người , còn có dáng người kia quả thật đều có thể mê hoặc được hắn làm cho thân thể hắn không thể tự chủ được
Hắn cho dù định lực tốt cở nào đi nữa cũng chẳng qua là một nam nhân sức lực tràn trề mà thôi.
Hơn nữa nữ nhân dưới thân mê người như thế này cho dù là thánh nhân đi nữa cũng phải động tâm.
Trong lòng không ngừng được kiềm chế ánh mắt huyền lăng thương rơi tại trên người đồng nhạc nhạc càng phát ra thâm thúy.
Ánh mắt nóng rực của huyền lăng thương nhìn vào đôi môi đỏ mộng mê người kia.
Mà bên tai truyền đến tiếng nũ nhân đang không ngừng thở dốc.
Thấy vậy huyền lăng thương cũng không nhịn được nữa thấp giọng kêu lên một tiếng liền hướng tới cái miệng nhỏ nhắn kia mà bao trùm xuống.
Đối với nụ hôn đột nhiên xuất hiện làm cho đồng nhạc nhạc thật sự sợ hãi.
Dù sao nàng sinh sống hai mươi ba năm vẫn chưa từng người nào hôn qua cả.
Chỉ cảm thấy nụ hôn của nam nhân này là ngang ngược nóng bỏng
Đối với sự ngang ngược của nam nhân nàng quả là sợ hãi.
Nếu tiếp tục như vậy thì hậu quả không phải nàng có thể thừa nhận a.
Nàng nhất định phải đẩy hắn ra!
Nhất định phải!
Đồng Nhạc Nhạc vô cùng kiên định suy nghĩ, hai tay lại lần nữa đặt lên cơ ngực rắn chắc của nam nhân, trong lòng cả kinh!
Bởi vì hiện tại thân thể nam nhân rất nóng!
Tựa như cái hỏa lò, cơ hồ thiêu đốt cả người nàng ...
Cũng khiến cho đầu óc lần nữa bắt đầu mờ đục.
Bản thân muốn đẩy tay nam nhân ra nhưng lại không có ý thức ôm lấy cổ hắn.
Cảm thấy thân thể nam nhân mặc dù nóng bỏng thế nhưng lại cấp cho nàng cảm giác phi thường thoải mái.
Phảng phất một hồi gió mát dìu dịu thổi bay ngọn lửa nóng trên người ....
Giờ khắc này, nàng cái gì đều không nghĩ tới . . .
Đối với chủ động của nữ nhân, Huyền Lăng Thương thụ sủng nhược kinh.
Chỉ là hắn cũng biết, nữ nhân chủ động như thế cũng không phải mong muốn.
Giờ phút này hắn, không nên thừa nước đục thả câu như thế .
Không nên. . .
UHM...... môi nữ nhân.... chết tiệt, sao ngọt thế!!!
Huyền Lăng Thương càng lúc càng không tiết chế được...
Thầm nghĩ, hảo hảo nuốt thật tốt nữ nhân trước mắt này vào bụng.
Nghĩ rồi, Huyền Lăng Thương một tay chống lấy thân thể, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, tiến tới đặt một nụ hôn, cái hôn này càng lúc càng mạnh mẽ.
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, Huyền Lăng Thương phát hiện, chỉ với một cái hôn này cũng không thể thỏa mãn, hắn càng nghĩ càng muốn nhiều hơn nữa.
Nghĩ tới đây, nam nhân bạc môi hé mở, âm thanh trầm thấp khàn khàn từ từ tràn ra.
"Nữ nhân, trẫm muốn nàng!"
. . .
Ánh trăng đã lên từ lúc nào, bầu trời đầy sao lấp lánh, đem cả chân trời như được ai đó vén lên, huyền dịu.
Ánh trăng nhu hòa, bao phủ cả mặt đất.
Bên trong hoàng cung, dưới ánh trăng chiếu rọi, càng hiện ra vẻ mĩ lệ.
Trong điện Dưỡng Tâm .
Huyền Lăng Thương nghiêng thân thể, một tay chống bên cạnh mặt, một tay nhẹ nhàng thưởng thức mái tóc như thác lũ của nàng!!!
Ánh mắt hướng đến nữ nhân càng lúc càng chuyên chú, chính mình cũng không phát hiện ra.
Thiếu nữ thần bí, nhiều lần xuất hiện ở trong phòng ngủ, mỗi một lần xuất hiện đều là thân thể xích lõa, hơn nữa đến không bóng hình, đi không tung tích, khiến hắn không thể nào nắm bắt được!
Càng là âm thầm thề, nhất định phải bắt được thiếu nữ thần bí này, điều tra đến tột cùng!
Giờ phút này, thiếu nữ này..... không...... là nữ nhân.
Nàng hiện tại không chỉ để cho hắn nắm bắt được mà còn đang nằm trong ngực hắn!
Đối với điểm này, Huyền Lăng Thương cũng không dám tin!
Tuy là như thế, trong lòng Huyền Lăng Thương cũng là hoan hỉ.
Nghĩ mới vừa rồi hai người triền miên, nữ nhân kia điềm đạm đáng yêu, gây cho người ta thương tiếc khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như yêu, giống như tiên, thật sâu hấp dẫn được hắn.
Khiến cho hắn chẳng khác mãnh thú ăn quen bén mùi, hết lần này đến lần khác cưỡng chiếm nàng!
Lúc này nàng là mệt muốn chết đi rồi!?
Đương lúc muốn lui thân thể lại nhìn thấy nữ nhân đang ngủ trầm ổn, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi mềm nhũn.Vốn đang thưởng thức mái tóc của nữ tử, bàn tay lại chuyển qua trán, đôi mắt, cái mũi, cuối cùng, là rơi xuống cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ của nữ nhân . . .
Nhìn thấy nữ nhân bởi vì chính mình mới vừa thô lỗ, mà cái miệng nhỏ nhắn có hơi sưng đỏ, Huyền Lăng Thương trong lòng không khỏi kinh sợ.
Lập tức liền chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng bao phủ làn môi đỏ mọng ướt át kiều diễm kia....mặc dù chỉ là chuồn chuồn lướt nước lại làm cho lòng Huyền Lăng Thương một phen nhộn nhạo.
Chỉ cảm thấy nữ nhân này, thật sự chết tiệt mê người !
Da thịt non mềm như thủy, cái miệng nhỏ nhắn, ngọt cực kỳ, mỗi một dạng, đều thật sâu hấp dẫn hắn. . .
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên có một nữ nhân khiến cho hắn như thế mê muội.
Lần đầu tiên hồi tưởng một nữ nhân, nữ nhân ở bên cạnh hắn, nữ nhân của hắn.
Chỉ là, nữ nhân này, rốt cuộc là ai! ?
Thân phận của nàng là cái gì! ?
Tại sao nàng nhiều lần lẻn vào phòng ngủ chính mình, hơn nữa xích lõa thân thể! ?
Còn có lần này đây, nữ nhân này tại sao bị người hạ dược ! ?
Một đám vấn đề không ngừng nổi lên khiến Huyền Lăng Thương không khỏi nhíu nhẹ mày kiếm một lúc.
Nữ nhân trên người này, thật sự có quá nhiều bí mật.
Cũng là bởi vì những bí mật.... khiến cho nữ nhân này nhìn qua càng phát ra thần bí khiến cho hắn mê muội!
Hắn tin chắc, một ngày nào đó, hắn nhất định có thể biết tất cả bí mật trên người nữ nhân này!
Trong lòng kiên định, đột nhiên âm thanh vốn dĩ hoàn toàn yên tĩnh, lại vang lên một hồi bối rối ầm ỹ.
"Đi lấy nước nữa! Cung Thanh Phong xảy ra hỏa hoạn rồi! Mọi người mau tới a! Đi cứu người a!"
Cùng với một hồi ồn ào truyền đến, khiến cho chính mình đang lúc chuyên chú nhìn nữ nhân lập tức trong phút chốcliền nhảy khỏi long sàng, sau đó nhanh chóng mặc xong, rồi đi ra ngoài điện Dưỡng Tâm .
Đến khi Huyền Lăng Thương đi ra điện Dưỡng Tâm, huyết mâu quét nhanh một lượt.
Chỉ thấy cách đó không xa phía chân trời, ánh lửa nổi lên bốn phía, đó là hướng cung Thanh Phong.
Mà cung Thanh Phong, chính là nơi sứ giả Vân Quốc ở. . .
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương cau mày.
Lúc này, thủ lĩnh cấm vệ quân Hách Đức, thần sắc vội vã hướng tới hắn.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, không tốt , cung Thanh Phong đột nhiên bốc hoả, ngọn lửa rất lớn!"
Nghe được Hách Đức bẩm báo, Huyền Lăng Thương bạc môi, trầm giọng hỏi.
"Sứ giả Vân Quốc như thế nào! ?"
Nam nhân mở miệng, trên mặt thần sắc vẫn bình tĩnh như trước.
Hách Đức thấy vậy, lập tức một mực cung kính mở miệng nói.
"Vô cùng may mắn chính là, sứ giả Vân Quốc phát hiện sớm nên, không hề bị thương."
Nghe được Hách Đức nói, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
"Hảo, trẫm đi trước nhìn một chút."
Vừa nói dứt lời, Huyền Lăng Thương liền lập tức bước lên, đi về hướng cung Thanh Phong .
Dù nói như thế nào, sứ giả Vân Quốc là khách của hắn, hiện nay cung Thanh Phong đã xảy ra chuyện, hắn là vua của một nước, dù thế nào cũng phải qua đi xem một chút.
. . .
Thời gian cung Thanh Phong đại hỏa lan tràn, chính là lúc Đồng Nhạc Nhạc đang ngủ say sưa, chỉ cảm thấy bên tai dường như rất ồn ào.
Tiếng người ầm ỹ, liên tục không ngừng.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhíu mày, giọng điệu bất mãn nói thầm.
"Thật ồn ào, không được ầm ĩ , để người khác ngủ..."
Vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi lười biếng lật thân, tính toán ngủ tiếp.
Bất quá, vừa mới trở mình, lại không cẩn thận đụng đến chỗ đau nhức trên người nàng .
Chỉ cảm thấy, thân thể của mình, hình như bị một chiếc xe buýt hung hăng lăn qua nhiều lần, đau quá, thật là đau.
Bất quá, đây vẫn chỉ là chuyện nhỏ.
So với cơn đau ở hai chân nàng , căn bản chỉ là một chuyện cỏn con !
Chỉ cảm thấy dưới thân hình như bị xé rách, đau nhức gay gắt, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc gần như cả nước mắt đều sắp chảy ra.
Vốn đang buồn ngủ, cũng lập tức không còn sót lại chút gì.
"Ái ... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! ?"
Nàng vừa mới ngủ một giấc, như thế nào lại như bị người đánh một trận! ?
Trong lòng còn đang nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc chậm rãi mở mắt ra, nhìn rõ ràng tất cả bốn phía. Sau một lúc, như là nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt mở to, lập tức, lập tức từ long sàng ngồi dậy .
Trời ạ!
Đây đây đây ... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! ?
Đồng Nhạc Nhạc trong lòng khiếp sợ, đôi mắt quét qua bốn phía.
Chỉ thấy trong phòng ngủ, không có thắp đèn.
Nhưng mà, ánh trăng sáng trong, xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào chênh chếch, đã làm bốn phía tẩm thất được chiếu rõ ràng bảy tám phần.
Chỉ thấy, mặt trên long sàn lớn, chăn đệm chăn lộn xộn, trên mặt đất, rơi vài món áo bào.
Áo bào kia, không phải là của nàng, mà là của Huyền Lăng Thương...
Mà long sàn phía dưới chính mình, càng bừa bộn không thôi.
Trên đó, một màu đỏ tươi, đặc biệt nổi bật đập vào mắt .....
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng giật mình, trong đầu, giống như truyền tới bộ phim điện ảnh, đã phát lại chuyện xảy ra ...
Nàng bởi vì tham ăn, uống canh Đôn Thang An Y Na đưa tới, cuối cùng, ngủ được mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy thân thể nóng quá nóng quá, dường như bốc hỏa.
Cuối cùng, nàng tỉnh lại, phát hiện mình biến thành hình người, muốn chạy đi, lại bị Huyền Lăng Thương phát hiện, lại...
"A a a a a a... Không thể nghĩ thêm , thật là mắc cỡ!"
Đồng Nhạc Nhạc nghĩ tới đây, chỉ cảm thấy trong lòng phảng phất có một cỗ khô nóng, không ngừng dâng lên đỉnh đầu, làm hai gò má nóng quá nóng quá.
Hai tay che mặt, Đồng Nhạc Nhạc giấu khuôn mặt nhỏ nhắn ở giữa hai tay, không muốn nhớ lại nữa.
Chỉ là, trong đầu, vẫn khống chế không được nhớ lại một màn triền miên kia...
Nam nhân điên cuồng, gầm nhẹ, giống như mãnh thú, gần như muốn nuốt toàn bộ nàng vào trong bụng...
Mà hình ảnh nữ nhân kia, lại là không ngừng thở gấp liên tục...
Trời ạ!
Mới vừa rồi người ngượng ngùng thở gấp kia, thật chính là mình sao! ? ?
Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng ngượng ngùng không thôi, xấu hổ vô cùng !
Ngượng ngùng một lúc lâu, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong bàn tay .
Nhìn bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, bên cạnh, cũng không có bóng dáng Huyền Lăng Thương.Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc trên mặt sửng sốt, nghĩ tới điều gì, mở miệng nghi hoặc thì thào.
"A, lúc này, Huyền Lăng Thương đâu! ?"
"Còn có, hiện tại đã là lúc nào! ? Ta vì sao còn chưa có biến thành tiểu điêu! ?"
Trong lòng nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhảy xuống long sàng, sau đó đi tới phía trước gương đồng .
Chỉ thấy nữ nhân trong gương, tóc đen như mun, hơi bừa bộn, lại khiến cho nàng tăng thêm mấy phần quyến rũ.
Không biết có phải vì đã thành nữ nhân hay không, nữ nhân này có vẻ đẹp thật quyến rũ.
Một đôi mắt long lanh sáng ngời, như sóng nước lấp lánh. Khi nó nhìn ngó xung quanh, liền bộc lộ vẻ quyến rũ ...
Còn có trên người nàng vốn là da thịt trắng như tuyết, lúc này lại hiện đầy ấn ký dâu tây...
Vừa nhìn thấy dấu hôn trên người, trong đầu Đồng Nhạc Nhạc, lại lần nữa nhớ đến một màn vừa rồi...
Trời ạ! Thật là xấu hổ!
Tất cả điều này, đều là sự thật!
Nàng, thực sự thành nữ nhân Huyền Lăng Thương! ? ?
Chỉ là, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! ?
Hôm nay rõ ràng không phải đêm trăng tròn mười lăm sao! ?
Nàng vì sao lại biến thành người vào ngày này! ? Hơn nữa, hiện tại rõ ràng đã qua thời gian dài, vì sao nàng còn chưa có biến trở về hình thái tiểu điêu! ?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc không thôi, Đồng Nhạc Nhạc đôi mắt quét nhanh một lượt, khi thấy Hỏa Diễm ấn ký trên trán nàng, con ngươi lập tức mở lớn!
"A! Ấn ký trên trán ta, như thế nào hình như trở nên nhạt đi! ?"
Vừa rồi còn chưa phát hiện, hiện tại cẩn thận nhìn một cái, Đồng Nhạc Nhạc mới chú ý tới, Hỏa Diễm ấn ký rực rỡ trên trán nàng, hiện tại trở nên nhạt rất nhiều.
Trong lòng giật mình, Đồng Nhạc Nhạc con ngươi mở lớn, chăm chú nhìn chính mình trong gương.
Chỉ thấy, Hỏa Diễm ấn ký trên trán chính mình, lúc này nhìn bằng mắt thường, từ từ nhạt đi.
Nhìn trên trán da thịt trắng như tuyết, không tì vết, giống như, Hỏa Diễm ấn ký kia, tựa như chưa từng xuất hiện...
"Ông trời của ta a! Thật sự là chuyện kỳ lạ hiếm có, năm nay đặc biệt nhiều a!"
Đồng Nhạc Nhạc một tay vuốt cái trán trắng như tuyết, một bên thì thào tự nói .
Nhưng mà, chuyện kỳ lạ nào nàng không trải qua! ? Cho nên đối với chuyện ấn ký nhạt đi rồi biến mất, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là giật mình một lúc, liền không để ý tới nữa.
Lúc này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là đang nghi hoặc.
Chính mình lại biến thành người thời gian lâu như vậy.
Chẳng lẽ là, mặt trên bộ sách cổ thuật kia thiếu một tờ, cách giải cổ thuật này, đó là cùng nam nhân làm cái đó! ?
Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng cảm thấy sự việc đúng như vậy.
Nếu không, nàng cũng không giải thích được, tại sao mình có thể biến thân thành người thời gian lâu như vậy.
Còn có ấn ký trên trán nàng, có lẽ, nàng thoát khỏi cổ thuật ấn ký, cho nên liền nhạt đi ...
Nếu là như vậy, như vậy sau này, nàng vẫn có thể duy trì hình người! ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là một phen mừng thầm.
Chỉ là sau đó suy nghĩ một chút, Đồng Nhạc Nhạc lại mặt mày ảo não.
Nếu sau này mình thực sự hóa thành hình người, sẽ không lại biến trở về thành tiểu điêu, như vậy, nàng nên giải thích thân phận của mình như thế nào với Huyền Lăng Thương ! ?
Hơn nữa, đừng nói Huyền Lăng Thương sẽ hiếu kỳ về thân phận của mình, chính nàng cũng rất hiếu kỳ! ?
Dù sao, một người đang yên lành chẳng biết vì cớ gì lại bị trúng cổ thuật để biến thành chồn?!
Khối thân thể này lúc đó rốt cuộc là có thân phận gì?
Trong lòng nghi hoặc không thôi . Thế nhưng cho dù nàng nghĩ như thế nào thì cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc dứt khoát không nghĩ đến nữa.
" Thôi thôi, việc gì đến thì nó sẽ đến, không nghĩ nữa."
Đồng Nhạc Nhạc hai tay nắm mái tóc dài, lòng tràn đầy ảo não mà khẽ kêu lên một tiếng.
Cuối cùng, dường như lại nghĩ đến gì đó, nàng lập tức xoay người, đi về phía tủ quần áo .
Tuy nói làm chồn một thời gian dài như vậy, không hề mặc quần áo. Nhưng hiện giờ không giống với trước, hiện tại nàng là người, là người thì phải mặc quần áo, mà nàng cũng không có thói quen khoả thân!
Trong lòng ngẫm nghĩ, cuối cùng nàng liền đi tới tủ quần áo.
Chỉ là Đồng Nhạc Nhạc tìm rất lâu mà cũng không tìm ra được một bộ thích hợp với chính mình.
Cũng không trách được, Huyền Lăng Thương có thân hình cao lớn, khoảng một thước chín chăng!?
Mà nàng có vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, xem ra chỉ có độ một thước sáu cho nên đương nhiên không tìm được bộ y phục thích hợp với mình.
Cho nên, cuối cùng Đông Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là tim một bộ cẩm bào đen mặt vào. Ống quần quá dài, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là dùng hai cái băng trát được, bằng không, bước đi sẽ dễ dàng vấp ngã.
Còn mái tóc thật dài, Đồng Nhạc Nhạc cũng không để ý đến, chỉ là tuỳ ý để nó xõa ra ở phía sau .
Nhìn thấy chính mình mặc xong, Đồng Nhạc Nhạc cũng không nhịn được bật cười.
Chỉ thấy giờ phút này mình,dường như rất giống là tiểu hài tử lén mặc trang phục đại nhân . Nhìn thế nào, liền thấy tức cười như vậy!
Chỉ là, nàng cũng không quản được nhiều như vậy .
Trong lòng đang thầm suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc nghe được cái gì, không khỏi ngẩng đầu, nhìn về hướng phát ra âm thanh .
Mới vừa rồi, nàng một mực nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, chỉ là bởi vì suy nghĩ quá mức hỗn loạn, chưa từng để ý tới.
Hiện nay, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc đã bình phục xuống, cũng bắt đầu tò mò .
"Rốt cuộc, bên ngoài là làm sao vậy! ? Như thế nào lại như vậy ! ?"
Chẳng lẽ là, bởi vì bên ngoài phát sinh chuyện gì, Huyền Lăng Thương mới không ở chỗ này sao! ?
Trong lòng tự hỏi , Đồng Nhạc Nhạc liền sải bước , nhìn về hướng phát ra âm thanh . Giờ phút này, đã là khá khuya khoắt .
Vầng trăng sáng trên trời cao đã ngả về tây, những vì sao dày đặc nhấp nháy .
Vốn mọi âm thanh nên hoàn toàn yên tĩnh về đêm, đêm nay lại huyên náo vô cùng.
Chỉ thấy, cung Thanh Phong bên kia, ánh lửa nổi lên bốn phía, làm cả bầu trời đều soi đỏ bừng!
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, không khỏi cau mày.
Trong lòng nhớ lại, là sứ giả Vân Quốc hôm nay ở cung Thanh Phong .
Nếu như sứ giả Vân Quốc phát sinh chuyện gì , Huyền Lăng Thương khẳng định rất đau đầu!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cũng mặc kệ chính mình không đi giầy, chỉ là nhanh chóng chạy về hướng tới cung Thanh Phong .
. . .
Cung Thanh Phong ở không xa điện Dưỡng Tâm.
Đồng Nhạc Nhạc đi tới hoàng cung mấy ngày này, đã sớm quen thuộc cả trong lẫn ngoài hoàng cung .Cho nên hiện tại, coi như nàng nhắm mắt lại, cũng có thể đi đến cung Thanh Phong.
Ánh trăng sáng tỏ, hoa đăng treo cao.
Có ánh lửa phía trước chiếu rọi, Đồng Nhạc Nhạc cũng không cần thắp đèn, nhanh chóng chạy về hướng tới cung Thanh Phong .
Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc chạy tới cung Thanh Phong , nhìn thấy tất cả trước mắt , không nhịn được hít một hơi thật sâu!
Đưa mắt nhìn khắp một vòng, trước mắt là một trận đại hỏa cháy hừng hực!
Coi như đứng cách Thanh Phong có một đoạn , Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm giác được từng đợt khí nóng thổi ập đến.
Nếu như đi gần điểm, cũng không biết trên người bộ tóc có thể không cũng muốn bị đốt trọi !
"Oa, đám cháy này thật đúng là lớn a!"
Đồng Nhạc Nhạc ánh mắt trợn tròn, vẻ mặt sợ hãi .
Cũng không biết, đám cháy này là như thế nào mà lại cháy lớn như vậy.
Cũng không biết có... người bị thương hay không . . .
Trong lòng chính lúc kinh ngạc nghi hoặc, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi liếc nhìn bốn phía.
Chỉ thấy phía trước cung Thanh Phong, có không ít cung nhân đang mang theo thùng nước đi dập lửa.
Trong không gian, tiếng hắt nước, tiếng bước chân, tiếng vật gì đó nặng nề ngã xuống đất . Đúng là chỗ này lặng đi thì chỗ khác bùng lên, càng lúc càng huyên náo!
Mà Đông Nhạc Nhạc giờ phút này, chỉ là đang tìm kiếm bóng dáng Huyền Lăng Thương , cũng không biết hiện tại Huyền Lăng Thương như thế nào ! ?
Nghĩ đến đây, trong đầu Đồng Nhạc Nhạc lại không khỏi lại lần nữa hiện lên, cảnh mới rồi bọn họ ý loạn tình mê .
Có hai bóng dáng quấn quít chặt lấy nhau, tiếng nam nhân thở hồng hộc, và nữ nhân thở gấp yêu kiều . . .
A a a a a a a a a a a. . .
Không thể nghĩ tiếp !
Trời ạ!
Hiện tại đang là lúc nào , tai sao nàng cứ nghĩ đến những chuyện xấu hổ này, cũng không thẹn thùng sao! ?
Đồng Nhạc Nhạc hai tay che mặt, trong lòng ảo não vô cùng.
Tuy nhiên, đúng trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc ngượng ngùng thẹn thùng, nàng đảo mắt quét nhanh một lượt. Khi rơi tại một phương hướng nào đó, cả người lập tức giống như bị trúng sét giữa trời quang , chấn động ngay tại chỗ .
Ánh lửa nổi lên chung quanh, soi bốn phía hoàn toàn đỏ bừng .
Còn ở đại điện phía trước cách đó không xa, một nam nhân vóc người rắn rỏi cao lớn đang tùy ý đứng ở nơi này.
Ánh lửa đỏ bừng, bao phủ khắp nam nhân, làm bóng dáng nam nhân dài ra.
Nam nhân cho dù lẳng lặng đứng ở nơi đó, quả nhiên cũng là một người vô cùng hào hoa, uy nghiêm vô hạn, làm cho lòng người sinh ra sợ, kính nể!
Coi như nam nhân cách nàng rất xa, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc có lẽ từ bóng lưng quen thuộc của nam nhân , biết được thân phận nam nhân!
Nam nhân này, không phải người khác, đúng là người nàng một mực tìm kiếm Huyền Lăng Thương là y !
Chỉ là, liền bởi vì biết nam nhân này là ai, mới khiến cho trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rung động!
Bởi vì, tại trong lòng nam nhân , chính là ôm một nữ nhân!
Chỉ thấy nữ nhân, trên người chỉ là mặc một chiếc quần tơ lụa mỏng đơn bạc màu đỏ sa y la quần, lụa mỏng đơn bạc kia, căn bản không giấu được dáng người thướt tha nhiều vẻ của nữ nhân kia. Ngược lại khiến cho nữ nhân nhìn qua, càng tỏ ra quyến rũ động lòng người . . .Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK