Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cười tươi như hoa, hai hàng lông mày của Lan Lăng Thiệu Giác khẽ chau lại, mở miệng nói,


'' Mới vừa rồi Bổn Vương nếu như chú ý một chút thì ngươi cũng không bị hoảng sợ như vậy, thiếu chút nữa là té sấp xuống nếu như ngươi thật sự xảy ra chuyện gì, Bổn Vương.......


Nói tới đây Lan Lăng Thiệu Giác bỗng nhiên dừng lại qua một khắc mới nói tiếp


''Bổn Vương cũng không biết phải nói sao với Hoàng Thượng ''.


''Ha hả Vương Gia ta đã không sao rồi,được rồi tất cả mọi người đã đói bụng đi? Chúng ta mau gọi tiểu nhị đem món ngon miệng mang lên đi! Ta thật đói bụng!!"


Đồng Nhạc Nhạc vừa nói vừa sờ bụng của mình bộ dạng thật thèm ăn..!


Lan Lăng Thiệu Giác thấy vậy không khỏi cong môi cười một tiếng ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc không hề che dấu dịu dàng


''Hảo, Nhạc nhi đã đói bụng liền nhanh kêu tiểu nhị lại gọi thức ăn đi.."


Lan Lăng Thiệu Giác vừa nói dứt lời liền gọi tiểu nhị đến sau đó gọi tất cả món ăn nổi tiếng của quán, căn dặn tiểu nhị nhanh chóng dọn lên......


Bởi vì khách điếm hiện tại nhiều người đang dùng cơm với lại vừa mới xảy ra chuyện vừa rồi Đồng Nhạc Nhạc bọn họ thật lâu mới gọi thức ăn nên lúc này Đồng Nhạc Nhạc đã đói bụng dạ dày dán sát vào lưng.


Sau khi thức ăn được dọn lên bàn cũng không khách khí với bọn người Lan Lăng Thiệu Giác cầm đôi đũa lên bắt đầu ăn ngấu nghiến......


Lan Lăng Thiệu Giác thấy vậy chỉ phì cười không thôi sau đó cũng cầm đũa lên từ từ ăn


Một bên Lâu Vô Tâm chính là một mực không nói gì chỉ yên lặng ăn


Chỉ là ăn mà thực sự không thấy ngon.


Đến lúc Đồng Nhạc Nhạc ăn cũng sắp xong, rốt cuộc cũng chú ý tới Lâu Vô Tâm khác thường, môi hồng hé mở không khỏi mở miệng hỏi.


"Vô Tâm, Ngươi như thế nào ăn ít như vậy,hay là đồ ăn không hợp khẩu vị sao!!??"


Lâu Vô Tâm vốn đang cúi mặt không lên tiếng, nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu nói


"Không có việc gì, mới rồi ăn xong cơm trưa nên bây giờ không thấy đói ''


''A thì ra là thế ''


Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy cũng không suy nghĩ nhiều về mặc khác.


Nghĩ lại hiện nay nàng người đang mang thai tự nhiên cùng Lâu Vô Tâm bọn họ không đồng dạng trong lòng nghĩ vậy lại gắp một cái sủi cảo cho vào miệng.


"Chậc chậc không trách được khách điếm này mới khai trương mà đông khách như vậy. Sủi cảo không phải là ngon bình thường coi như Ngự trù ở trong Hoàng Cung xem ra cũng còn kém!!!"


Đồng Nhạc Nhạc mở miệng đầy vẻ khen ngợi,Lan Lăng Thiệu Giác ngồi một bên thấy vậy mở miệng nói


"Nếu Nhạc nhi thích ăn như vậy hay là ta ra giá cao thỉnh đầu bếp làm sủi cảo nơi này vào cung ngày ngày làm cho ngươi ăn!!!??''


Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác đôi mắt của Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời


''Có khả năng như vậy sao!??"


Nhìn Đồng Nhạc Nhạc hai mắt tỏa sáng tràn đầy kích động Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi cong môi cười một tiếng


''Dĩ nhiên có khả năng chỉ cần ngươi thích''


Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ một chút cuối cùng lại lắc đầu..


"Hay là thôi đi làm người không thể ích kỷ như vậy. Nếu như đầu bếp nơi này mà vào cung thì những người ở đây sẽ không ăn được món sủi cảo ngon miệng này. Mà ngày ngày ta đều ăn cái này hoài sẽ phát ngán còn không bằng lúc nào thèm thì xuất cung ra ngoài ăn sẽ thấy có khẩu vị hơn"


Nghe những lời Đồng Nhạc Nhạc nói Lan Lăng Thiệu Giác cũng không miễng cưỡng......


''Ừ tốt lắm nếu Nhạc nhi muốn ăn thì ta sẽ ngày ngày mang ngươi ra ngoài ăn"


''Hì hì ta biết Vương Gia đối với Nhạc nhi tốt nhất"


Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời đột nhiên nhớ đến cái gì đảo mắt nhìn quanh một lượt.


Chỉ thấy ngồi bên cạnh mình Lâu Vô Tâm một mực yên lặng. Mặc dù trên mặt nàng không có biểu lộ ra cái gì nhưng Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được nàng trông uể oải và mất mát


Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ảo não một phen..


Hôm nay đi ra ngoài chính là muốn làm bà mai tác hợp cho hai người bọn họ. Vậy mà nãy giờ mình chỉ lo nói chuyện với Lan Lăng Thiệu Giác để nàng một bên buồn bã.


Vừa nghĩ muốn tác hợp hai người bọn họ, tự nhiên phải cấp cho hai người thời gian ở chung thật tốt như vậy bọn họ mới có thể tìm hiểu và hiểu rõ đối phương


Từ từ phát hiện đối phương thật tốt mới dễ nảy sinh thiện cảm!!


Nghĩ tới đây Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung chợt lóe, lập tức chân mày cau lại làm ra bộ dạng khó chịu,một bên Lan Lăng Thiệu Giác thấy vậy lo lắng hỏi


''Nhạc nhi ngươi sau vậy có nơi nào không thoải mái sao!??''


Nghe được lời nói của Lan Lăng Thiệu Giác một bên trầm mặt ít nói Lâu Vô Tâm cũng nhìn thấy cũng lặp tức lo lắng hỏi


''Nhạc nhi mau đưa tay đây để ta bắt mạch cho ngươi ''


"Ta không sao chỉ là muốn đi vệ sinh thôi các ngươi ở đây từ từ ăn ta đi một chút sẽ trở lại"


Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời liền xoay người rời đi trước khi đi không quên đối với Lâu Vô Tâm nhẹ nhàng nháy mắt một cái.


Thấy vậy nguyên bổn mặt mày hàm chứa lo lắng Lâu Vô Tâm bổng sửng sốt lúc này mới hiểu được.....


Trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc mượn cớ trách mặt nhường không gian lại cho hai người nghĩ tới đây trên mặt Lâu Vô Tâm không khỏi hiện lên một tia xấu hổ......


......


Sau khi đi ra ngoài Đồng Nhạc Nhạc không khỏi che miệng cười trộm mình lần đầu tiên làm bà mối cảm giác đó thật không sai!!


Mặc dù biết tình cảm của Lan Lăng Thiệu giác đối với mình, nhưng thật đáng tiếc trong lòng mình chỉ có Huyền Lăng Thương


Đời này kiếp này chỉ có một người nam nhân đó là Huyền Lăng Thương cho nên đối với Lan Lăng Thiệu Giác nàng chỉ có thể xin lỗi


Hơn nữa hiện tại có Lâu Vô Tâm xuất thân cao quý, tu dưỡng lại tốt, dáng vẻ lại khuynh thành, y thuật cao siêu. Nàng thấy thế nào cũng cảm giác nàng ta và Lan Lăng Thiệu Giác là một đôi tuyệt hảo.


Chỉ hy vọng Lan Lăng Thiệu Giác có thể thấy được những điểm tốt đẹp của Lâu Vô Tâm.


Trong lòng vừa nghĩ Đồng Nhạc Nhạc từ từ đi về phía trước, bất tri bất giác liền đi tới phía sau hậu viện của khách điếm..


Lúc này Đồng Nhạc Nhạc mới phát hiện phía sau khác điếm này chẳng khác chốn bồng lai


Nhìn chung quanh một vòng chỉ thấy nơi này có một hòn non bộ nước từ trong núi giả không ngừng chảy xuống, hoa cỏ thật tươi tốt đúng là vô cùng thanh lịch lại không có một bóng người.


Nghĩ đến tất cả mọi người đều ở phía trước ăn cơm rất ít người tới nơi này.


Cũng không biết nơi đây có phải là chỗ ở của chủ nhân khách điếm này không nữa!??


Trong lòng nghĩ ngợi từ lúc mình đi ra ngoài tới bây giờ cũng được một lúc rồi,xem như là kéo dài thời gian để cho hai người bọn họ thật tốt ở chung một chỗ..


Trong lòng thầm nghĩ mình cần phải tránh mặt bao lâu,đột nhiên Đồng Nhạc Nhạc dường như nhận thấy phía sau hình như có người đi theo mình.


Lúc nảy nàng chỉ lo ngắm nhìn cảnh sắc nên không chú ý tới.


Cho đến phía sau đột nhiên truyền đến ''rắc''một tiếng hình như người phía sau đạp phải nhánh cây khô, âm thanh đó là từ cây khô phát ra.


Nghe vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc không khỏi xoay người nhìn lại.


Không nhìn còn đỡ vừa nhìn Đồng Nhạc Nhạc lập tức sợ đến mức ''ầm'' một tiếng đại não đều trống rỗng


Chỉ thấy đứng phía sau nàng là một nữ nhân mặc trên người một bộ áo tím, dáng vẻ vô cùng xinh xắn.


Chỉ là trong ánh mắt nhìn nàng đều là sát ý quyết đoán khiến Đồng Nhạc Nhạc rùng mình xởn tóc gáy cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh cả người


Người này không ai khác là người nhiều lần tổn thương nàng'' Tử Ngữ''!!


Mặc dù chỉ gặp nhau hai lần nhưng mà mỗi lần gặp đều là tới ám sát nàng


Lần đầu tiên là ở bên trong Hoàng Cung xém chút là chết dưới kiếm của nàng.


Lần thứ hai là tại hồ Thái Tử bị nàng nắm tay kéo ra hồ làm nàng chút nữa là chết đuối.


Hiện tại lần nữa thấy Tử Ngữ làm Đồng Nhạc Nhạc sợ đến không nhẹ ở trong đầu chỉ có một ý niệm đó là


''Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách''


Dù sao vừa nhìn thấy Tử Ngử là biết không có cái gì tốt mà là có ý định xấu.


Hơn nữa nàng có võ công, chỉ một ngón tay cũng có thể giết chết nàng.


Hiện tại mình lại đang mang thai nếu nàng bị thương vậy thì sẽ một xác hai mạng a..


Nghĩ tới đây Đồng Nhạc Nhạc dưới chân như bôi dầu lập tức bỏ chạy. Nhận thấy ý đồ của Đồng Nhạc Nhạc, Tử Ngữ chỉ cong khóe môi lạnh lùng cười một tiếng.


''Ha hả,muốn chạy trốn!?"


Lần này đây nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Đồng Nhạc Nhạc!


Nàng muốn cho chủ tử biết nàng làm như vậy đều là vì hắn


Nghĩ tới đây Tử Ngữ mũi chân nhún một cái thi triển khinh công cả người nhanh như chớp hướng tới Đồng Nhạc Nhạc đang chạy trốn


Giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc tâm loạn như ma nàng chỉ nghĩ nhanh lên một chút chạy thoát khỏi nơi này nhưng trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết rõ ràng Tử Ngữ có võ công há có thể để một người không có võ công như nàng chạy thoát được..


Cho dù như thế nàng cũng phải chạy'.


Nàng chết thì không sao nhưng còn đứa bé trong bụng? Vì đứa bé trong bụng nàng nhất định phải sống trong lòng kiên định Đồng Nhạc Nhạc dốc hết sức lực của mình mà chạy trở về.


Giờ phút này nàng thật vô cùng hối hận mới vừa rồi chỉ lo tán thưởng khen ngợi cảnh sắc mà đi xa như vậy.


Hơn nữa nơi này thật vắng vẻ coi như nàng có hô to thì cũng không có ai nghe thấy để cứu nàng


Hiện tại nàng nên làm gì bây giờ!?


Huyền Lăng Thương chàng mau tới cứu ta a!


Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không ngừng khẩn cầu.


Bởi vì mỗi lần chỉ cần nàng gặp nguy hiểm thì Huyền Lăng Thương sẽ giống như thần tiên xuất hiện để cứu nàng thoát khỏi.....


Tuy nhiên lần này đây Đồng Nhạc Nhạc ở trong lòng có cầu khẩn bao nhiêu thì Huyền Lăng Thương có lẽ sẽ không hề xuất hiện.


Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy sức lực trên người như dần dần bị rút, đi hai chân vô lực thân thể mềm nhũn liền ngã trên mặt đất.


Trước người nàng bóng tím chợt lóe, chỉ thấy Tử Ngữ mặt mày hớn hở lẳng lặng nhìn nàng.


Nhìn thấy ánh mắt của Tử Ngữ, nàng trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng khó chịu, cả người không được tự nhiên!


Bởi vì ánh mắt Tử Ngữ nhìn nàng như một con mèo nhìn chú chuột giãy dụa sắp chết. Mà phi thường bất hạnh, nàng chính là con chuột giãy dụa sắp chết kia.....


Trong lòng bối rối tuyệt vọng chẳng lẽ lần này nàng thật sự chạy không thoát sau!?


Nghĩ tới đây hai tay Đồng Nhạc Nhạc gắt gao ôm bụng của mình thì thầm nói


''Cục cưng là mẫu hậu xin lỗi ngươi.....''


Liền trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc tuyệt vọng, Tử Ngữ từ từ đi đến nhìn nàng ngã trên mặt đất mặt mày tái nhợt bộ dáng tràn đầy tuyệt vọng của Đồng Nhạc Nhạc, đột nhiên mỉm cười một tiếng


Nụ cười kia,rất đẹp!


Giống như hoa anh túc nở rộ cũng là một loại độc trí mạng


''Ha hả tỉ tì ngươi cuối cùng là chạy không khòi bàn tay của ta ngươi hiện tại liền để mạng lại đây đi!"


Tử Ngữ mở miệng cười nói nụ cười kia không đạt tới khóe mắt ánh mắt kia nhìn Đồng Nhạc Nhạc không chút nào che giấu hận ý


Nghe được những lời nói của Tử Ngữ cùng với ánh mắt nhìn mình tràn đầy hận ý Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là cắn chặt môi dưới mới mở miệng nói.


"Tử Ngữ nói thế nào thì ta cũng là tỷ tỷ của ngươi,ngươi lại vì một người nam nhân mà ngay cả tình thân cũng không để ý sao!?Lúc đầu phụ mẫu qua đời chỉ để lại hai tỷ muội chúng ta sống nương tựa lẫn nhau tại sau ngươi lại vì một nam nhân mà tỷ tỷ ruột của mình cũng giết!?Nếu phụ mẫu ở dưới suối vàng có biết chắc sẽ rất thương tâm!!"


Đông Nhạc Nhạc nói tính lấy thân tình thuyết phục Tử Ngữ chỉ khẩn cầu Tử Ngữ còn có thể nghĩ đến thâm tình..


Nghe được lời khẩn cầu của Đồng Nhạc Nhạc ánh mắt của Tử Ngữ liền xẹt qua tia không đành lòng,thấy vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ làn môi hé mở lần nữa nói


''Hơn nữa Tử Ngữ ta lại đang mang thai sắp sinh, đứa bé trong bụng ta cũng là cháu của ngươi. Chuyện của Đôn Thân Vương ta là người ngoài cuộc, ta cũng đã nói rõ với hắn. Cho nên Tử Ngữ ngươi hãy bỏ qua cho tỷ tỷ và buông tha cho cháu ngươi đi.......''


Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cau mày đau khổ khẩn cầu.


Vì đứa bé nàng tình nguyện bỏ qua tự tôn của mình, vì muốn Tử Ngữ không nhẫn tâm hạ thủ.....


Tử Ngử nghe được những lời của Đồng Nhạc Nhạc ánh mắt quét một vòng liền rơi tại trên bụng của Đồng Nhạc Nhạc


Mặc dù mới qua hai tháng nhưng do Đồng Nhạc Nhạc ăn nhiều nên bụng đã bắt đầu có hơi nhô ra hơn nữa từ đầu tới giờ Đồng Nhạc Nhạc đều hai tay ôm bụng của mình đủ để biết là nàng đang mang thai!!


Thấy vậy Tử Ngữ không khỏi trầm lặng nàng đứng tại nơi đó vẫn không nhúc nhích ánh mắt rơi tại trên người Đồng Nhạc Nhạc chưa từng dời đi,dường như đang suy nghĩ cái gì.


Một bên Đồng Nhạc Nhạc cũng không dám thở mạnh,bởi vì sự sống chết của mình nếu Tử Ngữ nghĩ sai thì hỏng bét.


Nghĩ tới đây ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn về phía Tử Ngữ càng phát ra cầu khẩn.


Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian phảng phất như một thế kỷ. Tử Ngữ vốn không nhúc nhích rốt cuộc cũng khôi phục lại tinh thần.


Lập tức hai chân cử động từng bước từng bước đi về phía Đồng Nhạc Nhạc...


"Tỷ Tỷ ngươi chớ trách ta,ngươi tuy nói có lí, ngươi không thích Vương Gia nhưng trong lòng Vương gia luôn có ngươi chỉ cần ngươi chết thì vương gia mới để tâm đến ta cho nên tỷ tỷ đời này là ta xin lỗi ngươi!!''


Dứt lời Tử Ngữ vung tay lên một cái ''


Sau một khắc Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy một mùi thơm quái dị bay đến ngay lập tức chỉ thấy đầu choáng váng trước mắt tối sầm lại Đồng Nhạc Nhạc lâm vào hôn mê....


......


Ngươi nói Nhạc nhi đi thời gian dài như vậy sau chưa trở về phải chăng là gặp chuyện gì rồi!? Bổn vương có lẽ là đi tìm nàng cái đã!


Ngồi ở nơi này rất lâu mà không thấy Đồng Nhạc Nhạc trở lại Lan Lăng Thiệu Giác trên mặt càng là cực kỳ lo lắng.


Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác Lâu Vô Tâm trong mắt không khỏi xẹt qua một tia buồn bã.


Trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc rời đi là muốn nhường không gian lại cho hai người tìm hiểu đối phương


Mới vừa rồi nàng không ngừng suy nghỉ lựa lời muốn cân nhắc nói chuyện với nam nhân này nhưng một điểm cũng không nói được cái gì vì nam nhân trước mặt lại đối với nàng lạnh nhạt như vậy tâm tư của hắn đều đặt ở trên người của Đồng Nhạc Nhạc!


Đối với đều này Lâu Vô Tâm trong lòng cay đắng khổ sở không thôi, tại sau trong lòng của hắn chỉ có một mình Đồng Nhạc Nhạc cho dù là cái liếc mắt cũng không chịu bố thí cho nàng!?


Nàng rốt cuộc phải làm như thế nào hắn mới có thể chú ý tới nàng!? Thương yêu nàng!?


Trong lòng bất đắt dĩ buồn bã, Lâu Vô Tâm nhìn Lan Lăng Thiệu Giác một bộ tâm tư đều không có để nàng trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở dài môi mỏng mở ra nói..


"Nếu Vương Gia lo lắng cho Nhạc nhi vậy để ta đi xuống dưới tìm nàng...."


''Như thế rất tốt làm phiền Lâu ngự y ''


Nghe được lời Lâu Vô Tâm Lan Lăng Thiệu Giác nhẹ gật đầu


Đối với Lâu Vô Tâm càng ôn hòa hữu lễ.


Nhìn hắn như vậy ôn hòa hữu lễ rơi vào mắt Lâu Vô Tâm càng làm nàng thêm ão não


Thở dài trong lòng nàng không khỏi từ từ đứng lên đang định đi tìm Đồng Nhạc Nhạc


Tuy nhiên vào đúng thời điểm này một bóng dáng nhỏ nhắn liền xuất hiện trước mặt bọn họ.


Nhìn thấy người đến trên mặt Lâu Vô Tâm đầu tiên là sửng sốt còn không chờ nàng nói cái gì ngồi một bên Lan Lăng Thiệu Giác sau khi nhìn thấy người đến thì lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên không che dấu được ánh mắt lo lắng.


''Nhạc nhi ngươi rốt cuộc đã trở lại!? Như thế nào sắc mặt lại tái nhợt như vậy có chỗ nào không khỏe sao!?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK