"Ha ha ha ha ha ha, Thập Tam Gia, bộ dáng bây giờ của ngươi thật mắc cười. . ."
Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng lên tiếng, vừa không nhịn được cười ha ha .
Giờ phút này , Huyền Lăng Phong nơi nào còn sang trọng như dĩ vãng nữa! ?
Bộ trang phục vốn hiên ngang oai hùng, giờ phút này đã không còn hai cái tay áo , trở thành loại áo không có tay .
Trong lòng vẫn còn ôm một con cá chép lớn!
Một mái tóc dài đen nhánh, đã ko còn mượt mà thẳng tắp nữa rồi.
Bộ dáng này, lúc đầunhìn qua, giống như là một người ướt sũng, rất là tức cười!
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, Huyền Lăng Phong lại cúi đầu đánh giá chính mình.
Nhìn mình toàn thân đều vô cùng nhếch nhác, Huyền Lăng Phong trong lòng biết, hiện tại chính mình, khẳng định nhìn rất tức cười.
Thấy vậy, Huyền Lăng Phong không nhịn được đưa tay sờ sờ cái mũi, hé miệng cười một tiếng.
"Ngươi không phải nói Bổn vương rất giống Tê Lợi Ca ở quê quán các ngươi sao! ? Làm thế nào hiện tại lại giễu cợt Bổn vương như thế! ?"
Huyền Lăng Phong không nói lời này còn tốt, vừa nói xong, Đồng Nhạc Nhạc ngay lập tức cười càng lớn.
Thấy vậy, Huyền Lăng Phong càng không nhịn được sờ sờ gáy.
Hắn nói sai lời nào sao! ? Nhìn tiểu thái giám này cười rất lớn nha !
Huyền Lăng Phong trong lòng nghi hoặc, nhưng mà, hắn nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt này trên mặt nở nụ cười rất sáng lạn, sau một khắc, khóe miệng không khỏi có hơi cong lên một cái.
Mặc kệ tiểu thái giám này rốt cuộc là cười cái gì, chỉ là, tổng so sánh thấy hắn khóc thì vẫn tốt hơn nhiều.
"Được rồi, ngươi đừng cười, không đói bụng sao! ?"
Nghe được Huyền Lăng Phong nói, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ dừngcười.
Ai, thật đúng là, cười thời gian dài như vậy, mặt nàng đều cười đến đau cả mồm.
Đồng Nhạc Nhạc vừa đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đang phát đau vì cười, đi tới chỗ Huyền Lăng Phong .
Sau khi cầm lấy con các chép lớn do Huyền Lăng Phong đưa tới, Đồng Nhạc Nhạc liền bắt đầu nhanh nhẹn xử lý .
Đánh vẩy, moi ruột, Đồng Nhạc Nhạc xoẹt xoẹt xoẹt vài cái liền xử lý tốt.
Huyền Lăng Phong thấy vậy, cũng không từng nhàn rỗi. Hắn nhặt một chút cành củi về, liền bắt đầu nhóm lửa.
Sau khi Đồng Nhạc Nhạc xử lý xong con cá chép, liền cầm lấy một cành cây xiên vào, lại từ từ đặt lên bếp lửa bắt đầu nướng.
Huyền Lăng Phong nằm ở trên một tảng đá, hai tay gối lên sau đầu.
Đôi mắt đen xinh đẹp kia, càng là có hơi nheo lại, lẳng lặng nhìn những đám mây trắng trên trời cao trong xanh.
Chỉ thấy trời cao xanh ngắt , mây trắng lớp lớp theo gió từ từ bay đi, luôn luôn thay đổi, trông rất đẹp mắt.
Thấy vậy, tâm của Huyền Lăng Phong, không khỏi trở nên yên bình.
Trước kia, cho tới bây giờ hắn cũng không từng giống như lúc này, được yên bình như thế, nhàn nhã tán thưởng cảnh đẹp trời cao . Hiện tại, hắn mới phát hiện, trời xanh mây trắng nhìn cũng thật đẹp .
Có lẽ, hiện tại tâm trạng hắn đang thay đổi, có lẽ, ở bên cạnh hắn, là tên tiểu thái giám này! ?
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong không khỏi hơi hơi liếc xéo, hướng tới người ở bên cạnh, nhìn sang Đồng Nhạc Nhạc đang từ từ nướng cá.
Hay cho một tiểu thái giám này, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, da thịt trắng như tuyết. Dáng vẻ giờ phút này chăm chú nướng cá, trông mê người như vậy. . .
Bất tri bất giác, Huyền Lăng Phong nhìn đến ngây dại. . .
Chỉ mong rằng năm tháng yên bình vui vẻ, thời gian vĩnh viễn ngừng vào giây phútnày, thật là tốt biết bao a. . .
Trong lúc Huyền Lăng Phong thầm nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc ở bên này đang nướng cá, luôn cảm thấy được có một ánh mắt đang nhìn mình.
Trong lòng nghi hoặc, từ từ ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt về phía Huyền Lăng Phong.
Hai người nhìn nhau, Huyền Lăng Phong còn không kịp thu hồi lại ánh mắt.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lập tức mở miệng hỏi.
"Thập Tam Gia, người làm sao vậy! ?"
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Phong trên mặt buồn bực.
Nghĩ đến chính mình nhìn lén đối phương, lại bị đối phương phát hiện.
Trong lòng ảo não, sau một khắc, ánh mắt Huyền Lăng Phong quét một vòng, liền rơi trên cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của Đồng Nhạc Nhạc .
Chỉ thấy cái miệng nhỏ nhắn này, bờ môi tuyệt đẹp, làn môi mềm mại, dường như phảng phất giống hoa mai hồng tháng chạp vừa nở rộ, xinh đẹp như vậy …
Hơn nữa, xúc cảm mềm mại, đến bây giờ vẫn khiến cho hắn rung động không thôi.
Đây chính là nụ hôn đầu tiên của hắn a. . .
Trước kia, hắn cũng từng ảo tưởng về nụ hôn đầu tiên của chính mình, sẽ có cùng một người như thế nào.
Khẳng định là một nữ nhân xinh đẹp, ngoan ngoãn, dễ thương, cái miệng nhỏ nhắn nho nhỏ, dịu dàng, ngọt ngào. . .
Chỉ là, hắn lại thật không ngờ, nụ hôn đầu tiên của mình, sẽ cho một.. . Tiểu thái giám.
Hơn nữa, để cho Huyền Lăng Phong kinh ngạc chính là, nụ hôn đầu tiên của mình bị một tiểu thái giám đoạt đi, hắn thật sự cũng không có một tí tức giận nào.
Ngược lại, vẫn còn cảm giác được nụ ... hôn kia, rất đẹp, rất ngọt. . .
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong vẫn còn cảm giác được đôi môi của mình có hơi ngứa, trong lòng, cũng là ngứa. . .
Liền vào lúc Huyền Lăng Phong trong lòng rung động, Đồng Nhạc Nhạc thấy Huyền Lăng Phong chỉ là nhìn chằm chằm vào nàng, cũng không nói chuyện, trong bụng tràn đầy nghi hoặc.
"Thập Tam Gia, ngươi như thế nào luôn nhìn ta! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ở trong giọng nói tràn đầy nghi hoặc.
Huyền Lăng Phong nghe vậy, ánh mắt mang theo rung động, nhưng vẫn không rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của Đồng Nhạc Nhạc .
Khi nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói những lời này, Huyền Lăng Phong cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, một câu nói, liền cứ như vậy thốt ra
"Tại sao vừa rồi ngươi lại hôn Bổn vương! ?"
"Cái gì! ? Hôn ngươi! ?"
Nghe được Huyền Lăng Phong hỏi câu này, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, có điểm không phản ứng kịp .
Sau đó, dường như mới nghĩ đến cái gì , Đồng Nhạc Nhạc hé mở làn môi hồng, mới mở miệng giật mình la lên .
"Thập Tam Gia, ta có cảm giác ngươi hiểu lầm rồi! Ta mới rồi là cứu ngươi, không phải hôn ngươi!"
Trong lòng biết Huyền Lăng Phong khẳng định là bởi vì lànàng mới vừa rồi hô hấp nhân tạo cho hắn ,làm cho hắn hiểu lầm, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng nói.
Huyền Lăng Phong nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là sửng sốt, mới khẽ chau mày kiếm, mở miệng hỏi với vẻ không giải thích được .
"Cứu Bổn vương! ? Chính là, thiên hạ có cách cứu như vậy sao! ? Dựa vào hôn người ta để cứu người! ?"
Huyền Lăng Phong mở miệng, ở trong giọng nói rõ ràng có vẻ không tin.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ Huyền Lăng Phong phát sinh hiểu lầm, lập tức mở miệng nói.
"Thập Tam Gia, ngươi chưa từng nghe nói qua một câu nói sao! ? Thiên hạ rộng lớn, không có gì là không thể! Tại quê hương ta nơi đó, nếu như là có người bị chết đuối , có khả năng dựa vào hô hấp nhân tạo cứu sống người bị chết đuối. Vừa rồi ta mới cứu ngươi, là ngươi bị chết đuối đó!"
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa đưa tay ra hiệu .
Huyền Lăng Phong nghe vậy, chínhlà mê hoặc.
"Thế gian thật có chuyện kì lạ như vậy! ?"
Huyền Lăng Phong trong lòng tuy có nghi hoặc.
Chỉ là lại hồi tưởng được mới vừa rồi chuyện đã xảy ra, hình như tiểu thái giám này thật sự là đối với hắn chỉ thổi khí vào trong miệng , hơn nữa không ngừng ấn lên lồng ngực của hắn. . .
Không lẽ, Tiểu thái giám này nói thật.
Không phải là hắn hôn mình mà đang cứu mình.
Vốn tưởng rằng, Tiểu thái giám này thích mình, mới đối với mình…
Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Phong không tránh được sự buồn bã.
Chết tiệt!
Đầu hắn bị vào nước hay sao?
Làm sao lại nghĩ tới… chuyện điên khùng như thế này.
Tại sao hắn vì chuyện tên Tiểu thái giám thích mình mà vui vẻ, không thích mình thì cảm thấy mất mát.
Đối với chuyện này, Huyền Lăng Phong hết sức chán nản.
Đồng Nhạc Nhạc không biết suy nghĩ của Huyền Lăng Phong.
Thấy bộ dáng khi của hắn khi thì buồn bã, khi thì lơ mơ, khuôn mặt đáng yêu không khỏi nghệt ra, đành mở miệng hỏi:
“Thập Tam gia, ngươi làm sao vậy?”
Tại sao nàng luôn cảm thấy Huyền Lăng Phong là lạ.
Huyền Lăng Phong bây giờ không giống như trước kia.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc nghi ngờ, Huyền Lăng Phong nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc đang nhìn hắn, trong ánh mắt đầy lo lắng và nghi hoặc.
Trong lòng không tránh khỏi căng thẳng và bối rối.
Không muốn để Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy suy nghĩ của mình.
Huyền Lăng Phong vội vàng mở miệng:
“Không có, không có chuyện gì hết, cá nướng xong sao? Bổn vương đói bụng rồi đấy!”
Huyền Lăng Phong mở miệng, cuống quýt dời đề tài.
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, cũng không suy nghĩ nhiều, đưa mắt nhìn cá trong tay vừa nướng xong, lập tức gật đầu, mở miệng nói:
“Ừ, cá nướng xong rồi, Thập Tam gia, ngươi nếm thử đi!”
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói vừa đưa cá trong tay cho Huyền Lăng Phong.
Huyền Lăng Phong cầm lấy con cá nướng, liền làm bộ vui vẻ ăn cá.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy cũng ăn ngấu nghiến.
Không biết rằng Huyền Lăng Phong ngồi bên cạnh, bên trong ánh mắt lóe ra chút căng thẳng, thỉnh thoảng nhìn nàng.
Đồng Nhạc với Huyền Lăng Phong hai người ở trong núi hoang dã, nháy mắt đã ba bốn ngày.
Ba bốn ngày này, mỗi ngày Đồng Nhạc Nhạc đều xuống sông bắt cá.
Gặp thỏ hoang sẽ bắt thỏ hoang.
Nhưng mà lúc bắt thỏ hoang cũng không dám đi xa.
Dù sao ở nơi rừng rậm không bóng người, rắn độc thú dữ nhiều không kể xiết, nàng sợ hãi, nếu cùng Huyền Lăng Phong rời khỏi hang động, nhỡ may gặp phải sói hay thú dữ thì phải làm như thế nào.
Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc đặt hết hy vọng trên người Huyền Lăng Thương, chỉ mong hắn sớm tìm được bọn họ.
Nếu không, Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết phải làm gì bây giờ.
Chỉ là, trong lúc chờ Huyền Lăng Thương tới, Đồng Nhạc Nhạc phát hiện Huyền Lăng Phong càng ngày càng kỳ lạ.
Có chút ảo não, phiền muộn, có đôi khi nàng không để ý, ánh mắt hắn đều nhìn nàng.
Mỗi lần nàng nhìn hắn, hắn sẽ bối rối quay đầu.
Bộ dáng kia giống như con thỏ gặp chuyện sợ hãi, ánh mắt nghi hoặc không ngớt.
Càng như vậy, nàng càng nghi ngờ.
Mấy ngày nay, tại sao hắn lại kỳ lạ như thế?
Không lẽ, hắn phát hiện mình là nữ nhân.
Không thể nào, nếuHuyền Lăng Phong phát hiện nàng là nữ tử, tuyệt đối sẽ không im lặng như vậy.
Nếu không phải chuyện đó, tại sao hắn luôn nhìn nàng?
Hiện tại cũng như vậy.
Đêm đã khuya.
Trong hang động đốt một đống lửa, làm chiếu sáng cả hang động .
Trời đã cuối thu, càng ngày càng mát mẻ.
Ban ngày còn có ánh mặt trời.
Nhưng mà đến tối, gió thu từ từ thổi mang theo chút lạnh, làm cho người ta nổi cả da gà.
Mỗi lần như vậy, Đồng Nhạc Nhạc đều lười phải ra khỏi hang động, trừ khi đi …nhà xí, còn lại đều ở trong hang động.
Huyền Lăng Phong cũng vậy.
Mấy ngày nay, trừ lúc đi nhà xí, nàng ở nơi nào, hắn liền ở nơi đó.
Hơn nữa, thỉnh thoảng ánh mắt hắn sẽ nhìn nàng, giống như…
Nhịn lâu như vậy rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, ngay lúc Huyền Lăng Phong đang nhìn nàng, Đồng Nhạc Nhạc liền quay đầu nhìn lại.
Bên trong đôi mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn lại làm cho Huyền Lăng Phong không kịp né.
Làn môi đỏ khẽ mở, trực tiếp hỏi:
“Thập Tam gia!”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, giọng nói lớn như vậy làm cho Huyền Lăng Phong bị dọa sợ.
“Sao?”
Huyền Lăng Phong bởi vì nhìn lén Đồng Nhạc Nhạc, bị nàng phát hiện, mới không tránh được giật mình một cái.
Chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc quát lớn, lập tức sợ hết hồn, ngồi ngây ra trên đám cỏ.
Gương mặt tuấn tú hiện lên chút ửng đỏ, đầy xấu hổ.
“Cái, cái gì?”
Nhìn vẻ quẫn bách của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc mở miệng hỏi:
“Thập Tam gia, vì sao mấy hôm nay ngươi đều nhìn ta như vậy? Có phải ngươi muốn nói gì với ta?”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói ra nghi hoặc trong lòng.
Nếu không, bị Huyền Lăng Phong nhìn chằm chằm mỗi ngày như thế, nàng cảm thấy bất an.
Đối với sự nghi ngờ và bất an của Đồng Nhạc Nhạc, lại nghe được lời này của nàng, trên mặt Huyền Lăng Phong càng hiện lên vẻ quẫn bách.
Trong lòng càng ảo não không thôi.
Thực ra hắn không nghĩ như vậy.
Chỉ là mấy ngày này, hắn không biết mình bị làm sao, ánh mắt luôn không kìm được mà nhìn tiểu Thái giám.
Trên người Tiểu Thái giám giống như có một cỗ ma lực, lúc nào cũng hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Nếu chỉ một lúc không nhìn thấy hắn, trong lòng Huyền Lăng Phong luôn cảm thấy lo lắng.
Giống như, không nhìn thấy đồ vật quý báu của mình, làm cho hắn lo lắng bất an.
Ngay tại lúc Huyền Lăng Phong suy nghĩ, rốt cuộc mình bị làm sao vậy?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK