Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn vẻ mặt chấn động của tên dâm tặc, Huyền Lăng Thương lại nghe được lời này của hắn, lại thấy tên dâm tặc kia tràn đầy dáng vẻ kinh ngạc, môi mỏng hơi mở ra, lạnh giọng nói.

"Cho nên, ngươi tốt nhất thả nàng, bằng không, trẫm nhất định làm cho ngươi chết rất thê thảm"

Nam nhân mở miệng, giọng điệu lạnh như băng, sắc mặt âm u, giống như Diêm La Vương, chỉ muốn kết thúc tính mạng con người, làm cho người ta rất sợ hãi.

Tên dâm tặc kia nghe vậy, trên mặt liền xẹt qua vài phần do dự và sợ hãi.

Dù sao, hắn không dự tính trước, lại chưa bao giờ ra mắt Hoàng thượng, giờ phút này, đương kim Thánh thượng lại xuất hiện. Giờ nói như vậy, nhất định sẽ đưa hắn vào chỗ chết!

Nghĩ tới đây, tên dâm tặc kia lập tức phục hồi tinh thần, như là không thèm đếm xỉa, mở miệng ra, nói.

"Nếu như ta thả nàng thật, ta chết càng khó coi hơn! Cho nên, trừ phi hôm nay ta có thể sống sót rời đi. Nếu không, tiểu mỹ nhân sẽ phải chết cùng ta!"

Dâm tặc vừa nói xong, sức lực trên tay lại tăng thêm một phần.

Bị dâm tặc kèm chặt hai bên, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy một cỗ căng thẳng cùng cảm giác đau đớn, đau đến mức cả khuôn mặt nhíu chặt.

Nước mắt của nàng giống như chiếc vòng Trân Châu bị đứt, tuôn rơi lã chã.

"Ô ô, Hoàng thượng, cứu nô tài. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, khóc như mưa sa bão táp.

Phải biết rằng, hiện tại cả người nàng không còn một chút sức lực, còn bị tên dâm tặc này kèm được hai bên, trên cổ bỗng thì bị gông cùm xiêng xích, vô cùng đau đớn.

Hơn nữa, nàng còn không biết, mình có thể tiếp tục sống sót hay không đây!

Nếu như tên dâm tặc này, nổi lên ý nghĩ đồng quy vu tận( cùng nhau chết ấy, ta thấy để từ này hay hơn), thì nàng nên làm cái gì bây giờ!?

Đồng Nhạc Nhạc nàng sợ nhất là cái chết .

Trong lúc nàng sợ hết hồn hết vía, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, lại càng thêm thương cảm, tràn đầy cầu khẩn cùng hi vọng.

Dù sao, lúc này, chỉ có Huyền Lăng Thương có thể cứu nàng .

Nàng không thể chết, ô ô ô. . .

Nhìn Đồng Nhạc Nhạc sợ hãi không thôi, trên gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương, càng thêm âm u.

Huyết mâu xinh đẹp nhìn nàng, xẹt qua vài tia lo lắng.

Chỉ thấy trước mắt tiểu nữ tử, giữa lúc nguy hiểm này, lại nhìn về phía mắt hắn, ánh mắt lấp lánh, vô cùng điềm đạm đáng yêu.

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương cảm thấy đáy lòng mình, không khỏi thắt lại một cái, rất đau.

Hơn nữa, giờ phút này, chính mình bị người khác uy hiếp mà cảm thấy tức giận, ảo não.

Có trời mới biết, nếu như có thể thay đổi những người khác, hắn đã sớm không nói hai lời, lập tức giết tên dâm tặc này.

Tuy nhiên, người bị uy hiếp, lại là nàng...

Nghĩ đến tính mạng tiểu nữ tử này đang bị uy hiếp, Huyền Lăng Thương không khỏi bắt đầu hối hận.Ban đầu, hắn thật sự không nên để cho nàng làm loại chuyện nguy hiểm này.

Lúc đầu tưởng rằng, có hắn ở đây, sẽ không có gì sai sót, không ngờ, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn...

Nếu như tiểu nữ tử này xảy ra chuyện gì thì sao đây?

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương trong lòng căng thẳng, môi mỏng nhếch lên.

Sau khi do dự một khắc, Huyền Lăng Thương lạnh giọng nói với tên dâm tặc.

"Hảo, chỉ cần ngươi thả nàng, trẫm liền đảm bảo ngươi sẽ được bình yên vô sự rời đi!"

Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là cảm động không thôi.

Tuy nhiên, tên dâm tặc kia nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trên mặt lộ vẻ suy nghĩ, sau một khắc, mở miệng nói.

"Ta không có ngốc như vậy, nếu như ta thả nàng, các ngươi nhất định sẽ đến bắt ta, nếu ngươi thật sự muốn thả ta đi, thì lập tức chuẩn bị một cỗ xe ngựa, chờ ta sau khi tới nơi an toàn, ta tự nhiên sẽ thả nàng! Bằng không... "

Dâm tặc nói tới đây, lại càng thêm thị uy, cổ tay nắm gông cùm xiềng xích trên cổ Đồng Nhạc Nhạc, lại tăng thêm một phần sức lực.

Cảm giác được trên cổ sức lực tăng thêm, Đồng Nhạc Nhạc thiếu chút nữa không thở nổi, khuôn mặt thoáng chốc trắng bệch.

Thấy Đồng Nhạc Nhạc đau đớn như vậy, đứng ở phía sau Huyền Lăng Thương, Lan Lăng Thiệu Giác hé mở làn môi hồng, lập tức mở miệng nói.

" Ngươi ngàn vạn lần không được làm nàng bị thương!"

Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, không che giấu nổi sự lo lắng trong giọng nói.

Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, lại thấy vẻ mặt Lan Lăng Thiệu Giác tràn đầy lo lắng, trong mắt dâm tặc kia không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc .

Dù sao, đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt Hoàng thượng, còn Lan Lăng Vương, hắn cũng đã từng tiếp xúc.

Giờ phút này, nữ nhân có thể làm cho đương kim Hoàng thượng và Lan Lăng Vương đều căng thẳng như thế, nhất định thân phận không tầm thường!

Trong lòng tính toán, tên dâm tặc liền cúi đầu nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang bị kèm trong hai tay hắn.

Nhìn thấy dung mạo nữ nhân này nghiêng nước nghiêng thành, trong lòng không khỏi kêu lên.

Nữ nhân tuyệt sắc như thế, cho dù hắn từng trải qua vô số nữ nhân, cũng không khỏi kinh ngạc.

Cũng khó trách đương kim Thánh thượng và Lan Lăng Vương đều căng thẳng như thế!

Nhưng mà, càng là như thế, với hắn mà nói càng là có lợi!

Nghĩ tới đây, đôi môi tên dâm tặc cong lên một cái, đắc ý cười một cái.

"Được, ta không gây tổn thương nàng, nữ nhân tuyệt sắc thế này, ta đau lòng còn không kịp!Bây giờ, các ngươi mau chuẩn bị xe ngựa cho ra! Nhanh lên một chút!"

Nghe được lời nói của tên dâm tặc, Lan Lăng Thiệu Giác đầu tiên là nhếch môi đỏ mọng lên, lập tức, ánh mắt không khỏi nhìn vào người đứng trước hắn, Huyền Lăng Thương, trầm mặc không nói.

Giờ phút này, chỉ thấy Huyền Lăng Thương, dùng ánh mắt lạnh như băng, xiết chặt nắm tay nhìn chằm chằm tên dâm tặc kia, cuối cùng, môi mỏng khẽ mở, lạnh giọng nói."Người đâu, chuẩn bị xe ngựa!"

Nghe thấy lời Huyền Lăng Thương nói, lập tức có người đi chuẩn bị xe ngựa.

Không bao lâu, một thị vệ vội vã đi tới, cung kính mở miệng nói với Huyền Lăng Thương.

"Hoàng thượng, xe ngựa đã chuẩn bị xong."

Nghe được lời của thị vệ, Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng, ánh mắt quét một vòng, liền ra hiệu cho đám thị vệ đang bao vây tên dâm tặc vội vàng lui về phía sau, mở ra con đường.

Tên dâm tặc kia thấy vậy, cười đắc ý, lập tức, một mặt kèm chặt hai bên Đồng Nhạc Nhạc, một mặt cảnh giác đi về phía trước.

Lúc này, cả người Đồng Nhạc Nhạc vô lực, bị tên dâm tặc kia ôm đi.

Cổ bị một bàn tay khóa chặt, hiện tại, toàn thân nàng, trừ đôi mắt có thể nhìn, toàn bộ đều mềm nhũn.

Cùng với dâm tặc dẫn đầu đi ra ngoài, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt một lượt nhìn quanh bốn phía.

Chỉ thấy, khách sạn vốn huyên náo, lúc này trở nên không còn gì.

Cho nên tên dâm tặc nhanh chóng ôm nàng đến lầu một.

Xe ngựa để ở phía sau khách sạn, sau khi tên dâm tặc mang theo Đồng Nhạc Nhạc đi tới cửa sau, liền nhanh chóng thả Đồng Nhạc Nhạc lên trên xe ngựa.

Sau khi ngồi ở trên xe ngựa, không chờ Đồng Nhạc Nhạc phản ứng, lại trông thấy tên dâm tặc kia đã nhảy lên xe ngựa, sau đó lập tức vung trường tiên* lên, thúc giục con ngựa chạy về phía trước.

*:roi

Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân thể lắc lư, sau đó, cả người ngã vào bên trong xe ngựa.

Cảm giác được, chính mình đang bị mang chạy về phía trước, Đồng Nhạc Nhạc không biết dâm tặc này mang mình tới đâu, cũng không biết, Huyền Lăng Thương có thể cứu được nàng không.

Bây giờ, nàng chỉ cảm thấy cả người giống như đi trên vách đá, chỉ cần sơ suất, sẽ vạn kiếp bất phục.

Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng là sợ hãi.

Chỉ là, nghĩ đến nếu mình chết , sẽ không thấy được Huyền Lăng Thương, tim Đồng Nhạc Nhạc liền đau.

Có lẽ, khi đang ở trong nguy hiểm, họ đều sẽ tự mình cố gắng!

Lúc này, Đồng Nhạc Nhạc không cam lòng cứ vậy mà chết đi.

Thế là, Đồng Nhạc Nhạc liền cắn chặt được môi dưới, lợi dụng đau đớn để kích thích chính mình.

Có lẽ có chút công hiệu, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc cắn chặt môi dưới, chỉ cảm thấy môi dưới đau xót, ngay sau đó, hai tay bắt đầu có hơi sức lực .

Cảm thấy được điều này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi mừng thầm, lập tức, không ngừng sử dụng sức lực toàn thân, chậm rãi từ trong xe đứng lên.

Đồng Nhạc Nhạc từ từ bò lên, ánh mắt tràn đầy cảnh giác, nhìn chằm chằm vào trên người dâm tặc đang ngồi đánh xe ở phía trước.

Giờ phút này, trong lòng nàng biết Huyền Lăng Thương bọn họ nhất định ở phía sau, cho nên, nàng chỉ cần từ trên xe ngựa nhảy xuống, như vậy nhất định nàng sẽ được cứu.

Kế hoạch trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, cũng không dám suy nghĩ, nếu như sau khi chính mình nhảy xuống, có thể thiếu mất tay chân hay không, chỉ cần có thể sống, là tốt rồi!

Bằng không nàng sẽ liều chết còn hơn là bị tên dâm tặc này làm bẩn!

Trong lòng thầm nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc tốn rất nhiều sức lực, rốt cuộc cũng từ thùng xe đứng lên được.

Mắt nhung nhìn qua cửa sổ thùng xe , chỉ thấy thật xa, Huyền Lăng Thương cùng mọi người đang cưỡi ngựa đuổi theo ở phía sau.

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ, lập tức, đảo mắt nhìn quanh một lượt, đổ dồn không ngừng vào phía sau đang lui trên đường.

Lúc này, tên dâm tặc đang chạy trốn, cho nên xe ngựa vốn nhanh, lại chạy nhanh hơn nhiều.Lấy tốc độ xe hắn như vậy, nếu như nàng thật sự nhảy xuống.

Ai, không nghĩ nhiều làm gì! Hiện tại quan trọng nhất là nàng phải nhảy xuống!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc hít sâu một hơi thật dài để kiềm chế sự sợ hãi của bản thân.

Lập tức, lấy hết dung khí, dự định đi đến bên ngoài thùng xe nhảy xuống.

Kế hoạch của Đồng Nhạc Nhạc tất cả đều tốt .

Chỉ cần nàng có thể nhảy xuống. . .

Tuy nhiên, ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc chuẩn bị vẹn toàn, nhưng chưa từng nghĩ đến, kế hoạch không kịp biến hóa!

Trong lúc nàng cắn răng, dự tính đi tới sau thùng xe nhảy xuống đi, không ngờ, vào đúng thời điểm này, trong bụi cỏ trên đường, chợt một con rắn màu đen chạy ra.

Con ngựa nhìn thấy con rắn màu đen, lập tức bị hoảng sợ.

Ngay lập tức, chỉ thấy con ngựa hí dài một tiếng, vó ngựa giơ cao, sau một khắc, giống như bị điên, chạy về phía trước. . .

Đối với chuyện này, tất cả mọi người đều không nghĩ tới.

Tên dâm tặc kia cũng không ngoại lệ!

Mới vừa rồi, hắn không ngừng vung trường tiên, giục ngựa chạy nhanh, ai ngờ, nửa đường lại xuất hiện một con rắn đen!

Con ngựa hoảng sợ, lập tức chân trước giơ cao, hất tên dâm tặc ngã xuống.

Thấy tên dâm tặc kia bị con ngựa hất xuống, rơi trên mặt đất, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không kịp xuất hiện vui mừng.

Khi thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở to, trong nháy mắt trái tim muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Chỉ thấy, con ngựa hoảng sợ, không ngừng điên cuồng chạy về phía trước.

Tuy nhiên, phía trước cách bọn họ không xa, lại là một vực thẳm. . .

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mức toàn bộ khuôn mặt nhanh chóng trắng bệch, đôi mắt trợn to, hé mở làn môi hồng, không nhịn được giật mình la lên thành tiếng.

"A, Hoàng thượng, cứu mạng. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng giật mình la lên, cũng không hề phát hiện ra, bản thân có thể nói chuyện .

Giờ phút này, nàng bị hù dọa, chỉ cảm thấy gương mặt cứng đờ, đại não trong chốc lát trống rỗng.

Nếu như con ngựa không dừng lại, thì chờ đợi nàng chính là tan xương nát thịt. . .

Chẳng lẽ là, hôm nay chính là ngày chết của nàng sao! ?

Trong lúc lòng Đồng Nhạc Nhạc tuyệt vọng, đột nhiên bên cạnh nàng, một giọng nói tràn đầy căng thẳng lo lắng, bỗng chốc vang lên

"Tiểu Nhạc Tử, đưa tay cho trẫm!"

Nam nhân mở miệng, không che dấu căng thẳng cùng lo lắng.

Chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc, vốn khuôn mặt Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy bối rối, lập tức phục hồi tinh thần, mắt nhung nhanh chóng quét nhanh một lượt.

Chỉ thấy bên cạnh nàng, Huyền Lăng Thương đang cưỡi ngựa tới gần nàng.

Trên gương mặt tuấn tú, là một bộ dạng nghiêm nghị.

Mày kiếm nhăn tít, môi mỏng mím lại, trong ánh mắt nhìn nàng, không che dấu chút nào sự lo lắng và. . . sợ hãi! ?Huyền Lăng Thương hắn tại sao phải sợ hãi chứ?

Là bởi vì lo lắng cho nàng sao?

Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Đồng Nhạc Nhạc bỗng sửng sốt, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc.

Chợt trong lòng tràn đầy vui vẻ, một niềm hạnh phúc liền trào dâng.

Hơn nữa, lần cuối cùng gặp lại Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc dường như thoảng qua sự tin tưởng hắn, không còn sợ hãi nữa.

Bởi vì nàng biết chỉ cần có Huyền Lăng Thương ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì!

Quyết tâm nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc dần dần vơi đi nỗi sợ hãi trong lòng.

Chợt có niềm hy vọng khiến Đồng Nhạc Nhạc cắn chặt răng ngọc, sau đó chậm rãi từ trong xe đứng lên, vươn bàn tay bé nhỏ đến Huyền Lăng Thương bên kia.

Lúc này xe ngựa không ngừng chao đảo, ngựa kéo không ngừng điên cuồng lao về phía trước, cảnh vật bốn phía lúc này càng mờ ảo.

Phía trước bọn họ chính là vực thẳm, không thể quay đầu.

Tuy nhiên, lúc này Đồng Nhạc Nhạc không để ý đến vực thẳm, trong mắt chỉ có nam nhân trước mặt.

Nhìn nam nhân tuấn tú, dáng vẻ kiên nghị, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy chính mình không còn sợ hãi nữa.

Trong lòng chợt nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc từ từ đưa bàn tay run rẩy đến phía nam nhân đó.

Mà ở phía trước nàng chính là vực thẳm không lối thoát, ai ai cũng khiếp sợ.

Thấy nàng và ngựa dường như sắp ngã xuống vực thẳm.

Lúc này chợt có một bàn tay rắn chắc nắm thật chặt tay nàng.

Lúc này, nàng chỉ cảm thấy đôi bàn tay của nam nhân này rất ấm áp, thoải mái, mặc dù lòng bàn tay rất ướt nhưng lại khiến Đồng Nhạc Nhạc có một cảm giác an toàn khó tả.

Nàng nghĩ, chỉ cần có nam nhân này này ở đây, cái gì nàng cũng không sợ!

Trong lòng vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc chợt thấy tay bị kéo căng, ngay sau đó, cả thân thể nàng lập tức bị nam nhân kia kéo qua.

Thân thể bỗng bị nhấc lên, nàng chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đã vùi nàng vào lồng ngực.

Chun mũi, nhận thấy được, là mùi Long Tiên Hương thoang thoảng dễ ngửi quen thuộc.

Thân thể dựa vào lồng ngực rộng rãi, ấm áp trước mặt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc áp sát vào ngực nam nhân, một lúc sau nghe được tiếng tim đập từ lồng ngực nam nhân này.

‘Thình thịch thịch’ tiếng tim đập nhanh như vậy, mạnh mẽ như vậy , phảng phất, trái tim muốn vọt ra từ trong lồng ngực nam nhân.

Tuy nhiên, nghĩ tới tiếng tim đập dồn dập mạnh mẽ, tràn đầy sức lực dường này của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc chợt cảm thấy cảm động, hạnh phúc.

Bởi vì nàng biết, nam nhân này đang căng thẳng, hắn căng thẳng như vậy là tại nàng…

Nghĩ tới đây, khoé miệng Đồng Nhạc Nhạc khẽ cong lên, nàng nhẹ nhàng cười rất hạnh phúc.
Không những thế, đôi mắt xinh đẹp kia của nàng cũng lộ rõ sự vui mừng…

Tuy nhiên khác với nét mặt vui vẻ của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương siết chặt dây cương điều khiển con ngựa dừng lại, sắc mặt lúc này âm u, vô cùng nặng nề.

Nhìn thấy cỗ xe ngựa bên cạnh chính lúc này liền ngay cả ngựa cả xe lao xuống vách đá, trong lòng Huyễn Lăng thương không khỏi thở mạnh một cái.

Vừa nghĩ tới, nếu như vừa rồi hắn không kịp cứu nàng thì chắc bây giờ tiểu nữ trong ngực hắn đã bỏ mạng ở nơi hoang vắng này.

Càng nghĩ, trong lòng Huyền Thăng Thương càng thắt lại.

Lòng căng thẳng, bàn tay ôm càng càng siết chặt để cảm nhận được nàng vẫn còn tồn tại.

Tuy nhiên, hiện tại Huyền Lăng Thương vẫn còn rất sợ hãi, huyết mâu không khỏi quét nhanh một lượt.

Đang định an ủi tiểu nữ trong lòng đã bị hù doạ sợ hãi.

Thật bất ngờ khi thấy được nàng đang mỉm cười ngọt ngào.

Nụ cười rất đẹp!

Dù là vậy nhưng vì chuyện vừa rồi, sắc mặt nữ nhân này vẫn rất nhợt nhạt.

Tuy nhiên, tại thời điểm này, đuôi mày, khoé mặt khoé miệng đều lộ rõ sự vui vẻ.

Thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương không khỏi ngạc nhiên.

Dù sao, với những người bình thường như nàng, khi phải đối mặt với sự sống và cái chết đều sẽ rất sợ hãi.

Hắn cũng không ngoại lệ!

Vậy mà tiểu nữa trong lòng hắn lại cười hơn nữa còn cười rất hạnh phúc.

Chẳng lẽ nàng đã bị hù doạ đến mức có vấn đề rồi sao!?

Nghĩ tới đây, lông mày Huyền Lăng Thương cau chặt, ánh mắt lo lắng nhìn Đồng Nhạc Nhạc.

“Tiểu Nhạc Tử, nàng không sao chứ? Tiểu Nhạc Tử!”

Huyền Lăng Thương mở miệng kêu, giọng điệu hoảng loạn và căng thẳng.

Nàng đang đắm chìm trong hạnh phúc, đột nhiên nghe được Huyền Lăng Thương căng thẳng gọi, nàng dần dần phục hồi lại tinh thần.

Mi mắt nhẹ nhàng ngước lên, trước mắt là nam nhân đang lo lắng, căng thẳng nhưng cũng không giảm bớt được sự tuấn mĩ đầy mê hoặc.

Trải qua chuyện vừa rồi, trên mặt hắn có phần nhợt nhạt, ánh mắt hắn nhìn nàng càng lộ rõ vẻ lo lắng.

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chợt thấy ấm áp, đôi môi hồng quyến rũ kia liền hé mở, thấp giọng gọi.

“Hoàng thượng…”

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc đang gọi mình, trong mắt nàng ẩn chứa sự vui vẻ, thanh minh, không chút nào sợ hãi, Huyền Lăng Thương vốn lòng đang thít chặt lại nhưng cũng dần buông lỏng.

May mắn là nàng vẫn ổn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK