Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng định cự tuyệt.

Dù sao, nàng đối với Độc Cô Ngạo Phong vốn không có ý, cũng không muốn hắn càng lún sâu thêm nữa, trong lòng nàng đã sớm có một người chiếm lấy toàn bộ .

Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc vẫn chưa nói xong thì đột nhiên, bên ngoài hang núi, truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Lúc này tiếng bước chân lộn xộn, chứng tỏ đến không ít người!

Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ngạc nhiên, lập tức nhanh chóng xoay người, ánh mắt nhìn chăm chú bên ngoài hang núi.

Trong lòng nghi hoặc cùng căng thẳng, chẳng lẽ là những đại hán(*) kia đuổi tới! ?

(*): người đàn ông vạm vỡ

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng sợ hãi.

Dù sao bây giờ Độc Cô Ngạo Phong đã bị thương, còn nàng một chút võ công cũng không có. Nếu thật sự những đại hán đuổi đến đây, bọn họ chỉ có con đường chết!

Nghĩ tới đây, tim Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu đập mạnh lên 'Bịch bịch'.

Có lẽ, nhận thấy được Đồng Nhạc Nhạc sợ hãi, Độc Cô Ngạo Phong nhanh chóng từ trên mặt đất nhảy lên trước, cầm trường kiếm trong tay, bảo vệ chặt chẽ Đồng Nhạc Nhạc ở phía sau.

Bạc môi hé mở, trầm giọng nói.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi đừng lo lắng, ta tuyệt đối không sẽ để ngươi xảy ra chuyện gì, trừ khi ta chết!"

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng điệu vô cùng kiên định.

Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chấn động.

Ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt đang bảo vệ nàng chặt chẽ.

Chỉ thấy trên người nam nhân quấn nhiều lớp vải, vai bị thương nặng, trên gương mặt tuấn tú bởi vì mất máu quá nhiều mà hoàn toàn tái nhợt.

Đồng Nhạc Nhạc nhận thấy, lúc này Độc Cô Ngạo Phong vô cùng suy yếu, hắn chỉ cố gắng chống đỡ mà thôi.

Tuy nhiên, cho dù như thế, hắn lại nhảy ra bảo vệ nàng. . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nói không có cảm động là giả.

Dù sao, có được nam nhân che chở yêu thương như thế, là mơ ước của mỗi nữ nhân .

Chỉ tiếc, kiếp này lòng của nàng đã dành cho người khác, đối với Độc Cô Ngạo Phong, chỉ có tiếc nuối. ... .

Nhưng mà, bây giờ không phải là lúc nàng suy nghĩ những điều này.

Có lẽ, nàng sống không quá hôm nay . . .

Nghĩ tới đây, trong đầu Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng xuất hiện khuôn mặt tuấn tú bóng dáng cao lớn của Huyền Lăng Thương. . .

Huyền Lăng Thương, ngươi rốt cuộc ở nơi nào! ?

Bây giờ, nàng nhớ đến hắn. . .
Trong lúc lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa căng thẳng sợ hãi vừa bi thương, ánh mắt nhìn phía cửa hang động, không che dấu sự căng thẳng lo lắng.

Trong lúc lòng Đồng Nhạc Nhạc hốt hoảng lo sợ, vài đại hán đi vào bên trong hang núi.

Bởi vì đưa lưng về phía ánh sáng, Đồng Nhạc Nhạc không thấy rõ dáng vẻ những người này, chỉ là thấy đối phương cầm đao, trong lòng cảm thấy kinh hoàng .

Tuy nhiên, sau một khắc, nghe thấy đại hán đến đây, nhìn Độc Cô Ngạo Phong, vội vàng quỳ một gối xuống, tràn đầy một mực cung kính mở miệng nói.

"Mạt tướng tới trễ, thỉnh Thập Nhị hoàng tử thứ tội!"

Chỉ thấy mấy đại hán kia đồng thanh lên tiếng mở miệng, âm lượng không lớn, nhưng đủ để nhìn ra võ công thâm tàng bất lộ.

Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, mở to đôi mắt, tràn đầy kinh ngạc nghi hoặc.

Độc Cô Ngạo Phong nghe được những lời người mới đến nói, cơ thể vốn đang căng thẳng, không khỏi buông lỏng, bạc môi hé mở, mở miệng nói.

" Bình thân!"

"Tạ Thập Nhị hoàng tử!"

Nghe được lời của Độc Cô Ngạo Phong, họ nhanh chóng mở miệng nói, sau đó vội vàng đứng lên .

Nghe Độc Cô Ngạo Phong và mấy người này nói chuyện, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, vài đại hán này là thuộc hạ của Độc Cô Ngạo Phong, vốn trái tim đang thắt lại thật chặt, rốt cuộc cũng buông lỏng.

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, có lẽ Độc Cô Ngạo Phong nhận thấy được cái gì, khuôn mặt tuấn tú hơi thay đổi, cười một tiếng an ủi Đồng Nhạc Nhạc.

"Ngươi yên tâm được rồi, những người này đều là tâm phúc của ta."

"Ừ."

Nghe được lời nói của Độc Cô Ngạo Phong, Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhàng gật đầu.

Vị đại hán đứng đầu nhìn thấy vết thương trên người Độc Cô Ngạo Phong, lập tức liền nhăn chân mày, mở miệng lo lắng nói.

"Thập Nhị hoàng tử, ngài bị thương! ?"

Nghe được lời nói của đại hán, Độc Cô Ngạo Phong nhẹ nhàng nâng tay lên, ra hiệu hắn đừng căng thẳng, lập tức, bạc môi hé mở, mở miệng nói.

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, mới vừa rồi tại nhà trọ bị người của Bát hoàng đảng ám sát, bây giờ đã không sao."

Tuy là Độc Cô Ngạo Phong nói như thế, vị đại hán nhanh chóng từ trong ngực móc ra một bình thuốc mỡ, lập tức đổi mới thuốc băng bó cho Độc Cô Ngạo Phong.

Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, cũng không có ngăn cản hắn.

Sau khi chờ đợi đại hán giúp hắn băng bó xong, chỉ thấy bên ngoài, đại hán đeo đao không nhịn được đi vào.

Lúc đại hán nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong, đầu tiên là quỳ một gối xuống, hành lễ, cuối cùng, mới mở miệng nói với Độc Cô Ngạo Phong.

"Khởi bẩm Thập Nhị hoàng tử, vừa rồi thuộc hạ gặp phải sát thủ của Bát hoàng đảng, toàn bộ sát thủ đã bị thuộc hạ giải quyết."

"Ừ, như thế rất tốt."

Độc Cô Ngạo Phong nghe vậy, đầu tiên là gật đầu, sau đó cùng vài đại hán bàn bạc kế sách gì đó.Mấy vị võ giả này tại Thương Lang Quốc có địa vị không thấp , đều cũng là tâm phúc của Độc Cô Ngạn Phong. Những gì bọn họ đề cập tới, đều là quốc gia đại sự. Đồng Nhạc Nhạc nghe mấy câu liền cảm thấy chính mình không tiện ở lại chỗ này, vì vậy liền nghĩ cách rời khỏi hang núi.

Tuy nhiên, đúng lúc này vị võ giả cầm đầu, làm như thể vừa mới thấy được Đồng Nhạc Nhạc, hai hàng mi chợt cau lại một cái, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc đầy nghi ngờ.

“Thập nhi hoàng tử, người này là ai?”

Nghe được câu hỏi của vị võ giả, Nhạc Đồng Đồng vốn đang định đi ra ngoài , trên gương mặt thoáng vẻ sửng sốt, lập tức ngước đôi mắt xinh đẹp kia nhìn về hướng đến Độc Cô Ngạo Phong.

Vừa lúc ấy, Độc Cô Ngạn Phong nghe được câu hỏi của vị võ giả, ánh mắt cũng hướng đến Đồng Nhạc Nhạc.

Nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.

Độc Cô Ngạo Phong có hơi ngạc nhiên, đôi mắt màu hổ phách kia lập tức loé lên, môi hé mở liền mở miệng nói.

“Hắn là Tiểu Nhạc Tử, đối với ta mà nói hắn là người rất quan trọng.”

Độc Cô Ngạc gằn từng tiếng, chăm chú nói.

Nghe vậy, không chỉ có Đồng Nhạc Nhạc mà những người khác cũng sợ ngây ngẩn.

Nhìn về phía Độc Cô Ngạo Phong đều là ánh mắt không dám tin.

Dù sao, ở Thượng Lang Quốc ai mà không biết Thập Nhi hoàng tử nổi tiếng là lạnh lùng khắc nghiệt vô cùng.

Cho tới bây giờ, không ai có thể đủ nhập…hắn tâm.

Tuy nhiên giờ phút này, hắn lại chính miệng nói thiếu niên này là người quan trọng nhất của mình?

Nghe vậy, mọi người ai cũng cùng đều ngạc nhiên, rồi đưa mắt nhìn quanh một vòng nhìn Đồng Nhạc từ đầu đến chân, hiện rõ vẻ kinh ngạc và không dám tin.

Thấy mọi người đều nhìn mình như người ngoài hành tinh, Đồng Nhạc Nhạc liền trở nên buồn bực, lập tức trợn mắt liếc nhìn Độc Cô Ngạo.

Bốn mắt nhìn nhau, Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy vẻ dò hỏi ngạc nhiên, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cong môi cười, trên mặt còn có chút khoái chí.

Lúc này mặt Đồng Nhạc Nhạc chợt hiện vẻ xấu hổ, lại không có cách nào bắt bí Độc Cô Ngạo Phong.

Không biết phải giải thích như thế nào, nàng không thể làm gì khác hơn đành nhỏ giọng nói một câu.

“Ta đi ra ngoài trước”

Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc liền bước nhanh chân chạy ra khỏi hang núi.

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng rời đi, ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong loé ra một lúc.

Hắn hé môi, mở miệng nói

“Ta đi ra ngoài một lúc, đợi lát nữa tất cả cũng liền rời khỏi nơi này."

“Dạ!”



Đồng Nhạc Nhạc đi lung tung quanh hang núi một lúc liền nhìn thấy được bên ngoài.

Ở đây là một rừng cây tươi tốt.

Trong rừng có những cây cổ thụ trăm năm vươn tít lên trời cao, cành lá tươi tốt.

Phía trước là hồ nước trong suốt nhìn thấy đấy, sóng nước lăn tăn trên mặt hồ.

Cách đó không xa là một dãy núi cao liên miên chập chùng vô cùng đẹp.
Nhìn thấy cảnh trước mắt như ở chốn thần tiên, Đồng Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng rằng nàng sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy khung cảnh xinh đẹp như vậy nữa.

May là hiện tại nàng còn sống…

Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang suy tư, đột nhiên phía sau lưng có tiếng bước chân đang đến rất gần nàng.

Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay đầu lại.

Chỉ thấy Độc Cô Ngạo Phong giờ phút này đã mặc xong.

Mặc dù trên nglười lúc này vẫn có chút chật vật, nhưng lại không giảm đi phần nào sự khôi ngô, tuấn tú trên gương mặt mê người, còn không cưỡng lại được sự sang trọng của con người kia.

Hơn nữa, bây giờ Độc Cô Ngạo Phong đã khôi phục được sắc mặt hồng hào.

Thiết nghĩ đến, loại thuốc mỡ mới rồi vị võ giả kia đưa cho Độc Cô Ngạo Phong bôi, hẳn là vô cùng tốt!

Trong lòng đang nghĩ ngợi, Độc Cô Ngạo Phong đã đi tới trước mặt .

“Tiểu Nhạc Tử, ngươi nhìn cái gì vậy?”

Nam nhân mở miệng, âm thanh rõ ràng, điềm tĩnh đầy gợi cảm.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc khẽ lắc đầu, mở miệng nói.

“Chỉ là tại cảnh trước mặt đẹp quá nên ta cảm thấy mình vô cùng may mắn.”

Nghe được những lời của Đồng Nhạc Nhạc có ý tứ như thở phào nhẹ nhõm.

Độc Cô Ngạo Phong khẽ mấp mấy môi một cái rồi lập tức mở miệng nói.

“Xin lỗi, vừa rồi đã liên luỵ đến ngươi”

Nam nhân mở miệng, giọng điệu mang theo ý xin lỗi.

Đồng Nhạc Nhạc liền lắc đầu nói.

“Ta không có trách ngươi, người cũng không cần xin lỗi. Ngươi còn năm lần bảy lượt cứu ta, ta nên cảm ơn ngươi mới phải."

Đồng Nhạc Nhạc chân thành nói.

Cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy chân thành của tiểu nữ, đôi mắt Độc Cô Ngạo Phong liền tối sầm lại như là nhớ cái gì đó, hắn hé miệng, trầm giọng nói.

“Còn nhớ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, lúc này ta suy sụp nhất. Khi ấy, ta bị người của Bát hoàng đảng mưu ám sát, người bị thương nặng, lại còn mất đi liên lạc cùng thuộc hạ , khi ta đó ta tưởng mình rằng mình sắp chết…”

Nghe Độc Cô Ngạo Phong nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc chợt sửng sốt, hai hàng mi lập tức cau chặt, không biết phải giải thích như thế nào.

“Không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là tại hoàng cung sao!?”

Dù sao nàng còn nhớ lúc ấy là tại nàng trèo cây lấy khăn tay trên cây hoa đào , chợt bị trượt chân rơi xuống, Độc Cô Ngạo Phong bỗng xuất hiện, cứu nàng.

Chẳng lẽ nàng nhớ nhầm sao?

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chợt đầy nghi hoặc, lại thấy Độc Cô Ngạo Phong khẽ lắc đầu, mở miệng nói.

“ Không phải, đó là lần gặp thứ hai. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chính là ở trên con ngõ nhỏ trong kinh thành. Ngươi còn nhớ rõ, lúc ấy có một người khất cái đầu tóc rối bù bị một đám trẻ con bắt nạt không?

Nghe Độc Cô Phong nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu suy nghĩ. Một lúc sau, như nghĩ ra điều gì đó, hai mắt Đồng Nhạc Nhạc chợt mở to.

“Nga, thì ra khất cái bị đám trẻ kia khi dễ là ngươi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK