Đối với ánh mắt của những người khác, Đồng Nhạc Nhạc bọn họ không thèm quan tâm, chỉ là coi như bên cạnh không người, cứ tay nắm tay, đi ở trên con đường cái chật chội kia.
Kinh thành chính là dưới chân Thiên Tử, dòng người rất nhiều. Đưa mắt nhìn khắp một vòng, ngựa xe như nước, tấp nập không ngừng, khắp nơi đều biểu hiện ra một cảnh tượng thịnh vượng phát đạt.
Lo ngại Đồng Nhạc Nhạc bị đám người chen lấn, Huyền Lăng Thương càng là phi thường quan tâm, che ở trước người Đồng Nhạc Nhạc, tránh cho nàng bị người đụng vào.
Đối với sự quan tâm này của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là phảng phất dường như được tưới mật, ngọt ngào quá chừng.
Chỉ cảm thấy, cảm giác như thế, thật sự là hạnh phúc.
Được một nam nhân ưu tú thế này che chở chu đáo như vậy, thiết nghĩ đó là giấc mộng của tất cả nữ nhân chăng!?
Cứ nhìn khắp những ánh mắt nhìn nàng với vẻ hâm mộ ghen tị, nàng liền biết rõ ràng!
Trong lòng ngọt ngào, Đồng Nhạc Nhạc càng là có khả năng dễ dàng đi dạo phố.
Phải biết rằng, đi dạo phố là giải trí mà nữ nhân yêu nhất.
Đồng Nhạc Nhạc vừa đi trên đường cái, thấy cái gì thú vị, thích thú, đều sẽ tiến lên ngắm nghía một phen.
Huyền Lăng Thương thấy nàng thích, tự nhiên hết thảy đều mua.
Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc đi tới một cửa hàng vỉa hè bán đồ chơi.
Đảo mắt nhìn quanh một lượt những thứ giá trị của quán hàng trên vỉa hè này, chỉ thấy những đồ chơi này hiển nhiên đều là thợ thủ công làm, cực kì tinh xảo.
Đồng Nhạc Nhạc tiện tay liền cầm lấy một chiếc trống nhỏ, chỉ thấy xung quanh chiếc trống nhỏ này đều có quấn một sợi mây, trên đó xâu chuỗi hai viên Tiểu Châu Tử.
Chỉ cần nhẹ nhàng lay động chiếc trống nhỏ cổ này, hạt châu đánh vào trên mặt trống sẽ phát ra âm thanh 'tùng tùng', rất là thú vị!
Nhìn thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc cầm chiếc trống nhỏ kia yêu thích không buông tay, vẻ mặt Huyền Lăng Thương dường như là nghĩ đến cái gì, huyết mâu đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, bạc môi hơi cong lên, mở miệng cười nói.
"Thế nào!? Sớm như vậy liền mua thứ tốt cho con của chúng ta chơi à!?"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó, vẻ mặt liền xấu hổ, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Huyền Lăng Thương, bởi vì xấu hổ thành giận mà nói.
"Ngươi đừng nói bậy! Đứa bé!? Ta lại chưa có mang thai!"
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, lại thấy Đồng Nhạc Nhạc có vẻ tức giận xen lẫn xấu hổ, ánh mắt của Huyền Lăng Thương, không khỏi nhìn vào cái bụng Đồng Nhạc Nhạc vẫn bằng phẳng như trước, lập tức, bạc môi hé mở, như có điều suy nghĩ nói.
"Ta gần đây cố gắng như vậy, có lẽ, ở trong bụng ngươi, đã có đứa con của ta..."
Nghe được Huyền Lăng Thương nói thế, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được tức giận đưa tay đấm Huyền Lăng Thương một cái.
Nhưng mà, cẩn thận vừa nghĩ.
Huyền Lăng Thương nói thế, cũng là có đạo lý.
Huyền Lăng Thương mỗi ngày đều cố gắng như vậy, có lẽ, ở trong bụng nàng, thật sự có đứa bé của hắn...
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi một hồi ngọt ngào.
Nếu như nàng thật sự có đứa con của Huyền Lăng Thương, vậy thì thật không tồi.
Cũng không biết, sau này đứa bé sinh ra, dáng vẻ là giống như nàng chăng!? Hay là Huyền Lăng Thương!?
Suy đi nghĩ lại, ở trong đầu Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi hiện ra một hình ảnh.
Ở phong cảnh như họa kia bên trong vườn ngự uyển, vài đứa bé không ngừng truy đuổi nhau vui đùa ầm ĩ. Mà đứa bé kia, hồn nhiên ngây thơ đáng yêu, phảng phất như Tiểu Thiên Sứ, sau đó không ngừng gọi nàng là mẫu thân, gọi Huyền Lăng Thương là phụ hoàng...
Suy nghĩ một chút, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc toe toét ra một cái, không khỏi ha hả ngây ngốc cười rộ lên.
Chứng kiến Đồng Nhạc Nhạc cầm cái trống nhỏ, trông có vẻ đang nghĩ đến ngây ra mà cười khúc khích, Huyền Lăng Thương thấy vậy, tuy không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ là, nhìn thấy thiếu nữ này có dáng vẻ hạnh phúc, Huyền Lăng Thương không khỏi ngầm hiểu cười theo một tiếng.
Lập tức, móc bạc ra, mua luôn chiếc trống nhỏ này.
"Được rồi, đừng cười ngây ngô, chúng ta đi thôi!"
"Ách, ha hả, hảo..."
Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi phục hồi tinh thần lại, sau đó tùy ý để cho Huyền Lăng Thương lôi kéo tay nàng, từ từ đi tới phía trước.
Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đi dạo chơi như vậy, chính là nửa ngày.
Dạo chơi xong phố lớn phồn vinh kia, Đồng Nhạc Nhạc bọn họ liền ra ngoài thành đi tới vùng ngoại thành.
Chỉ thấy vùng ngoại thành bên ngoài thành, tuy không thể phồn hoa so với phố lớn Kinh thành, lại có hứng thú khác!
Đưa mắt nhìn khắp một vòng, non xanh nước biếc, trời xanh mây trắng, xa xa dãy núi liên miên, cây cối tươi tốt.
Lại thêm bãi cỏ đồng ruộng rộng rãi kia.
Hiện tại là đầu mùa hè, đúng là thời điểm thật tốt để gieo hạt trồng cây. Ở cách đó không xa, có một thôn trang nhỏ, rất nhiều nông dân đang gieo cấy mạ ở trên đồng ruộng.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt quả là đẹp như tranh vẽ.
Ngoài ra chỉ cần chun mũi là ngửi thấy được, đó đều là không khí trong lành, thấm vào ruột gan.
Gió mát hiu hiu, thổi tới từng đợt mát mẻ.
Đồng Nhạc Nhạc đôi mắt tươi cười, thật tốt hưởng thụ tất cả điều này.
Môi đỏ mọng toe toét ra một cái, không kìm hãm được mà hoan hô.
"Ha ha, nơi này thật tốt! Không khí tốt, màu xanh tốt, bầu trời cũng là dễ nhìn như vậy!"
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Huyền Lăng Thương chỉ cười không nói.
Ánh mắt dịu dàng mang theo thâm tình kia, càng là lẳng lặng ngắm nhìn người nhỏ bé trước mặt.
Nhìn thấy dáng vẻ cười tươi như hoa trên mặt người nhỏ bé kia, nét dịu dàng trong mắt Huyền Lăng Thương càng đậm...
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc bọn họ từ từ tán thưởng khen ngợi cảnh đẹp trước mắt, đột nhiên, trên bầu trời truyền đến tiếng sấm sét đánh '"ầm" một tiếng. Âm lượng lớn, làm cho Đồng Nhạc Nhạc bị hăm dọa sợ mất mật.
Chỉ là, còn không chờ Đồng Nhạc Nhạc phục hồi tinh thần lại, đột nhiên 'Rào' một tiếng, vốn đang trời nắng trong xanh liền trút xuống một hồi sấm sét mưa to.
Trận mưa to này, tới đột nhiên, làm cho người ta trở tay không kịp.
Nhìn thấy cơn mưa to tầm tã đã trút xuống, cảm giác được nước mưa lạnh như băng kia quất vào trên người mình, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, nàng hé mở làn môi hồng, liền oa một tiếng, kêu to lên.
"Oa, trời mưa rồi! Chạy mau nha!"
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa đưa tay che ở trên đầu, tránh bị giọt mưa quất vào trên mặt.
Chính là nàng làm như vậy, hoàn toàn không có tác dụng.
Trời mưa lớn như vậy, há là nàng hai tay che chắn, liền có thể đủ không bị dầm ướt!?
Huyền Lăng Thương ở một bên thấy vậy, không nói hai lời liền cởi áo khoác của mình, sau đó che ở trên đầu Đồng Nhạc Nhạc, tránh để nàng bị mưa dầm ướt.
Lập tức, hai người liền chạy về hướng tới thôn trang ở bên kia.
Bởi vì nơi này bốn phía đều là đồng ruộng, cũng chỉ có thôn trang nhỏ bên kia có khả năng tránh mưa.
Đến khi Đồng Nhạc Nhạc bọn họ thật vất vả chạy vội tới thôn trang nhỏ này, hai người đã sớm bị xối thành ướt sũng.
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đứng ở bên dưới mái hiên cổng thôn để tránh mưa. Nhìn trận mưa to tầm tã kéo dài trước mắt này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ ảo não.
"Làm thế nào trận mưa này vừa nói rơi là đã trút xuống!? Rõ ràng trên trời cao vẫn còn mặt trời cơ mà!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ảo não mà nói.
Ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy trên bầu trời ngoại trừ vài đám mây đen sì ra, ở những nơi khác vẫn là trời xanh mây trắng, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi.
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc ảo não, Huyền Lăng Thương chỉ là hé miệng cười một tiếng.
"Ngươi lại oán trách cũng không có tác dụng, dầu thế nào cũng đã mưa rồi."
Huyền Lăng Thương vừa nói, vừa đưa tay lau di những giọt nước mưa trên mặt Đồng Nhạc Nhạc.
Thấy Huyền Lăng Thương tỉ mỉ lau nước mưa trên mặt mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cũng hết giận.
Lại nhìn kỹ nam nhân trước mắt, đột nhiên phì một tiếng, liền nở nụ cười.
Thấy thiếu nữ vừa rồi vẫn còn tức giận không thôi, lúc này lại bật cười, hai mắt tít lại nhìn mình, gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương đầu tiên là sửng sốt, lập tức không khỏi cảm giác được buồn cười lại bất đắc dĩ.
"Ngươi mới rồi vẫn còn oán trách thời tiết thay đổi nhanh quá, hiện tại ngươi biến hóa không phảicòn nhanh hơn sao! Vừa rồi vẫn còn đang tức giận, hiện tại làm sao lại cao hứng như vậy!?"
Huyền Lăng Thương mở miệng cười nói, chỉ cảm thấy thiếu nữ trước mắt này, thật giống như thời tiết hiện tại, trong chốc lát gió, trong chốc lát mưa, có hơi làm cho người ta không nắm bắt được tâm tư của nàng.
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là chúm chím nhìn nam nhân trước mắt này, mở miệng cười nói.
"Ta chỉ là cảm giác buồn cười, không nghĩ tới đường đường vua của một nước Linh Nhạc Quốc chúng ta, cũng có lúc bị biến thành ướt sũng như thế này đây!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là không che dấu chút nào vẻ trêu chọc và chế nhạo.
Phải biết rằng, Huyền Lăng Thương một mực chú trọng nhất đến dung nhan dáng vẻ của chính mình, vậy mà hiện tại, cả người hắn lại biến thành ướt sũng.
Trên đầu trên người trên mặt, không có một chỗ nào là khô!
Nhìn thấy trên đầu những giọt mưa đang không ngừng bắn xuống trên mặt, trên người của hắn, dáng vẻ kia, vô cùng chật vật.
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy ánh mắt cười mỉm của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương liền cúi đầu nhìn một chút hiện tại chính mình, lập tức, bạc môi hé mở, cười khổ một tiếng, liền lắc đầu bất đắc dĩ cười nói với Đồng Nhạc Nhạc.
"Ngươi nha, cũng chỉ có ngươi, mới dám giễu cợt ta!"
Huyền Lăng Thương mở miệng, ở trong giọng nói, đều là lộ rõ bất đắc dĩ và sủng ái.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười một tiếng.
Lập tức, cũng đưa tay bắt đầu lau sạch sẽ nước mưa trên người Huyền Lăng Thương.
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc bọn họ giúp nhau lau đi nước mưa trên người, có mấy người nông dân vừa rồi cấy mạ trong ruộng đã chạy vội tới.
Lại nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Thương đang đứng dưới mái hiên tránh mưa, một người phụ nữ trong đó, không khỏi mở miệng nói.
"Nhìn một đôi người ngọc này có dung mạo nhìn rất thuận mắt! Hình như đi từ trong tranh ra!"
"Chính là a, vị công tử này, tiểu thư, trận mưa này cũng không biết còn kéo dài bao nhiêu thời gian đây! Nhìn các ngươi cả người đều ướt đẫm, không bằng đến nhà ta tránh mưa, thuận tiện thay ra bộ quần áo ướt sũng này đi!? Bằng không thời gian dài quá, chắc chắn cảm lạnh! Nhà ta liền ở phía trước đây!"
Một người trung niên to cao trong đó, không khỏi mở miệng nói.
Hiển nhiên, hắn cùng người đàn bà kia, là vợ chồng.
Nghe thấy nói đến một đôi vợ chồng, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là cùng Huyền Lăng Thương liếc nhau, thấy Huyền Lăng Thương không hề có ý cự tuyệt, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức quay đầu, mở miệng cười nói với hai vợ chồng kia.
"Vậy thật là làm phiền đại thúc đại thẩm."
"Ha hả, không có việc gì, cứ đến đây, đến nhà ta ngồi một chút đi!"
Dân quê, chính là chất phác, một chút ý đồ cũng không có, hơn nữa phi thường vui lòng trợ giúp người.
Đi theo phía sau một đôi vợ chồng này, không được một hồi, Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Thương liền tới nhà bọn họ.