Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ là cho dù hắn nghĩ như thế nào, hắn đều không tìm ra được manh mối.

Giờ đây, lúc nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, nhìn lại thấy ánh mắt của nàng vẫn dừng trên người của hắn, làm một bộ dạng muốn truy hỏi sự việc kỹ càng, Huyền Lăng Phong cũng không biết nên trả lời như thế nào cho phải.

Thấy Huyền Lăng Phong chỉ một mực vẫn đang nhìn mình, lại nói không nói một câu, lông mày Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng cau lại, môi đỏ mọng hé mở, đang định nói chút gì đó.

Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, bên ngoài sơn động, lại đột nhiên truyền đến một trận âm thanh 'tất tất tốt tốt', giống như có vật gì, đang đi về hướng hang núi này .

Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc cùng Huyền Lăng Phong đều sửng sốt, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc và sợ hãi.

Dù sao, bây giờ đêm cũng đã khuya.

Ở các đường núi hoang dã, đi lại trong rừng rậm, ngoại trừ độc xà mãnh thú,sẽ không còn cái gì khác!

Chẳng lẽ, bọn họ vẫn không được may mắn như thế, gặp phải sài lang dã báo gì đó ! ?

Nghĩ tới đây, trong phút chốc, tim Đồng Nhạc Nhạc lập tức như muốn vọt ra khỏi lồng ngực!

Nhìn lại Huyền Lăng Phong, con ngươi cũng trợn lên một cái, trên mặt lộ vẻ bối rối và căng thẳng.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đặt một ngón tay ở trên môi, làm một bộ dáng 'chớ có lên tiếng', sau đó, mới chậm rãi đứng lên từ ở trên cỏ khô, từ từ di chuyển về hướng ra bên ngoài hang núi .

Nghĩ là muốn nhìn phía bên ngoài hang núi, rốt cuộc có vật gì đang đi về bên này.

Huyền Lăng Phong thấy vậy, cũng từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, sau đó đi theo về phía trước.

Chỉ là, đang lúc bọn Đồng Nhạc Nhạc vừa mới di chuyển đến cửa hang động, động tĩnh bên ngoài phát ra càng lớn.

Hình như, có một động vật to lớn gì đó, dường như là đang đi về phía bên này.

Chỉ là tối nay không trăng không sao, cho nên ngoài đầu bìa rừng, hoàn toàn đen ngòm , không nhìn thấy được cái gì.

Càng không thấy đượctình hình bên ngoài, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng hỗn loạn.

Bởi vì không biết ở bên ngoài hang động có vật gì, là độc xà, là mãnh thú! ? Hay là gấu đen khổng lồ! ?

Nghĩ đến đây, tâm Đồng Nhạc Nhạc liền luống cuống.

Có lẽ, biết trong lòng Đồng Nhạc Nhạc sợ hãi, trong lòng Huyền Lăng Phong lại không hề sợ sao! ?

Chỉ là không biết tại sao, thấy bộ dáng tiểu thái giám trước mặt này bối rối sợ sệt, trong lòng Huyền Lăng Phong không khỏi nảy lên một ý muốn bảo hộ.

Hắn muốn, bảo vệ thật tốt tiểu thái giám này!

Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Phong phừng lên một cỗ dũng khí, lập tức vẫn đi tới trước mặt Đồng Nhạc Nhạc.

Vốn chính lúc Đồng Nhạc Nhạc không hề an tâm, thấy Huyền Lăng Phong đột nhiên đứng trước mặt nàng, bảo hộ nàng ở phía sau.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt.

Nhìn ánh mắt của Huyền Lăng Phong, càng đầy ngạc nhiên cùng kinh ngạc.

Bởi vì, căn bản Đồng Nhạc Nhạc cũng không có nghĩ tới, Huyền Lăng Phong lại làm như vậy.

Hắn hiện tại, là đang bảo vệ nàng sao! ?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cực kì rung động cùng kinh ngạc , trong lòng không khỏi sinh ra một chút cảm động. . .

Hơn nữa, hiện tại nàng mới phát hiện, Huyền Lăng Phong kỳ thật là nam nhân vô cùng có khí khái!

Trong lòng đang nghĩ ngợi, Đồng Nhạc Nhạc nhìn về phía Huyền Lăng Phong, lại đầy vẻ cảm kích.

Lúc tiếp xúc đến ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc đang nhìn về phía mình, trong lòng Huyền Lăng Phong mặc dù sợ sẽ phải chết, nhưng là vẫn làm ra vẻ đủ thoải mái, rồi đôi môi hơi tái nhợt mới mở miệng nhỏ giọng nói nhỏ. "Đừng sợ! Có Bổn vương ở đây!"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chấn động mãnh liệt.

Trong bụng biết lòng Huyền Lăng Phong cũng cùng dạng sợ chết. Coi như hắn đã làm ra vẻ điềm tĩnh dễ dàng, nhưng, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt kia, đã tiết lộ tâm tư của hắn.

Chỉ là, chính hắn cũng sợ hãi như vậy lại đồng thời dứt khoát che chắn trước mặt nàng. . .

Huyền Lăng Phong như vậy, sao có thể khiến cho Đồng Nhạc Nhạc không cảm động! ?

Đồng Nhạc Nhạc thề, sau này, không bao giờ chọc ghẹo Huyền Lăng Phongmột lần nữa. . .

Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, Huyền Lăng Phong nhìn lại đôi mắt đẹp kia của Đồng Nhạc Nhạc lóe ra sự cảm động, trong lòng không khỏi hung hăng nhói lên một cái.

Cho dù hiện tại hắn thật sự chết, hắn cũng biết là đáng giá. . .

Lúc trong lòng Huyền Lăng Phong đang nghĩ, bên trong rừng cây, đột nhiên xuất hiện tới vài ánh lửa.

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong và trên Đồng Nhạc Nhạc đồng thời đều sửng sốt.

Ánh lửa! ?

Trong rừng cây làm sao lại đột nhiên có lửa! ?

Liền trong khi Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Phong đều nghi hoặc hết sức, thì đột nhiên, một đạo đội ngũ từ từ xuất hiện trước mặt bọn Đồng Nhạc Nhạc.

Mà bóng dáng cầm đầu, lại quen thuộc như vậy, lại là ...

"Hoàng thượng! ?"

Nhìn thấy bóng dáng khôi ngô cao lớn quen thuộc kia, Đồng Nhạc Nhạc gần như không hề nghĩ ngợi, đã giật mình mở miệngla lên trước.

Sau một khắc, hai chân Đồng Nhạc Nhạc, liền giống như tự do có ý thức, hướng tới bóng dáng quen thuộc kia mà chạy vội qua.

Nhìn thấy vóc dáng nhỏ bé vốn đang đứng phía sau lưng mình, đột nhiên giống như một con Hồ Điệp nhẹ nhàng, chạy vội về hướng phía trước.

Thấy vậy, trên mặt Huyền Lăng Phong đầu tiên là sửng sốt, một nỗi mất mát nhạt nhòa đột nhiên nảy lên trong đầu hắn.

Nhưng mà, lúc Huyền Lăng Phong thấy bóng dáng quen thuộc kia, tất cả mất mát trong lòng, ngay lập tức không còn sót lại chút gì.

Hai chân một bước, cũng nhanh chóng chạy tới hướng bóng dáng quen thuộc kia .

"Hoàng huynh, huynh rốt cục cũng đã đến!"

Huyền Lăng Phong mở miệng, người đã vọt tới trước mặt.

Trên gương mặt tuấn tú kia, lộ rõ vẻ hoan hỉ cùng kích động.

Tựa như một đứa trẻ lạc đường, cuối cùng cũng gặp được người thân của mình.

Đồng Nhạc Nhạc cũng như vậy!

Nghĩ vài ngày nay, nàng cùng Huyền Lăng Phong ở một chỗ, nhớ nhiều nhất, chính là Huyền Lăng Thương.

Những tưởng rằng, đời này nàng sẽ không còn được gặp lại Huyền Lăng Thương nữa , mà hiện nay, Huyền Lăng Thương cuối cùng cũng xuất hiện, làm sao khiến cho nàng không vui vẻ kích động! ?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy nam nhân quen thuộc trước mặt, cánh mũi không khỏi cay cay.

Một cơn ủy khuất cùng sợ hãi càng nhanh chóng trào dâng trong lòng.

Giờ phút này nàng muốn cỡ nào mà liều lĩnh bổ nhào vào trong lòng Huyền Lăng Thương.Thật giống như lúc nàng vẫn còn là một con tiểu điêu.

Khi đó đối với Huyền Lăng Thương , nàng là ỷ lại đến chừng nào.

Mỗi lần nàng hài lòng hoặc không vui, đều sẽ làm ổ trong lòng Huyền Lăng Thương, được hắn ấm áp ôm lấy thật tốt, nhưng bây giờ. . .

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cắn chặt môi dưới, cố nén sự xúc động đi qua.

Ngược lại với sự ẩn nhẫn của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương bên này, nhìn lại hai người trước mắt bình yên vô sự, trái tim vốn đang thít chặt lại rốt cục cũng buông lỏng.

Có trời mới biết, mấy ngày nay đối với hắn mà nói, dài dằng dặc và lo lắng, sợ hãi đến thế nào.

Chỉ cần vừa nghĩ tới, hai người này sẽ bị gặp bất trắc, trong lòng hắnliền như bị người khác cầm một cây đao cùn , mà hung hăng cắt.

Bây giờ, rốt cục thấy được hai người này đã bình yên vô sự, Huyền Lăng Thương mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Vươn cánh tay ra, ôm lấy gắt gao Huyền Lăng Phong mặt mày kích động vào ngực, cảm giác được sự ấm áp của đối phương, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy tảng đá lớn một mực đè trong lòng mình rốt cục cũng rơi xuống.

Đây là đệ đệ truột thịt của hắn, cho dù bình thường kiêu ngạo ương ngạnh, cũng luôn gây họa, nhưng máu mủ tình thâm, hắn rất quan tâm tới người thân.

Lúc trong lòng Huyền Lăng Thương thở dài, Đồng Nhạc Nhạc bên này, khi nhìn Huyền Lăng Thương, dáng vẻ giờ này đang ôm Huyền Lăng Phong gắt gao, trong lòng không khỏi xuất hiện một cơn hâm mộ lộ rõ.

Có người thân, cảm giác thật tốt!

Hiện tại nàng thật sự rất hâm mộ Huyền Lăng Phong. Bởi vì, hắn có một người thân, một ca ca đối với hắn tốt như vậy.

Mà nàng, bây giờ cũng không có ai cả . . .

Cho dù hiện tại ,nàng muốn cỡ nào mà liều lĩnh tiến lên, bổ nhào vào trong lòng Huyền Lăng Thương., giống như lúc ban đầu nàng còn là một tiểu điêu nhi, liều lĩnh làm nũng, ỷ lại đối với Huyền Lăng Thương. . .

Chỉ tiếc, nàng bây giờ, đã không bao giờ ... còn là tiểu điêu nhi nữa .

Quan hệ của bọn họ, cũng nữa không thể quay về thân mậtnhư trước kia. . .

Nghĩ tới đây, cánh mũi Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cay cay.

Nhưng mà, ngay trong lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cực kì chua xót, đã không biết rằng, tâm tư bây giờ của nàng, đang biểu hiện vô cùng sâu sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia của nàng.

Huyền Lăng Thương quay đầu, ánh mắt thâm thúy kia, không khỏi nhẹ nhàng nhìn vào tiểu thái giám nhỏ nhắn đang đứng ở trước mặt mình.

Chỉ thấy tiểu thái giám này, trong ánh lửa chiếu rọi xuống, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn lại hiện ra.

Trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, một đôi mắt long lanh kia, lại chứa được hai hồ nước mắt trong suốt long lanh.

Chỉ thấy nước mắt kia, ở bên trong khóe mắt nàng không ngừng đảo qua đảo lại, dưới ánh lửa chiếu rọi, chợt lóe nhấp nháy. Vào giờ khắc này, thoạt nhìn, tội nghiệp đau khổ như vậy, làm cho người khác nhìn thấy, không nhịn được trong lòng sinh ra sự thương tiếc. . .

Nhìn lại cả người tiểu thái giám, đã sớm rách tơi tả, vô cùng xộc xệch.

Một đầu tóc dài đen nhánh, bây giờ chỉ là tùy ý buộc thành đuôi ngựa ở trên đỉnh đầu.

Có thể nhìn ra, mấy ngày qua, hai người này bọn họ, cũng không phải là quá tốt. . .

Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng nhói lên một cái.

Kỳ thật mấy ngày nay, từ lúc bọn họ mất tích, thứ Huyền Lăng Thương nghĩ nhiều nhất, ngoại trừ thân đệ đệ thân sinh, thì chính là tiểu thái giám trước mặt này. . .

Mỗi lần nghĩ đến, sau này sẽ không thấy lại được tiểu thái giám kia, trong lòng của hắn đều luôn hiện lên một cảm giác khó chịu.

Thật giống như, có người đang dùng tay, hung hăng cấu tâm hắn.

Mỗi lúc đó, trong lòng Huyền Lăng Thương đều cùng nghi hoặc và buồn bực. Dù sao, đây vẫn là lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn lại quan tâm như thế với một tiểu thái giám. . .

Hơn nữa, hắn không phải mới cùng tiểu thái giám này quen biết một thời gian ngắn sao! ?

Nhưng, không biết tại sao, rất nhiều lúc, nhìn tiểu thái giám này, hắn lại có một loại ảo giác.

Hình như, bọn họ đã quen biết thật lâu rồi. . .

Có lẽ, là đôi mắt long lanh này.

Giống như , cái tiểu điêu nhi nào đó mà hắn sủng ái. . .

Nếu bây giờ, đổi lại nếu là con tiểu điêu nhi kia, hắn khẳng định sẽ không để ý mà ôm nó, an ủi nó thật tốt. . .

Tiểu điêu nhi. . .

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương còn không đợi suy nghĩ nhiều đến cái khác, cánh tay đã duỗi ra, liền đem Đồng Nhạc Nhạc mặt mày thương cảm đứng ở trước mặt hắn, mà ôm vào trong lòng. . .

Đối với hành động bất ngờ của Huyền Lăng Thương, mọi người bốn phía đều sợ ngây người.

Dù sao, ở trong mắt mọi người, Đồng Nhạc Nhạc chẳng qua chỉ là một tiểu thái giám nho nhỏ thôi.

Nhưng tiểu thái giám này, lại nhiều lần khiến cho ...đế vương lạnh lùng ít nói này phá lệ.

Lần đầu tiên khâm điểm một cái tiểu thái giám làm thái giám bên mình, lần đầu tiên, kéo một tiểu thái giám ôm ghì vào trong lòng. . .

Đối với chuyện này, tất cả mọi người sợ ngây người.

Kỳ thật, không chỉ tất cả mọi người hoảng sợ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cũng đâu phải không kinh hoảng! ?

Mới vừa rồi, nàng đang lúc trong lòng thật thảm thương, còn muốn khóc lên. Nhưng mà, nàng vẫn cố nén nước mắt nơi vành mắt của mình, định khẽ cắn môi, nhẫn nhịn chờ qua đi .

Nhưng một khắc sau, đế vương trẻ tuổi này, lại một tay ôm lấy nàng vào lòng. . .

Cảm giác được cánh tay ở trên vai, đầy mạnh mẽ sức lực như vậy, còn có chóp mũi đều ngửi thấy được, có một mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt thuộc về trên người nam nhân, ngửi dễ chịu như vậy. . .

Còn có trong lòng nam nhân, cảm giác ấm áp rộng rãi kia, từng thứ, đều làm cho người khác ỷ lại như thế. . .

Thật sự rất nhớ, rất nhớ đã được nam nhân ôm vào trong ngực thật thích, được sủng ái. . .

Nghĩ tới đây, trong mũi Đồng Nhạc Nhạc cay cay, nước mắt một mực kiềm chế, rốt cục không nhịn được tuôn rơi.

Cái miệng nhỏ nhắn mở ra, Đồng Nhạc Nhạc bây giờ cái gì cũng đều không quản được, oa một tiếng, liền ào ào khóc lớn lên.

Đồng Nhạc Nhạc khóc thê thảm như thế, giống như một tiểu hài tử bị nhận hết vô số uất ức, tiếng khóc thê thảm kia, gần như làm cho người nghe rơi lệ.

Nghe vậy, hàng mi thanh tú ngời ngời kia của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, trong mắt lại xẹt qua vài phần đau lòng và thương tiếc mà chính mình cũng không nhận ra. . .

Chỉ là giờ khắc này, Huyền Lăng Thương cái gì cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng, đưa tay từ từ vuốt bả vai Đồng Nhạc Nhạc, một lần, lại một lần. . .

. . .

Hôm sau, lúc Đồng Nhạc Nhạc yếu ớt hết sức tỉnh dậy, mở mắt ra. Khi nhìn thấy doanh trướng xa lạ này, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngây ra, trong lúc nhất thời vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Mắt đẹp nhẹ nhàng chuyển động, nhìn thấy doanh trướng này không lớn không nhỏ, chỉ đơn giản cái bàn, cái ghế, trên mặt đất được trải một tấm thảm màu đỏ, mép giường đang đặt một cái bình phong đơn giản, phía dưới bình phong là một cái bồn tắm nho nhỏ. . .

Đây, đây là doanh trướng mà nàng ở lúc trước . . .

Nhưng, tối hôm qua rốt cuộc nàng trở về khi nào! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhíu mi lại, không ngừng hồi tưởng lại.

Tối hôm qua, nàng hình như ở trong lòng Huyền Lăng Thương không ngừng khóc, khóc không biết trời đất, thật muốn chính mình khóc để trút ra hết tất cả ủy khuất đến không còn một mảnh.

Sau đó rốt cuộc phát sinh chuyện gì? ! Như thế nào nàng một điểm cũng không nhớ! ?

Còn nữa, nàng tối hôm qua rốt cuộctrở về như thế nào! ?

Đồng Nhạc Nhạc không ngừng cố gắng nhớ lại , đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc mang theo âm thanh lo lắng,phút chốc từ doanh trướng bên ngoài truyền đến

"Tiểu Nhạc, ngươi tỉnh sao! ?"

Cùng với bóng hình quen thuộc đó tiếng nói vang lên, một bóng dáng màu lam cao to , liền xốc màn che tiến vào.

Người chưa tới, giọng nói đã tới trước, Đồng Nhạc Nhạc chưa nhìn thấy người, cũng biết là người nàotới đây.

Dù sao, người không chào hỏi lấy một tiếng giống như vậy, liền nhảy vào phòng người khác , ngoại trừ Huyền Lăng Phong ra, còn người phương nào nữa! ?

Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc ngước đôi mắt xinh đẹp lên, ánh mắt liền nhẹ nhàng rơi trên người Huyền Lăng Phong đã chạy vội tới trước mặt mình .

Chỉ thấy hôm nay Huyền Lăng Phong, trên người mặc một bộ cẩm bào xanh lam dùng Thiên Tàm Ti chế tạo ra .

Ở ống tay áo và cổ áo dùng kim tuyến thêu thành những đóa hoa mẫu đơn tinh xảo, đai lưng dùng ngọc bích Yêu Đái, giầy thêu hoa mẫu đơn trắng.

Một mái tóc dài đen nhánh như thác nước dùng cái mũ ngọc chế tạo rất tinh xảo đội lên vừa khít, khiến cho gương mặt tuấn tú kia càng có vẻ phơi phới, phong thái thanh nhã nhanh nhẹn.

Chói mắt nhất, có lẽ là đôi mắt thiếu niêntràn ngập kích động ,sóng mắt long lanh, phảng phất như mã não đen tuyền được ánh mặt trời chiếu rọi xuống , rạng rỡ ngời ngời!

Nhìn thấy người trước mắt trang phục phong nhã, như rồng như phượng, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt.

Dù sao, cũng quen Huyền Lăng Phonglôi thôi bừa bộn, mà giờ, Huyền Lăng Phong lạithanh nhã đến vậy, Đồng Nhạc Nhạc quả là có hơi nhìn không quen.

Trong lúc khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc hơi ngây ra , vừa lúc Huyền Lăng Phong bước vào. Thấy Đồng Nhạc Nhạc từ sau khi hắnđi vào, mắt nhungxinh đẹp chỉ là một mực rơi trên người hắn, không hề chớp mắt, khuôn mặt tuấn tú không khỏi nhẹ nhàng sửng sốt.

Sau một lúc, không biết như thế nào,trong long Huyền Lăng Phong không khỏi nảy lên vài phần căng thẳng, ánh mắt nhìn vềphía Đồng Nhạc Nhạc , càng ngượng ngùng và quẫn bách.

"Ngươi, ngươi tại sao lại thế? ! Không phải ngủ đến đần độn chứ! ?"

"A! ? Ngủ đến đần độn! ? Mới ngủcả đêm, như thế nàođần độn đây! ?"

Nghe được lời Huyền Lăng Phong , trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức không khỏi cười nhạo nói, dường như Huyền Lăng Phong nói gì đó rất buồn cười .

Tuy nhiên, khi tiếp theo nghe Huyền Lăng Phong nói những lời này, khuôn mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức giật mình một cái.

"Cái gì! ? Ngươi nói, ta ngủ thời gian dài bao lâu! ?"

"Ngươi đã ngủ hai ngày hai đêm! Cho nên Bổn vương mới nói ngươi ngủ đến đần độn nha!"

Nghe được lời Huyền Lăng Phong nói, Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Trời ạ!

Nàngthật đúng là có thể ngủ a, lại ngủ hai ngày hai đêm! Không trách được mới vừa rồi khi...tỉnh lại, hắn nàng cứ có cảm giác chính mình ngủ thời gian thật dài.

Trong lòng kinh ngạc , một lúc sau, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt, không khỏi rơi vào trên người Huyền Lăng Phong.

"Ta ngủ hai ngày hai đêm, làm sao ngươi biết! ?"

Theo như nàng biết, nếu Huyền Lăng Phong tỉnh lại, khẳng địnhtrước tiên vọt tới tìm nàng ! ?

Như thế nào là hai ngày sau ! ?

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nghi hoặc, lại thấy Huyền Lăng Thương như là nghĩ đến cái gì , gương mặt tuấn túnhẹ nhàngbuồn bực , sau đó mới mở miệng nói nhỏ. "Bởi vì, Bổn vương cũng vừa mới tỉnh ngủ, sau đó nghe Tiểu Kính Tử nói. . ."

"Đúng, thì ra Thập Tam Gia cũng có thể ngủ như vậy a! Lại cũng có thể ngủ hai ngày hai đêm!"

Nghe được lời Huyền Lăng Phong đã nói, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bật cười, đôi mắt đen láy xinh đẹp, giờ phút này đang cười tít lại.

Cũng không biết, chính mình hiện tại tràn đầy vui vẻ , rơi vào trong mắtngười nào đó , là cỡ nào thật xinh đẹp.

Chỉ thấy tiểu thái giám vẫn còn ngồi ở trên giường, mặc dù trên người vẫn còn mặc y phục hôm đó, tóc cũng hơi bừa bộn, vài sợi tóc mềm mại vẫn còn tùy ý vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của hắn. Tuy là như thế, cũng không tổn hao thẩm mỹ một chút nào, ngược lại khiến cho tiểu thái giám này nhìn qua, càng hiện ra mảnh mai, tươi tắn quyến rũ động lòng người. . .

Làn da mịn màng tựa như sứ, mặt như tranh vẽ, đặc biệt vào thời điểm cười rộ lên.

Mặt mày rạng rỡ, ánh lên cả đôi mắt , đang cười tít lại,như vầng trăng vằng vặc giữa trời cao , mê người như thế, đẹp mắt như thế. . .

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong tâm 'Keng' một tiếng, như có vật gì hung hăng nện trong nội tâm hắn .

Ngay sau đó, tim đập dồn dập, miệng lưỡi khô rát, mơ hồ hô hấp khó khăn. . .

Hắc mâu vẫn nhìn Đồng Nhạc Nhạc , càng không nháy một cái nào, trong mắt chính là sự kinh ngạc và si mê mà chính hắn chưa từng biết đến . . .

Trong khi Huyền Lăng Phongsi mê và kinh ngạc, Đồng Nhạc Nhạc một điểm cũng không biết Huyền Lăng Phong có tâm tư, bởi vì nàngđang bị một vấn đề vây khốn.

Thấy Huyền Lăng Phonglần nữa, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng hỏi .

"Thập Tam Gia, trước hai ngày tiến lên đây, ta, ta rốt cuộc là như thế nào quay vềnơi này! ?"

Mới vừa rồi tỉnh lại , nàng cho dù nghĩ như thế nào, đều không nghĩ tới hôm đó, nànglà như thế nào trở về.

Nàng chỉ nhớ rõ, chính mình khi đó hình như không ngừng khóc lớn .

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không nhừng nghi hoặc , sau khi Huyền Lăng Phongnghe được Đồng Nhạc Nhạc nói, lập tức mở miệng nói.

"Chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ! ?Ngươi trong long hoànghuynh không ngừng khóc lớn , khóc làmtất cả mọi người đều sợ ngây người, hơn nữa, ngươi khóc thật nhiều,thật lâu, khóc đến ta. . ."

Nói tới đây, Huyền Lăng Phongkhông khỏi dừng lại, nhưng những lời kế tiếp , lại không hề nói ra.

Chỉ là, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, mang theo vài phần phức tạp và mê hoặc.

Vẫn còn nhớ một ngày đó, hoàng huynh xuất hiện, nàng bị hoàng huynh gắt gao ôm vào trong ngực.

Sau đó, hoàng huynh cũng một mực ôm tiểu thái giám trước mắt mà đi.

Hắn chỉ thấy tiểu thái giám trước mắt này, bị hoàng huynh ôm vào trong ngực, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, càng là dính sátngực hoàng huynh . Nước mắt long lanhnhư chuỗi Trân Châu bị đứt, không ngừng tốc tốc rơi xuống làm y bào hoàng huynh đều dính ướt.

Khi đó, hắn đã nghĩ, tiểu thái giám này, không phải bình thường có thể khóc .

Trước kia hắn chỉ nghe nói, nữ nhân đều chính hay khóc, chínhlà tiểu thái giám trước mắt này, sao lại khóc như thế! ?

Hơn nữa, không biết tại sao. Thấy tiểu thái giám này ngã vào trong lòng hoàng huynh khóc, khóc thương tâm như vậy,như phải đều trút ra hết tất cả ủy khuất. Nhìn mà hắn đau lòng rất nhiều, càng là nảy lên một cỗ chịu.

Bởi vì, hắn cũng muốn ôm tiểu thái giám này vào trong ngực, khiến cho nàng khóc ở trong lòng chính mình .

Muốn vìnàng lau nước mắt trên mặt, muốn bế nàng từ trong lòng đại hoàng huynh ra, nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng của nàng, an ủi nàng. . .

Chỉ là cuối cùng, hắnkhông ngừng trầm lặng nhìn ...tiểu thái giám khóc đất trời mù mịt, nhìn nàng khóc đến ngủ thiếp đi. . .

Trong lòng nhớ lại, Huyền Lăng Phong môi đỏ mọng không khỏi khẽ mấp máy một cái, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc.

Đồng Nhạc Nhạc nghe Huyền Lăng Phong nói đến một nửa, nhưng không có nói xong.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy lòng chính mình càng là bị một hòn đá đè nặng, dù như thế nào đều không bỏ xuống được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK