Đối với hành động cực kỳ dung tục này của Đồng Nhạc Nhạc , quả là khiến cho Lý Tường đứng ở một bên nhìn mà đôi mắt đều trợn tròn!
Trời ạ!
Là lão đã già nên nhìn hoa mắt , hay là tiểu điêu nhi này đã thành tinh ! ? ?
Làm thế nào mà vẻ mặt tiểu điêu nhi này lại dung tục như vậy ?
Còn có hành động của nó . . .
Rất giống là một phụ nữ đàng hoàng đang chơi trò sắc lang vậy . . .
Đối với việc Lý Tường trố mắt đứng nhìn, không nói ra lời .
Thì Huyền Lăng Thương đang bị Đồng Nhạc Nhạc nghịch ngợm cũng chỉ là nhướn cao cao hàng mi mà nhìn. Chàng ngắm tiểu điêu nhi ở trên ngực đang lúc không ngừng dùng móng vuốt ve mình mà vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ!
Đã thấy nhiều động vật, nhưng thật đúng là chưa từng gặp qua con nào như vậy!
Nếu như bị một nữ nhân nghịch ngợm như vậy , thì hắn không cảm thấy như thế .
Chỉ là hiện tại, nghịch ngợm hắn, chỉ là một con tiểu điêu nhi! ?
Thế giới này thật sự là lớn, không gì là không thể!
Điều khiến cho hắn cực kì kinh ngạc chính là, đối với hành động dung tục này của tiểu điêu nhi , hắn lại đều không cảm thấy phản cảm chút nào .
Ngược lại cảm thấy tiểu điêu nhi này rất dễ thương, rất có linh tính !
"Ha hả. . ."
Trong lòng ngẫm nghĩ, Huyền Lăng Thương phì cười không thôi.
Nghe thấy nam nhân cười, Đồng Nhạc Nhạc vốn đang làm động tác vô cùng dung tục, sau khi phục hồi tinh thần thì mắt nhung không khỏi nhẹ nhàng đảo quanh một lượt.
Đến khi nhìn thất nam nhân đang cười với gương mặt sung sướng , lại một lần nữa nàng bị kinh ngạc sâu sắc.
Nam nhân vốn đã tuấn tú như thế! Tuy nhiên, hắn cả ngày lại chỉ giữ một gương mặt lạnh lùng, khiến cho hắn nhìn qua thì phảng phất như một tòa Vạn Niên Huyền Băng , đủ để làm đông lạnh hết mức lòng người khác!
Chỉ là hiện tại, nam nhân đang cười.
Hơn nữa, cười rộ lên, quả là rạng rỡ như vậy !
Phảng phất băng sơn đang tan chảy, trăm hoa đua nở, đẹp đến rung động lòng người, làm cho người ta phải thấy thất thường . . .
Đối với Đồng Nhạc Nhạc thì bị kinh ngạc đến ngây ra.
Còn Lý Tường đang đứng ở một bên, khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của nam nhân trên giường, cả người lại hoàn toàn rung động .
Trời ạ!
Hoàng thượng. . . Cười! ?
Cái này này này. . . Là lão hoa mắt ! ? Hay là đang bị làm sao ! ?
Phải biết rằng, từ lúc vị đế vương trẻ tuổi này vẫn còn là tiểu hoàng tử , thì lão liền đã hầu hạ bên cạnh hắn.
Vị đế vương trẻ tuổi này, từ nhỏ liền trầm lặng ít nói, không nói chẳng cười.
Nếu như muốn lão kể ra số lần vị đế vương trẻ tuổi này cười, thì mười ngón tay là có thể tính đủ số !
Hơn nữa, trước kia hắn cười, lại chỉ là cười khinh thường , hoặc là cười khẩy . . .
Tuy nhiên hiện tại, vị đế vương trẻ tuổi này đang cười. Hơn nữa, lại còn cười đến vui vẻ như vậy. . .
Cái này đúng là lần đầu tiên!
Chứng kiến vị đế vương trẻ tuổi này cười sung sướng như thế, Lý Tường chỉ cảm thấy trong mũi cay cay, chỉ còn thiếu nước không có bắt đầu sụt sịt .
Dù sao, hiện tại vị đế vương trẻ tuổi này, rốt cục cũng đã giống như một người bình thường , hắn cũng đã cười. . .
So với Lý Tường khóe mắt ửng đỏ , Huyền Lăng Thương thì đang mải vui đùa ầm ĩ một hồi cùng tiểu điêu nhi trên ngực. Đến lúc này hắn mới thấy sắc trời không còn sớm .
Vì vậy, hắn mới đưa tay, dè dặt ôm lấy Tiểu quỷ đang làm chuyện xấu ở trên ngực, rồi đặt vào cái giỏ trúc ở một bên .
Thấy Huyền Lăng Thương rốt cục nguyện ý rời giường , Lý Tường mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Sau đó lão chỉ huy cung nhân hầu hạ đang chờ ở ngoài cửa, đi vào hầu hạ Huyền Lăng Thương trang điểm rửa mặt!
Mà Đồng Nhạc Nhạc an vị trong cái giỏ trúc , ánh mắt lom lom nhìn không dám chớp mắt một phen , ngắm nghía hành động của vị đế vương trẻ tuổi này.
Chỉ thấy hai tiểu thái giám đang dè dặt thay quần áo, mặc long bào cho vị đế vương trẻ tuổi này.
Sau khi mặc long bào , vị đế vương trẻ tuổi này lại có cung nhân hầu hạ để rửa mặt đánh răng.
Cuối cùng, liền ngồi ở trang điểm trước bàn, để cho người ta chỉnh lý đầu tóc. . .
Đến sau khi những việc lặt vặt này đều chỉnh lý xong xuôi, đã là nửa canh giờ .
Trong lúc ngắm nhìn nam nhân tuấn tú thay quần áo trang điểm , ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc đều nhìn thẳng !
Không thể không nói, nam nhân này thật đúng là được ông trời ưu ái!
Khi hắn cởi long bào , trong vẻ tuấn tú mang theo vài phần tà khí, làm cho người ta hồn xiêu phách lạc!
Lúc hắn mặc long bào vào, cũng là như rồng như phượng , toàn thân đều lộ ra một loại khí thế uy nghiêm bá đạo của vương giả !
Chỉ cần một ánh mắt, liền đủ để làm mọi người kinh động sợ hãi! ! !
Đương nhiên! Đồng Nhạc Nhạc vẫn thích nhất là lúc hắn không mặc quần áo . . .Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK