Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cảm giác mãnh liệt ập tới làm trái tim Đồng Nhạc Nhạc trong nháy mắt như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực,đại não trong chốc lát ngưng trệ cái gì cũng không nghĩ tới


Chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn hết tất cả đều này


Cả thế giới trong giờ khắc này như đình chỉ lại.


Gió, không hề thổi nữa.


Mà Huyền Lăng Thương lúc này cũng mặt mày đầy kinh hãi như thể cũng là không dám tin


'Thấy sự kinh hãi ở trên mặt Huyền Lăng Thương, tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc liền dường như trống rỗng. Ở trong đầu không ngừng hiện lên khoảng thời gian nàng và Huyền Lăng Thương chung sống.


Có cười vui,hiểu lầm,buồn bực..... nhưng mà tất cả điều này vào giờ khắc này sẽ không còn nữa...


''Huyền Lăng Thương,''vĩnh biệt.....''


Đồng Nhạc Nhạc vô cùng đau lòng thân thể lúc này đang cấp tốc rơi xuống.


Cuối cùng Đồng Nhạc Nhạc chỉ nghe ''Bùm'' một tiếng rơi xuống nước sau một khắc cả người liển bị sóng nước mãnh liệt đánh tới Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại lập tức hôn mê bất tỉnh


......


Cũng lúc đó bầu trời trên vách núi đang trong xanh bỗng nhiên mây đen kéo đến. Trong mơ hồ còn có tia sấm chớp báo hiệu một hồi bão táp.


Gió lớn gào thét thổi qua mang theo từng đợt lạnh run, nhưng cũng không bằng sự rét lạnh trong lòng của Huyền Lăng Thương!!


Tâm phảng phất như toàn bộ đều rỉ máu


Nhìn nữ nhân mà mình yêu mến ngay trước mặt mình rơi xuống vực sâu không thấy đáy, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy cả thiên địa trời đất trước mặt mình như sụp đổ, huyết mâu trợn tròn gương mặt tuấn tú kia đều là vẻ tràn ngập kinh hãy và không dám tin!!


Trái tim như bị ai moi ra khi nhìn thấy bóng dáng rơi xuống vực thẳm kia.


''Nhạc nhi, Không...''


Huyền Lăng Thương tuyệt vọng gào thét, âm thanh như thấu đến trời cao làm cho cả trời đất đều rung động nhìn nam nhân bộ dạng tuyệt vọng khiến mọi người xung quanh cũng cảm thấy thương tâm.


Nhìn nam nhân kia giờ phút này điều là thần sắc đau khổ và tuyện vọng như vậy trên đời nổi đau lớn nhất chính là sanh ly tử biệt.


Mất đi nữ nhân mà mình yêu mến Huyền Lăng Thương vô cùng thống khổ, chỉ cảm thấy tâm của mình cũng theo nữ nhân rơi xuống vực sâu kia mà chết đi....


Cả thế giới ở trước mặt hắn trong nháy mắt không còn sắc thái gì. Nếu như trên thế giới này không còn có nàng hắn sống còn có ý nghĩa gì đây!!?


Nghĩ tới đây, trong huyết mâu tràn đầy tuyệt vọng kia của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe lên một gì đó như quyết tâm, thân hình chợt lóe liền hướng tới bờ vực tung người định nhảy xuống..


Hành động của Huyền Lăng Thương quá bất ngờ làm cho mọi người trở tay không kịp bọn họ chỉ có thể nhìn Đế Vương của mình lao đến vách đá định nhảy xuống, tâm của mọi người sợ đến mức muốn vọt ra khỏi lồng ngực..


Tuy nhiên liền ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc một bóng dáng màu trắng nhanh chóng bay tới bên người Huyền Lăng Thương. Tay vượn vươn ra lập tức kéo lại cánh tay của Huyền Lăng Thương


''Hoàng Thượng hãy vì Linh Nhạc Quốc mà nghĩ lại ''


Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng,trên mặt cũng là tràn đầy đau buồn..


Hắn lúc trước luôn ở lại Hoàng Cung giải quyết hậu quả. Đến sau khi xử lý xong những loạn đảng, liền ra roi thúc ngựa đuổi theo đến đây.


Lại không nghĩ đến hắn có lẽ đã chậm một bước.


Thật xa nhìn thấy nữ nhân mà mình thầm yêu bị Huyền Lăng Dạ lôi kéo nhảy xuống vực thẳm, hắn chỉ thấy tâm can mình đều đau nhói. Không phải nỗi đau bình thường mà là tâm siết chặt cơ hồ khiến hắn nghẹt thở....


Vừa nghĩ tới nữ nhân kia đã hương tiêu ngọc vẫn, sau này sẽ không còn nhìn thấy nàng nữa Lan Lăng Thiệu Giác liền cực kì đau lòng.


Một mực yêu thương nàng lại bởi vì trong lòng nàng đã có nam nhân khác chỉ có thể bảo trì cự ly với nàng....


Mặc dù biết nàng chỉ yêu một mình nam nhân khác nhưng chỉ cần có thể thường xuyên thấy nàng, nhìn nàng cười nhìn nàng hạnh phúc hắn liền cảm thấy mỹ mãn.


Nhưng hiện tại nhìn thấy ngay trước mắt của chính mình, bóng dáng thon thả kia rơi xuống vực sâu không thấy đáy mà Lan Lăng Thiệu Giác chỉ cảm thấy tâm mình cũng theo nàng rời đi, trái tim như bị ai moi ra.....


Chính là lúc này lại thấy Huyền Lăng Thương dường như phát điên muốn đi theo nàng mà nhảy xuống, Lan Lăng Thiệu Giác lập tức không cần suy nghĩ nhanh chóng tiến lên ngăn cản.


Dù sao thân phận của bọn họ chính là quan hệ của cả Linh Nhạc quốc!


Nếu như Huyền Lăng Thương chết thì sẽ khiến cho cả Linh Nhạc Quốc sẽ nổi loạn...


Nghĩ tới đây Lan Lăng Thiệu Giác cố nén đau thương trong lóng mở miệng nói.


''Hoàng Thượng ngàn vạn lần không thể ''


Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng nói trong giọng nói khó nén nỗi nghẹn ngào trên mặt đều không che giấu nổi đau buồn...


Nhưng hiện tại Huyền Lăng Thương tâm đã chết nơi nào còn nghe lời nói của Lan Lăng Thiệu Giác giờ phút này tâm hắn đã đi theo cùng với nữ nhân rơi xuống dưới vực thẳm kia..


''Thiệu Giác ngươi buông trẫm ra. Nhạc nhi đã chết trẫm còn lưu lại thế gian này còn ý nghĩa gì nữa.!?"


Huyền Lăng Thương mở miệng âm thanh nghẹn ngào.


Trên khuôn mặt tuấn tú mày kiếm nhíu chặt gương mặt lộ rõ nỗi đau thương tràn đầy tuyện vọng.


Nghe được những lời của Huyền Lăng Thương trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi nhói lên một cái, khóe mắt cũng mang theo tia đỏ ửng..


Dù sao, tâm tình của nam nhân này, làm thế nào mà hắn không biết!?


Giờ phút này hắn cố gắng giữ lại chút lý trí cắn răng cố nén....


"Hoàng Thượng nếu người đi theo nàng nhảy xuống thì Linh Nhạc Quốc làm sau bây giờ!? Dân chúng Linh Nhạc Quốc nên làm cái gì chẳng lẽ người muốn đẩy cả Linh Nhạc Quốc đều theo ngài sau!?"


Lan Lăng Thiệu Giác cau mày ca thán.


Dù sau thân phận của bọn họ còn gánh trên vai trọng trách cho dù chết cũng không phải bọn họ có thể quyết định!


Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, thân thể Huyền Lăng Thương vốn đang không ngừng giãy dụa muốn nhảy xuống đáy vực bỗng nhiên cứng đờ.


Thấy vậy trái tim vốn thít chặt của Lan Lăng Thiệu Giác cũng từ từ thả lỏng, trong lòng hắn biết nam nhân trước mắt này càng là xem trọng dân chúng Linh Nhạc Quốc hơn tính mạng của hắn..


Liền tại thời gian Lan Lăng Thiệu Giác nghĩ ngợi lại thấy nam nhân trước mặt đột nhiên ngửa đầu lên bắt đầu gào thét..


''A Nhạc Nhi..''


Tiếng thét của nam nhân xuyên thâu trời cao làm cho thiên địa cũng cảm động.....


......


''Lạnh, lạnh quá ''. Cái lạnh thấu xương kia, dường như chính mình đặt tại hầm băng. Thân thể càng là nhẹ nhàng lơ lửng không có cái gì để tựa vào


Ánh mắt muốn mở ra lại không mở được, cảm giác như bị keo hổ gián vào vậy


Hiện tại nàng còn sống hay đã chết!?


Đồng Nhạc Nhạc mơ mơ màng màng nhớ lại bên tay đột nhiên tiếng thét kinh hãy hình như có người bên cạnh gọi nàng,sau một khắc Đồng Nhạc Nhạc lại lâm vào hôn mê cái gì cũng không biết....


.......


Trời xanh mây trắng ánh mặt trời sáng lạn thẳng tắp chiếu lên mặt biển mênh mông kia, khiến cho biển khơi hiện lên ánh vàng lấp lành phảng phất như phủ lên một tầng cảnh sắc rất xinh đẹp.


Một con thuyền lớn lộng lẫy như thế, đang trôi nổi trên biển rộng,gió biển không ngừng thổi tới


Chỉ thấy tại bong thuyền một đạo bóng dáng cao to đang lẳng lặng đứng nơi đó.


Nam nhân mặc trên người một chiếc mãng bào màu xanh, ở ống tay áo và cổ có nhiều đóa hoa kim tuyến được thêu thành hoa Tường Vân. Thắt lưng treo thêm Kim Yêu Đái làm tăng thêm dáng người cao lớn rắn rỏi khôi ngô càng phát ra vẻ sang trọng bức người!


Đầu đội mũ ngọc, gió thổi phe phẩy, khiến cho mái tóc dài đen nhánh của nam nhân kia bị thổi bay cao cao. Tại phía sau nam nhân, nó hất tung lên tạo thành độ cung không kềm chế được, khiến cho gương mặt nam nhân càng tỏ ra cương nghị mê người.


Đường nét thâm thúy, mày kiếm hơi nghiêng, mũi thẳng tao nhã, môi đỏ như son. Nhưng thu hút cái nhìn người ta nhất là đôi mắt màu hổ phách kia!


Dường như mỗi đường nét cũng không đẹp bằng đôi mắt trong veo như Miêu Nhãn Thạch ( ngọc mắt mèo)kia. Ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống càng làm cho người ta mê hoặc, như có một ma lực thu hút chỉ cần liếc nhìn liền không thể rời mắt được!


Nam nhân chỉ yên lặng,tùy ý đứng tại nơi đó cũng làm cho người ta nhận thấy trên người hắn phát sinh ra khí phách vương giả, càng là làm cho người ta không thể coi thường!


Nhưng tại trên người nam nhân lại lộ ra một loại cảm giác lạnh lùng xa cách.


Phảng phất như ánh trăng sáng chỉ để cho người ta ngắm nhìn nhưng không dám khinh thường..


Thấy nam nhân này chỉ lẳng lặng đứng ở bong thuyền, một thiếu niên áo lam theo hầu không khỏi quay sang nói với thiếu niên áo tím.


"Hoàng Thượng đã đứng ở nơi này hơn một canh giờ rồi. Không biết tại sao lần này đây Hoàng Thượng sau khi trở về liền trở nên thay đổi thành người khác. Hơn nữa Hoàng Thượng sau khi đăng cơ lập tức giao tất cả công chuyện cho Thừa Tướng xử lý, còn chính mình thì ngựa không ngừng vó câu chạy đến Linh Nhạc Quốc. Hoàng Thượng vì sao phải khẩn cấp đi Linh Nhạc Quốc!?"


Thiếu niên áo lam mở miệng, mặt mày đầy vẻ tò mò.


Nghe được lời của thiếu niên áo lam, thiếu niên áo tím chỉ lạnh lùng quét mắt một cái cũng không nói một lời nào. Thiếu niên áo lam thấy vậy cũng không giận, dường như đã quen rồi nên lại tiếp tục nói.


"Mới rồi ta nghe được hình như trước đây Hoàng Thượng vì tránh né Bát Gia đảng đuổi giết đã chạy tới Linh Nhạc Quốc, hình như là được một nữ nhân cứu. Chẳng lẽ là Hoàng Thượng lần này đây không tiếc bỏ xuống tất cả công việc, ngàn dặm xa xôi đi Linh Nhạc Quốc là tìm kiếm cô gái kia!?Không nghĩ tời Hoàng Thượng luôn lạnh lùng cũng đối với nữ nhân động tâm a,!Ngươi nói xem có phải cô gái kia dung mạo nghiêng nước nghiêng thành mới khiến Hoàng Thượng để mắt tới!?"


Thiếu niên áo lam càng nói càng hăng say,thấy vậy thiếu niên áo tím khẽ chau mày lại, bạc môi hé mở có chút không vui mà nói


''Chuyện của Hoàng Thượng, là chúng ta có thể bàn luận sao? Lam Vũ ngươi có lẽ nên quản tốt cái miệng của ngươi, bằng không để Hoàng Thượng trách tội xuống thì ngươi liền gánh chịu tất cả hậu quả!!''


Thiếu niên áo tím mở miệng giọng điệu đều mang theo vài phần cảnh cáo,nghe vậy thiếu niên áo lam chỉ le lưỡi, hắc mâu nhẹ nhàng quét quanh một lượt. Sau một khắc dường như thấy cái gì hai mắt lập tức trợn lên....


''Nha! Tử Dạ ngươi mau nhìn! Trên mặt biển phải chăng là có một người đang trôi nổi?"


Nghe được Lam Vũ gọi, Tử Dạ cũng lập tức nhìn theo phương hướng cánh tay của Lam Vũ. Chỉ thấy trên biển mênh mông thật sự có người đang trôi!!!


Thấy vậy Tử Dạ liền đi sang bong thuyền đối diện để nhìn lại cho kĩ.


Đối với hành động của bọn người Lam Vũ, rõ ràng đã làm kinh động đến nam nhân cao quí kia.


Chỉ thấy nam nhân có đôi mắt màu hổ phách chỉ nhạt nhòa liếc mắt nhìn một cái tới biển khơi, nhưng cũng không mở miệng nói gì. Tuy là như thế Lam Vũ và Tử Dạ điều hiểu ý của chủ nhân nhà mình, lập tức sai người hạ con thuyền nhỏ bắt đầu chèo tới người đang trôi lơ lửng trên biển kia,


"Tử Dạ ngươi nói xem người kia còn sống hay chết vậy!? Nói cũng thật kỳ quái biển rộng mênh mông như vậy làm thế nào mà có người trôi nổi ở chỗ này!? Ngươi nói xem một là bị trượt chân té xuống hay là bị kẻ thù đuổi giết!?"


Đối với Lam Vũ cứ lải nhải, Tử Dạ liền cắn chặc răng ngọc mới lạnh giọng quát


''Ngươi câm miệng ''!


"Ách...."


Nghe được tiếng quát của Tử Dạ, Lam Vũ chỉ nhanh chóng chu miệng trên mặt đều là một bộ dạng ai oán


Người ta chỉ nói nhiều thôi,có cần dùng ánh mắt chán ghét như vậy nhìn hắn không!?


Đúng là tên đầu gỗ lạnh lùng!


Trong thời gian Lam Vũ ở trong lòng oán thầm thì mấy thị vệ vừa rồi nhận lệnh đã vớt người lên.


Chỉ thấy hai tên thị vệ dè dặt đặt người vừa được cứu lên ở trên bong thuyền.Trong đó một thị vệ tiến lên kiểm tra người vừa cứu lên một phen, sau đó mới hướng tới nam nhân cao quí mà bẩm báo.


"Khởi bẩm Hoàng Thượng nữ nhân này còn hơi thở nhưng trên người đều bị thương nặng rất nhiều vết thương chắc là bị đập vào đá ngầm,đặc biệt là vết thương trên trán càng thêm nghiêm trọng...''


Nghe được lời thị vệ nói trên mặt nam nhân cao quí vẫn thản nhiên, đôi mắt căn bản chưa từng nhìn qua nữ nhân đang nằm trên bong thuyền kia.


Đôi mắt màu hổ phách kia nhìn cực kỳ bình thản, không nhận ra được một tia cảm xúc nào!'


Môi mỏng hé mờ nhạt nhòa nói..'


''Ừ, dẫn đi để cho ngự y xem và trị liệu đi.!''


''Dạ ''!


Nghe được lời nam nhân sang trọng nói hai thị vệ tính toán khiêng nữ nhân nằm trên đất kia đi. Chỉ là Lam Vũ ở một bên lại không nhịn được tò mò nên đưa tay ngăn lại.


"Đợi đã, trước hết để ta xem nữ nhân này rốt cuộc dung mạo có dáng vẻ gì! Ở nơi biển rộng mênh mộng này trôi nổi một thời gian dài như vậy, lại thêm trên người bị thương nặng nữa mà không chết. Người như vậy quả thực trên thế gian hiếm có, ta phải nhìn một cái.!"


Dứt lời Lam Vũ liền bước nhanh qua, sau đó đưa tay vén tóc đang bao trùm lên khuôn mặt kia qua một bên,ngay lặp tức một gương mặt tinh xảo tái nhợt liền hiện ra trước mắt của mọi người


Thấy vậy mọi người đều giật nảy mình mặc dù nữ nhân này sắc mặt tái nhợt nhưng cũng là một tuyệt sắc nữ nhân!


Đối với vẻ kinh ngạc của mọi người, nam nhân cao quí vốn giữ vẻ mặt lạnh lùng cũng từ từ quay sang nữ nhân đang hôn mê mà liếc mắt nhạt nhòa nhìn một cái


Tuy nhiên, khi đôi con ngươi màu hổ phách kia liếc nhìn qua khuôn mặt của nữ nhân, thì đồng mâu lập tức trợn lên một cái


''Nhạc Nhi!??''


''Là nàng ''!?


Không ngờ là nàng!???


......


Thời tiết nóng bức của ngày hè, trời cao mây trắng không ngừng tản ra ánh nắng nóng bỏng của mặt trời. Nó chiếu vào cả trên mặt đất khiến cho trên mặt đất phảng phất như có một tầng sóng nhiệt,


Trên cây, cành lá bởi vì bị ánh mặt trời kia chiếu thẳng xuống mà lá cây đã bắt đầu khô héo


Mà bọn thị vệ hầu hạ bên ngoài cũng bởi vì ngày hè nóng bức mà trên đầu cũng đổ mồ hôi như mưa..


Tuy nhiên đối với bên ngoài nóng bức thì bên trong Dưỡng Tâm Điện như đang ở hầm băng. Những hạ nhân hầu hạ ở Dưỡng Tâm Điện ai nấy đều câm như hến hơi thở cũng không dám thở mạnh, ánh mắt hết sức lo lắng không ngừng nhìn về phía đang tỏa ra khí lạnh kia,


Chỉ thấy tại trong tẩm thất rộng lớn của Dưỡng Tâm Điện nam nhân mặc trên người trường bào đỏ thẫm đang lẳng lặng ngồi bên giường không nói lời nào.


Huyết mâu tràn đầy tơ máu gắt gao nhìn chằm chằm trên giường lớn một chút cũng không khép lại. Nam nhân duy trì tư thế này đã ba ngày ba đêm.


Lúc Lan Lăng Thiệu Giác nhận được tin tức vội vã chạy tới đây nhìn thấy một màn như vậy, chân mày không khỏi nhẹ nhàng cau lại. Lý Tường ở một bên vốn hầu hạ hắn từ nhỏ đến lớn, giờ phút này nhìn cũng tiều tụy không thôi.


Dù sau hắn hầu hạ bên người Hoàng Thượng nhiều năm có lẽ đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng thượng như thế.


Nhìn thấy dáng vẻ Hoàng Thượng tiều tụy tuyệt vọng như thế Lý Tường càng đau lòng vô cùng mới cho người đi mời Lan Lăng Thiệu Giác đến.


"Vương Gia ngài hãy khuyên nhủ Hoàng Thượng đi Hoàng Thượng đã ba ngày ba đêm không chợp mắt cũng không chịu dùng bữa nếu tiếp tục như vậy thì dù người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi...!''


Nói xong lời cuối cùng Lý Tường liền nghẹn ngào


Dù sao ngồi bên trong cũng là người mà mình đã chăm sóc từ nhỏ, mặc dù hắn là Hoàng Thượng nhưng trong tâm của Lý Tường đã xem hắn như con của mình a!


Đối với lo lắng của Lý Tường, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi,gương mặt tuấn tú kia giờ phút này cũng vô cùng tiều tụy, trên mặt đều không che giấu được phần nào đau thương.


''Lý Tường ngươi cũng đã hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng mấy ngày nay rồi trước hãy về nghỉ ngơi đi,Hoàng Thượng nơi này có Bổn Vương"


Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Lý Tường thở dài một hơi, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu,hắn cũng biết có hắn ở đây cũng không giúp được gì.


Hắn biết nổi bi thống trong lòng Hoàng Thượng dù sau nổi đau lớn nhất là mất đi người mình yêu mến chỉ hy vọng Hoàng Thượng ý chí kiên cường có thể vượt qua,,,


Lý Tường trong lòng thầm cầu nguyện từ từ xoay bước rời đi.


Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lý Tường, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ nhẹ thở dài. Đảo mắt nhìn quanh một lượt chỉ thấy bên trong tẩm thất một bóng dáng nam nhân đang vô cùng đau buồn và tuyệt vọng, thì trong lòng không khỏi lại nhói lên..


Dù sau mất đi người mình yêu chân thành đâu phải chỉ một mình hắn?


Cho nên đối với nam nhân trong tẩm thất mà lòng đầy đau thương kia, thì hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK