Nói ra lời này, Huyền Lăng Thương gia tăng âm lượng không ít, ở trong giọng nói lộ vẻ uy nghiêm.
Đồng Nhạc Nhạc vốn đang ngủ ngon giấc, khi nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, đầu tiên là chau chau hàng mi, rõ ràng muốn tỏ ra không hài lòng.
"Đừng làm ồn, cứ để cho ta ngủ thật tốt một phen."
Hiện tại đang bị buồn ngủ đến chết, cái tên Huyền Lăng Thương này, tối nay rốt cuộc là làm sao vậy! ?
Cứ ồn ào phá giấc ngủ của nàng, trước kia hắn, không phải như thế nha! ?
Hơn nữa, lời hắn hỏi cũng buồn cười, cái gì mà lại ngươi là ai! ?
Ở trong tẩm thất này, ngoại trừ hai người bọn họ hắn và nàng ra, thì còn có thể có ai đây! ?
Trong lòng buồn cười, nhưng nàng lại cảm giác bả vai bị một lực mạnh đẩy ra.
Cảm giác được thân thể không ngừng rung động, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc rất không thoải mái.
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc rốt cục không nhịn được , có hơi mở đôi mắt nhập nhèm ra, quay sang nhìn tuấn nhan mê hoặc trước mắt kia một cái .
Đối diện, cũng là một gương mặt đầy nghi hoặc không giải thích được của nam nhân kia .
Chỉ thấy nam nhân trước mắt, giờ phút này chính là đang trợn tròn huyết mâu tuyệt đẹp kia, nhìn nàng chằm chằm .
Trong ánh mắt nhìn nàng, có rung động, kích động, kinh ngạc, nghi hoặc, và xa lạ. . .
Xa lạ !?
Là nàng ngủ mơ , có lẽ nào lại như thế ! ?
Nàng cùng Huyền Lăng Thương đều ở chung thời gian dài như vậy, tại sao lúc này Huyền Lăng Thương lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn nàng! ?
Trong lòng nghi hoặc không thôi, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy là chính mình nhìn lầm rồi. Vì vậy, không khỏi đưa tay dụi dụi mắt vài lần, tính toán nhìn một chút xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Tuy nhiên, đến khi Đồng Nhạc Nhạc thấy cảnh tượng trước mắt, cả người hoàn toàn rung động!
Chỉ cảm thấy một cơn Ngũ Lôi giáng xuống đầu, con sâu ngủ ở trong đầu Đồng Nhạc Nhạc lập tức biến mất không thấy tăm tích đâu nữa!
Đôi mắt trợn ngược thật lớn, lại cũng không hề chớp mắt nhìn móng vuốt của mình. A, không, tay nàng!
Trời ạ!
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ?
Không phải nàng xuyên qua đây thành tiểu điêu sao! ?
Tại sao móng vuốt của nàng lại biến thành tay người ! ?
Trong lòng rung động không thôi, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngồi dậy từ trên người nam nhân , rồi quay sang nhìn lại thân thể của mình.
Không nhìn còn khá, vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc lại lần nữa bị kinh ngạc mạnh mẽ.
Trong mắt lộ vẻ hết sức lo lắng và rung động!
Ánh trăng sáng tỏ, êm dịu chiếu vào, coi như phòng ngủ không có đốt đèn, nhưng lại vẫn có thể nhìn thấy bảy tám phần rõ ràng khắp bốn phía .
Chỉ thấy thân thể của nàng, không hề là hình dạng tiểu điêu lông xù nữa, mà là biến thành một người! ! ! ? ?
Trong lòng vô cùng rung động, Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhảy xuống từ trên người Huyền Lăng Thương . Sau đó liền nhanh chóng chạy vội tới phía trước cái gương đồng lớn rơi xuống đất kia để cẩn thận xem đi xem lại.
Chỉ thấy, đứng ở phía trước gương đồng , là một thiếu nữ tuổi áng chừng chỉ có xấp xỉ mười sáu mười bảy !
Thiếu nữ có dung mạo cực kì xinh đẹp!
Da trắng như tuyết, vô cùng mịn màng!
Mặt đẹp như ngọc, đường nét thanh tú, giống như thượng đẳng mỹ ngọc gọt dũa tỉ mỉ mà thành!
Mặt như tranh vẽ, đôi mắt trong veo, mũi cao môi hồng, mỗi một nơi đều vô cùng hoàn mỹ , tổ hợp chung một chỗ, liền thành một gương mặt tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành !
Đặc biệt trên trán nữ nhân kia có một Hỏa Diễm ấn ký màu đỏ tươi rực rỡ, khiến cho thiếu nữ tuyệt sắc vô bờ lại tăng thêm vài phần quyến rũ tôn quý!
Đồng Nhạc Nhạc trước kia cũng đã gặp không ít Đại mỹ nhân !
Cho dù là trên TV hay trên tạp chí, người nào không phải Đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành! ?
Chỉ là thiếu nữ trước mắt này, đẹp đến rung động lòng người, làm cho người ta một lời khó quên!
Mà ngay cả chính Đồng Nhạc Nhạc đều nhìn mà đờ đẫn .
Trong lòng càng là không dám tin.
Trời ạ!
Là nàng đang nằm mơ sao !?
Tại sao, mình ở trong gương lại biến thành cái dạng này !?
Không phải nàng xuyên qua thành một con Phượng Hoàng Điêu sao !?
Tại sao hiện tại lại biến thành một thiếu nữ, hơn nữa, thiếu nữ này, tuyệt sắc khuynh thành, đẹp đến đủ để cho nam nữ trong thiên hạ phải điên cuồng!
Cái gì là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, phù dung (hoa sen) trên nước biếc, thiên nhiên điêu khắc chạm trổ !?
Toàn bộ những từ ngữ đó đều dùng cho thiếu nữ trước mắt này mà không quá đáng!
Lại từ gương mặt tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành của thiếu nữ kia nhìn xuống, là dáng người xinh xắn đáng yêu.
Nhìn ra thiếu nữ chỉ cao một thước sáu, vóc người mặc dù không phải thon thả, thì cũng là chỗ nên lớn thì lớn, nên nhỏ thì nhỏ!
Cần cổ trắng mảnh dẻ, xương quai xanh hơi lõm, hai trái đào tiên tròn tròn trước ngực tuy được mái tóc dài đến đầu gối che đi, nhưng mà nó vẫn như ẩn như hiện trong đó, lại càng làm cho trí tưởng tượng của người ta bị kích thích nhất . . .
Vòng eo thon nhỏ không đủ một nhét tay nắm kia, quả thực cực kì bé xíu!
Lại theo hai chân thon thả kia, nhìn đến đầu ngón chân mịn màng xinh xắn, đều hoàn mỹ không chê vào đâu được . . .
Vưu vật a vưu vật!
Đừng nói là nam nhân chỉ thấy đã sinh ra ý định đứng núi này trông núi nọ, coi như Đồng Nhạc Nhạc thân là nữ nhân vừa nhìn, cũng không nhịn được mà sắp chảy nước miếng . . .
Đẹp!
Thật sự quá đẹp ! ! !
Chính là, nữ nhân đẹp như vậy, là có thật không !? Có lẽ, hiện tại là nàng đang nằm mơ! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền theo bản năng đưa tay ra sức cấu thật mạnh vào cánh tay.
Cùng với cơn đau truyền đến từ cánh tay, nỗi đau lập tức khiến cho Đồng Nhạc Nhạc khó có thể chịu được một hồi .
"Đau, thật đúng là đau a. . ."
Nhưng mà, nếu thực sự đau, như vậy, liền tỏ vẻ, tất cả điều này là thật sự sao! ?
Nàng, Đồng Nhạc Nhạc thật sự từ tiểu điêu biến thành người ! ?
Hơn nữa, lại còn là một Đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành nữa! ! !
Oa ca ca, nàng thật sự là trúng lớn! ! !
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng kích động, lại không biết, hành động của mình giờ phút này, đang vô cùng nhuần nhuyễn rơi vào trong mắt nam nhân phía sau.
Huyền Lăng Thương giờ phút này mày kiếm nhăn tít, còn ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc buồn bực kia thì đang gắt gao rơi ở trên người thiếu nữ đang tùy ý đứng xích lõa ở trước chiếc gương đồng lớn . Hắn chỉ cảm thấy thiếu nữ trước mắt thật sự quái dị!
Sau khi nàng đứng lên, hình như không có ý thức đến tình cảnh của mình, chỉ lo đi soi gương!
Hơn nữa, tâm trạng trên vẻ mặt nàng, cũng thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi!
Đầu tiên là rung động không dám tin, lại đến kinh ngạc hoan hỉ, lập tức lại mặt mày không tin, cuối cùng, lại duỗi tay ra sức cấu cấu cánh tay của mình, giờ phút này thì đang đau đến nhe răng nhếch miệng.
Nhìn thấy cử chỉ quái dị của thiếu nữ trước mắt, có lẽ lần đầu tiên, Huyền Lăng Thương kinh ngạc cũng không biết nên có phản ứng gì .
Một lúc lâu sau, huyết mâu của Huyền Lăng Thương mới có hơi nhíu lại, mở miệng lại hỏi lần nữa với thiếu nữ trước mặt.
"Ngươi rốt cuộc là ai! ? Vì sao xuất hiện ở trong tẩm thất của trẫm ! ?"
Nam nhân mở miệng, âm thanh trầm thấp khàn khàn kia mang theo vài phần uy nghiêm không thể che dấu !
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc vốn vẫn còn đạng tự kỷ hoan hỉ trong gương, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới quay đầu nhìn về hướng Huyền Lăng Thương .
Vào một khắc nhìn thấy Huyền Lăng Thương kia, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc là hoan hỉ.
Cũng không biết tại sao!
Nàng chỉ muốn nói rõ cho hắn, hiện tại nàng đã là người, hơn nữa, còn là một Đại mỹ nhân tuyệt sắc nữa!
Chỉ là, chứng kiến trên mặt nam nhân lộ rõ vẻ nghi hoặc tìm tòi nghiên cứu.
Nên những lời này, lại tắc nghẽn tại cổ họng nàng, cũng không nói ra được.
Dù sao, Chuyện Bạch nương tử - Hứa Tiên nói cho nàng, nếu như nàng thực sự nói như thế cho Huyền Lăng Thương, nàng nên giải thích tất cả điều này như thế nào! ?
Chẳng lẽ là, nàng thật sự muốn tự mình nói tất cả chuyện tình cho Huyền Lăng Thương.
Chính là, Huyền Lăng Thương hắn sẽ tin tưởng sao! ?
Nếu như tin, hắn có thể đối đãi với nàng như yêu quái , lại diệt nàng! ?
Thiết nghĩ , mặc dù nàng đã biến thành người , nhưng lại vẫn là một thiếu nữ trói gà không chặt!
Nếu như Huyền Lăng Thương thật sự coi nàng như là yêu quái , thì nàng chỉ còn một con đường chết !
Trong lòng đang nghĩ ngợi, Đồng Nhạc Nhạc hé mở đôi môi đỏ mọng, liền bắt đầu ấp úng .
"Ta, ta, là . . ." Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Mắt nhung cụp xuống, đúng là ảo não không thôi.
Tuy nhiên, sau khi nàng nhìn thân thể không mặc quần áo của mình, dường như lập tức ý thức được cái gì .
Đôi mắt lại lần nữa trợn ngược thật to, trong mắt lộ vẻ chấn động kinh ngạc bối rối ngượng ngùng!
Trời ạ!
Giết nàng đi! ?
Vừa rồi nàng chỉ lo được soi gương, lại quên , hiện tại chính là nàng không mặc quần áo!
Hơn nữa, Huyền Lăng Thương đang đứng trước mặt nàng. . .
Sau khi ý thức được điểm này , Đồng Nhạc Nhạc càng là ngượng ngùng chỉ còn thiếu nước không có trực tiếp tìm một kẽ nứt trên mặt đất để chui vào!
Thật sự rất dọa người !
Trong lòng ngượng ngùng vô cùng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang nhanh chóng bừng lên, bốc thẳng lên tới đỉnh đầu .
Hai gò má hầm hập nóng bỏng, coi như không đi soi gương thì Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, mặt mình hiện tại khẳng định đỏ đến mức có thể so sánh với mông Hầu Tử !
Trong lòng ngượng ngùng vô cùng, lại đương đầu ánh mắt trần trụi nóng bỏng của nam nhân kia , Đồng Nhạc Nhạc xấu hổ đếp sắp muốn độn thổ cho xong.
Cuối cùng, đôi mắt bối rối kia nhanh chóng liếc nhìn một khắc khắp bốn phía.
Sau khi nhìn thấy mấy món nội y giắt trên bình phong , Đồng Nhạc Nhạc lập tức không hề nghĩ ngợi, liền cầm lấy rồi nhanh chóng mặc vào .
Đối với hành động của thiếu nữ trước mắt , càng làm cho Huyền Lăng Thương trăm suy nghĩ cũng không giải đáp được .
Dù sao, hắn đã quan sát chung quanh một lượt .
Cho dù nơi nào, cũng không có trang phục của nữ nhân này.
Như vậy, nữ nhân này, rốt cuộc là vào bằng cách nào! ?
Chẳng lẽ là, thật sự ăn mặc hoàn toàn xích lõa mà vào đây sao! ?
Điều này khẳng định không có khả năng! ?
Chỉ là, nữ nhân này không phải muốn cám dỗ hắn sao! ?
Tại sao hiện tại lại có vẻ ngượng ngùng cầm lấy trang phục để mặc! ?
Hơn nữa, món trang phục là của hắn. . .
Nhìn thấy nữ nhân trước mắt bối rối mặc nội y của chính mình .
Nữ nhân vóc người xinh xắn lanh lợi, sau khi mặc vào nội y của , vạt áo quả thực kéo dài tới mặt đất !
Ống tay áo thật dài, đã hoàn toàn che kín đôi tay trắng nõn nà của nữ nhân kia .Tuy là như thế, lại khiến cho thiếu nữ nhìn qua, càng tỏ ra xinh đẹp đáng yêu, gợi cảm mê người. . .
Cũng khiến cho Huyền Lăng Thương thấy, huyết mâu không khỏi tối sầm lại. . .
Ánh mắt nhìn thiếu nữ càng có thêm vài phần thèm muốn mờ ám không rõ . . .
Không biết tâm tư của Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này đã sớm kinh sợ, lòng dạ rối bời.
Đầu tiên là bị chuyện chính mình hóa thành hình người hù dọa , nàng còn chưa tiêu hóa hết sự thực này.
Hiện nay, chính mình khỏa thân lại bị nam nhân trước mắt thấy, khiến cho nàng ngượng ngùng sắp ngất.
Tuy nói, nàng đã sống hai mươi ba năm , chính là, lại chưa từng làm bất cứ hành động thân mật nào cùng một người đàn ông !
Chớ nói chi là, bị một người đàn ông thấy chính mình lõa thể !
Giờ phút này, lại đương đầu huyết mâu nóng rực sắc bén của nam nhân , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc phảng phất có mười lăm cái thùng đè nặng lên , tâm thần bất định, thấp thỏm bất an. . .
Đặc biệt, Huyền Lăng Thương có lẽ lần đầu tiên dùng như vậy ánh mắt nhìn thấy nàng!
Ánh mắt nam nhân, động lòng người, tối tăm, cực nóng, phảng phất, bên trong có một đám lửa đang thiêu đốt hừng hực . . .
Ngọn lửa nnóng rực kia, dường như cơ hồ phải đốt cháy nàng . . .
Cảm giác được điều này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tim đập thật là dữ dội, thật là nhanh!
Nhanh, phảng phất như muốn nhảy vọt từ trong cổ họng ra ngoài!
Đặc biệt, khi nàng thấy nam nhân đứng ở nơi đó , giờ phút này đang từng bước từng bước đi tới chỗ mình .
Cùng với nam nhân từng bước từng bước tới gần, Đồng Nhạc Nhạc càng thấy lòng dạ rối bời .
Dù sao, nàng bây giờ, đã không còn là con tiểu điêu nhi lông xù dễ thương kia nữa !
Hiện nay, đối với Huyền Lăng Thương mà nói, nàng là kẻ hoàn toàn xa lạ, khả nghi!
Dù sao, nơi này chính là tẩm điện hoàng đế, bên ngoài có thị vệ canh gác dày đặc.
Nàng lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, hơn nữa, vẫn còn toàn thân xích lõa!
Đừng nói là Huyền Lăng Thương sẽ hoài nghi, thay đổi là nàng, nàng cũng sẽ nghi ngờ!
Cho nên hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết, nên đối mặt nam nhân trước mắt này như thế nào . . .
Ánh mắt đầy vẻ căng thẳng kia, gắt gao nhìn chăm chú nam nhân đang từng bước tới gần .
Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời, hai chân càng là theo bản năng lui về phía sau .
Cho đến khi phía sau lưng nàng chạm vào bức tường cứng ngắc lạnh như băng kia !
Nàng, đã không thể lui nữa!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm nam nhân đang từng bước tới gần!
Chỉ thấy nam nhân khi đến cách nàng một bước , liền dừng lại, không đến gần nữa.
Nhưng mà ánh mắt sắc bén đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu kia, lại cũng không hề rời khỏi người nàng một phân .
"Ngươi, rốt cuộc là ai! ? Tại sao lại xuất hiện trong tẩm điện của trẫm! ? Sự kiên nhẫn của trẫm có hạn, không nên ép trẫm lại lặp lại một lần." Nam nhân mở miệng, giọng nói trầm thấp lạnh như băng, bên trong mang theo sự uy nghiêm không thể bỏ qua !
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi kinh động mãnh liệt!
Dù sao, Huyền Lăng Thương cho tới bây giờ cũng không từng dùng giọng điệu nghiêm túc mà uy nghiêm như vậy để nói với nàng nói.
Hiện nay, đương đầu ánh mắt sắc bén của nam nhân này , lại thêm giọng điệu đầy cảnh giác lạnh như băng , khiến cho trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật thột một cái, bắt đầu cảm thấy khó thở.
Đôi môi đỏ mọng mở ra, liền nhẹ nhàng nhúc nhích.
"Ta, cái...này, ta là. . ."
"Ngươi cái gì! ? Nói gì! ? Chẳng lẽ, ngay cả chính mình là ai, ngươi cũng không biết sao! ?"
Nhìn thấy thiếu nữ trước mắt, cúi đầu cụp mắt, mặt mày căng thẳng ấp úng, đúng là không nói nổi một câu .
Dáng vẻ căng thẳng bối rối kia, rơi vào trong mắt Huyền Lăng Thương, lập tức cảm giác thú vị! Mặc dù thân phận nữ nhân này thành câu đố, lại phi thường khả nghi.
Chỉ là, không biết như thế nào mà Huyền Lăng Thương liền cảm giác nữ nhân trước mắt này phi thường đặc biệt!
Nếu như là nữ nhân đến cám dỗ hắn ! Có người nào không phải đã sớm bị huấn luyện qua! ?
Hồi tưởng nữ nhân lần trước cố gắng cám dỗ hắn kia, sau khi đi vào tẩm thất của hắn liền lập tức cởi sạch y phục trên người , sau đó lại ở trước mặt hắn làm đủ các loại hành động trêu người, định khiến cho hắn hứng thú!
Chỉ tiếc, thiếu nữ kia tuy đẹp, nhưng từ trong mắt nàng ta thì hắn vẫn thấy được khát vọng tham lam!
Đối với điều này, hắn chỉ có chán ghét!
Dù sao, hắn biết, những thiếu nữ này, không phải là yêu bản thân hắn, chẳng qua là vì hào quang quyền lợi trên người hắn !
Nghĩ rằng trở thành nữ nhân của hắn, là có thể một bước lên trời, hưởng thụ vô tận vinh hoa phú quý thôi!
Có điều là nữ nhân trước mắt này, lại không giống !
Nghĩ đến hắn đã duyệt vô số người, tâm tư người khác, chỉ cần liếc mắt, liền có thể nhìn ra!
Đặc biệt, trên mặt thiếu nữ tuyệt sắc trước mắt này đã tự để lộ ra tâm tư của mình vô cùng nhuần nhuyễn!
Thiếu nữ trước mắt này , thật giống như là chú cừu nhỏ rơi vào giữa bầy sói !
Nàng là đơn thuần như vậy! Phảng phất như một tờ giấy trắng!
Từ trong đôi mắt xinh đẹp long lanh kia của nàng, hắn chỉ có thấy được sự căng thẳng, sợ hãi, bối rối, và lúng ta lúng túng không biết làm sao. . .
Nếu như là người Thái Hậu phái tới , hoặc là nữ nhân muốn bò lên trên long sàng của hắn, thì sao có được phản ứng như thế! ?
Càng là như thế, Huyền Lăng Thương đối với thân phận thiếu nữ tuyệt sắc trước mắtnày càng tỏ ra tò mò.
Đối với điều Huyền Lăng Thương nghi hoặc không giải thích được, Đồng Nhạc Nhạc sau khi nghe được lời của Huyền Lăng Thương , không khỏi gắt gao cắn cắn môi dưới.
Đôi tay ẩn náu trong ống tay áo , càng là bởi vì căng thẳng mà xoắn xít lấy nhau, chỉ thiếu nước không có vặn thành bánh quai chèo.
Đúng vậy!
Nàng bây giờ, rốt cuộc là ai! ?
Ban đầu nàng là Đồng Nhạc Nhạc, lúc ở thời hiện đại đã sống hai mươi ba năm kiếp cô nhi!
Lại bởi vì ham món lợi nhỏ mua cà phê giá rẻ quá thời hạn uống mà chết . Cuối cùng, không hiểu ra sao cả xuyên không đi tới triều đại này, lại còn biến thành Phượng Hoàng Điêu đã tuyệt chủng!
Lúc ban đầu, nàng lòng tràn đầy kích động, vô phương đón nhận.
Chỉ là, bởi vì có nam nhân trước mắt che chở chu đáo, khiến cho nàng cảm giác rằng kỳ thật, phải làm một con tiểu điêu cũng là một chuyện hạnh phúc . . .
Liền vào lúc nàng nghĩ rằng cứ an an ổn ổn trôi qua như vậy, thì lại không hiểu ra sao cả biến thành một người thiếu nữ !
Nàng cũng không biết này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
Nàng cũng muốn có người nói cho mình biết, rốt cuộc nàng là ai!
Trong lòng bất đắc dĩ ảo não kêu lên rằng cuộc đời Đồng Nhạc Nhạc trêu người. Nàng lại ngẩng đầu liếc một cái, nhìn một chút nam nhân tuấn tú đang đứng ở trước mắt.
Đương đầu huyết mâu nóng bỏng như thế của nam nhân , Đồng Nhạc Nhạc lại nói không ra lời một câu nào.
Đứng trước Đồng Nhạc Nhạc đang im lặng, Huyền Lăng Thương lại thấy thiếu nữ trước mắt chỉ là trầm lặng không nói, mày kiếm dễ coi kia không khỏi chau lại, lập tức, cánh tay duỗi ra liền tóm thật chặt lấy cái cằm thon thả của Đồng Nhạc Nhạc , sau đó khiến cho đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc phải nhìn vào chính mình.
Bạc môi hé mở, lại một lần nữa mở miệng hỏi.
"Tại sao không nói! ?"
"Ách, đau . . ."
Bị nam nhân gắt gao tóm cằm, nam nhân có sức lực lớn, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được giật mình la lên thành tiếng. Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia không khỏi nhẹ nhàng nhăn lại, trên mặt hiện ra vẻ đau đớn.
Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe ra một phen, chỉ là, sức lực của tay cũng không hề giảm bớt.
Mặc dù, hắn cảm giác được thiếu nữ này dễ thương. Chỉ là, có thể không làm kinh động thị vệ đi vào phòng ngủ của hắn, thật sự cực kỳ khả nghi !
Vì không thể không phòng lòng người !
Hắn có thể ngồi ở đây , trên ngai vàng cao cao tại thượng, nếu như không đề phòng dù chỉ một li thì chết như thế nào cũng không biết !
Trong lòng nghĩ vậy, ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng là lạnh lẽo.
"Ngươi là Thái Hậu thu xếp tới đây! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu có hơi không xác định.
Dù sao, nếu như thay đổi người khác, hắn khẳng định chính là Thái Hậu phái tới. Bằng không, không có một nữ nhân mà không kinh động thị vệ của hắn ở bên ngoài để vào được nơi này.
Chỉ là thiếu nữ trước mắt này , lại làm cho hắn nghi hoặc.
Trong đầu mơ hồ cảm giác , không phải giống như hắn nghĩ . . .
Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Thương nghi hoặc , Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trong lòng biết Huyền Lăng Thương là phát sinh hiểu lầm, lập tức lắc đầu nói.
"Không, không phải, ngươi đừng hiểu lầm!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói đầy bối rối .
Mặc dù nàng chưa từng trải qua chuyện nam nữ , chỉ là, dẫu nói như thế nào thì nàng cũng là tác giả truyện trên mạng. Một nữ nhân lúc nửa đêm xích lõa thân thể đi vào phòng một nam nhân , mọi người khẳng định trước tiên sẽ nghĩ, nữ nhân này là cố ý muốn đi cám dỗ nam nhân kia.
Có điều là, nàng bị oan a!
Kỳ thật hiện tại, người vô tội nhất là nàng có đúng không! ?
Trong lòng khóc không ra nước mắt.
Cằm tức thì bị nam nhân bóp đến đau đớn!
Khi đương đầu ánh mắt lấp lánh hữu thần vô cùng sắc bén của nam nhân kia , Đồng Nhạc Nhạc thực sự giờ phút này chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu. Trong ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi mở miệng cầu xin tha thứ .
"Đau, ngươi trước hết buông tay có được không! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cầu khẩn , ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương càng tội nghiệp đau khổ.
Huyền Lăng Thương nghe được lời của thiếu nữ trước mắt , chứng kiến nữ nhân trên mặt tràn đầy vẻ bị đau đớn.
Trong đôi mắt xinh đẹp long lanh ngập nước lộ rõ vẻ cầu khẩn.
Dáng vẻ tội nghiệp đau khổ kia, chỉ mới vừa nhìn qua, phảng phất như cánh hoa mảnh mai không chịu nổi bão táp , làm cho lòng người sinh ra không đành lòng!
Nghĩ rẳng kẻ trước mắt này, chẳng qua là người tay không với sức lực nữ nhân trói gà không chặt thôi, huyết mâu Huyền Lăng Thương lóe ra một phen, lập tức, bàn tay buông lỏng.
Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy lực ở dưới cằm biến mất, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén kia của Huyền Lăng Thương đang nhìn chằm chằm vào trên người, thì nàng liền hoảng hốt .
Có điều là, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lại làm ra vẻ điềm tĩnh, đôi môi đỏ mọng hé mở , từ từ nói.
"Kỳ thật, ta là. . ."
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, bước chân càng là từ từ dịch chuyển về hướng tới bên cạnh cửa sổ .
Cuối cùng, lại nhân lúc Huyền Lăng Thương không đề phòng, lập tức nhảy từ cửa sổ nhảy đi ra ngoài.
Giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc, chỉ nghĩ đến trốn cách nơi này. Cho nên, nàng cũng không hề biết, hiện tại chính mình có thân thủ là nhanh nhẹn như thế !
Chỉ thấy thiếu nữ trước mắt , thân hình khẽ động một cái, liền đã nhảy ra cửa sổ.
Tốc độ cực nhanh, phảng phất tia chớp! Đủ để nhìn ra, nữ nhân trước mắt có võ công thâm tàng bất lộ!
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương trong lòng giật mình! Đôi mắt mở to!
Dù sao, mới đầu, hắn vừa nhìn thấy thiếu nữ trước mắt vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, điềm đạm đáng yêu ,chỉ cho là thiếu nữ trước mắt chẳng qua là nữ nhân nhu nhược không có một chút võ công nào mà thôi
Chỉ là hiện tại, nữ nhân kia có thân thủ nhanh nhẹn, đủ để nhìn ra, nàng đâu phải là nữ nhân bình thường!
Cũng khó trách, nữ nhân này có thể không làm kinh động thị vệ bên ngoài để xâm nhập vào trong phòng ngủ . . .
Trong lòng nghĩ vậy, lại nhìn thấy thiếu nữ tuyệt sắc kia đã nhảy ra, lại nhanh chóng thoát đi!
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương trong lòng giật mình, lập tức bạc môi mở ra, mở miệng quát.
"Người đâu!"
Cùng với Huyền Lăng Thương quát lạnh một tiếng, thị vệ vốn chờ đợi bên ngoài cách đó không xa lập tức vội vã chạy về hướng tới Huyền Lăng Thương .
"Hoàng thượng, có nô tài !"
Cùng với Đới Đao thị vệ vội vã đến đây, Huyền Lăng Thương lập tức giơ một ngón tay, chỉ theo hướng Đồng Nhạc Nhạc chạy đi.
"Mau! Bắt sống nữ nhân kia!"
Nghe được Huyền Lăng Thương nói lời này, bọn thị vệ mặt mày cung kính vội vàng nhìn theo phương hướng ngón tay Huyền Lăng Thương chỉ.
Đến khi thấy bóng dáng kia đã trốn cách đó không xa, liền đua nhau kinh ngạc vô cùng!
Dù sao, vừa rồi bên ngoài có bọn họ canh gác dày đặc, lại còn có thể bị một nữ nhân lẻn vào!
Hoàng thượng nếu như trách tội xuống, đâu phải là việc nhỏ a!
Nghĩ tới đây, thủ lĩnh Đới Đao thị vệ lập tức dẫn dắt mọi người đuổi theo phương hướng thiếu nữ chạy đi.
Huyền Lăng Thương thấy vậy, cũng nhanh chóng mặc xong quần áo, rồi đuổi theo phương hướng thiếu nữ thoát đi . . .
. . .
Chạy!
Chạy mau!
Giờ phút này, ở trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, chỉ có suy nghĩ này !
Hiện tại, cho dù chuyện gì xảy ra, nàng trước hết phải trốn xa nơi này, không còn muốn nghĩ nhiều về những mặt khác ! ?
Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền dốc hết sức lực chạy về phía trước .
Nàng cũng không biết chính mình rốt cuộc muốn chạy trốn đi nơi nào.
Chỉ cảm thấy phía sau tiếng bước chân càng ngày càng nhiều .
Còn có ánh đuốc sáng ngời kia, cũng càng ngày càng gần. Nó thể hiện rằng, có không ít người truy theo ở sau lưng nàng a!
Nếu như bị bắt . . .
Đồng Nhạc Nhạc không dám tưởng tượng . . .
Trong lòng vô cùng bối rối, hai chân Đồng Nhạc Nhạc cũng không hề nhàn rỗi.
Chỉ cảm thấy cảnh vật tứ phía không ngừng trôi qua theo hai bên .
Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết, giờ phút này chính mình, chạy thật là nhanh. . .
May là, Đồng Nhạc Nhạc ở trong hoàng cung mấy ngày này, đã sớm quen thuộc đường lối của hoàng cung .
Phía sau mặc dù có không ít thị vệ đuổi theo, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngừng chạy về hướng con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu kia.
Lại trải qua hành lang Cửu Khúc quanh co, giả sơn gập ghềnh kia. Giống như là một con chuột.
Coi như những thị vệ này có số lượng nhiều hơn, trong lúc nhất thời, cũng không bắt nổi Đồng Nhạc Nhạc giống như con cá chạch xảo quyệt !
Nhìn thấy bọn thị vệ bên ngoài bị nàng đùa giỡn chạy vòng vòng , trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hiện lên vài phần đắc ý.
Hắc hắc, có muốn bắt được nàng, còn khó khăn nhiều!
Trong lòng đang đắc ý , nàng lại thấy cách đó không xa, có một bóng dáng quen thuộc mạnh mẽ đang nhanh chóng vọt tới chỗ nàng.
Chỉ thấy nam nhân toàn thân mặc đồ đen. Quần áo đen tóc đen, cơ hồ muốn hòa tan vào làm một thể với cảnh đêm !
Hơn nữa, nam nhân có thân thủ nhanh nhẹn, động tác nhanh như chớp giật. Ở trong bóng đêm thần bí kia, phảng phất một con hùng ưng giương cánh bay cao!
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng giật mình!
Đặc biệt, vào lúc nhận thấy được nam nhân đang vọt tới bên này , Đồng Nhạc Nhạc liền sợ đến lòng dạ rối bời, thiếu chút nữa vẫn còn bởi vì dẫm lên vạt áo mà ngã sấp xuống .
Đôi mắt nhung đầy bối rối liếc nhìn vòng quanh bốn phía một lượt, mới biết được, chính mình trong bất tri bất giác lại đi tới Ngự Thiện Phòng !
Ngự Thiện Phòng này, nàng đúng là rất quen thuộc!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức từ Ngự Thiện Phòng chợt mở cửa sổ nhảy đi vào!
Hai chân rơi xuống đất, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt.
Chỉ thấy trong Ngự Thiện Phòng có rất nhiều củi khô, đồ linh tinh các loại.
Chỉ là, muốn tìm một chỗ trốn đi, lại không có dễ dàng như vậy.
Nếu như trốn ở trong ngăn tủ , nếu như bọn họ đi vào, chỉ vừa lục soát, không phải bị phát hiện sao! ?
Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tiếng bước chân bên ngoài càng gần!
Trong lòng bối rối lo lắng, cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt. Khi nhìn thấy vại nước ở một bên, mắt nhung lập tức sáng ngời!
Có chỗ rồi!
Nàng có khả năng trốn ở trong vại nước a!
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ. Lập tức, nàng liền nhanh chóng nhấc một nắp vại nước , sau đó nhanh chóng chui vào. Cuối cùng, còn không quên đậy nắp vại nước lên .
Sau khi Đồng Nhạc Nhạc lẻn vào vại nước , vừa đúng lúc này, cánh cửa Ngự Thiện Phòng vốn đóng chặt , liền bị người bên ngoài mở ra.
Một đội nhân mã, liền giơ cây đuốc kéo nhau vào.
"Hoàng thượng nói thích khách kia chạy về hướng này , mọi người mau lục soát tất cả, tuyệt đối không thể buông tha một góc nhỏ!"
Cùng với một âm thanh đầy uy nghiêm vang lên, các thị vệ khác lập tức vội vàng dạ ran.
Đồng Nhạc Nhạc mặc dù người ở trong nước, chỉ là, vẫn có thể nghe rõ được vài phần âm thanh bên ngoài.
Biết được những thị vệ này đang ở lục soát bên trong Ngự Thiện Phòng !
Nàng tuyệt đối không thể bị bọn họ phát hiện!
Trong lòng vô cùng kiên định suy nghĩ vậy. Chỉ là, cùng với thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đồng Nhạc Nhạc lặn ở trong vại nước, sắp sửa đến mức không chịu được rồi!
Coi như nàng muốn lại tiếp tục lặn, nói như thế nào thì nàng vẫn là người! Người có thể nào không hô hấp đây! ?
Chính là, những thị vệ ở bên ngoài vẫn còn không hề rời khỏi!
Càng muốn, Đồng Nhạc Nhạc càng là lo lắng .
Hơn nữa, nàng thật sự bị ngạt đến mức hoảng!
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là từ từ, từ từ để cho mặt mình có hơi nổi mặt nước, trước cứ từ từ hít một hơi.
Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được cả người đều thoải mái hơn nhiều.
Cũng lần đầu tiên cảm giác được, thì ra, không khí là đáng yêu như vậy, thật trong lành!
May là vừa rồi nàng đã dùng nắp đậy vại nước , bằng không, nàng cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Trong lòng đang lúc đắc ý , đột nhiên, một giọng nói trầm thấp mà quen thuộc , phút chốc truyền vào trong lỗ tai Đồng Nhạc Nhạc .
"Vẫn còn không tìm được người sao! ?"
Nam nhân mở miệng, tiếng nói trầm thấp khàn khàn mà quen thuộc, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc như thế , trái tim Đồng Nhạc Nhạc không khỏi trong nháy mắt bị lộn ngược!
Là Huyền Lăng Thương!
Hơn nữa, nghe theo âm thanh, hắn liền đang ở bên cạnh vại nước !
Nếu như hắn mở nắp vại nước . . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn, cũng không dám nghĩ tiếp nữa .
Chỉ là mở to đôi mắt đầy vẻ căng thẳng kinh hãi , xuyên thấu qua khe hở có hơi hé ra , từ từ nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài ánh lửa chói mắt, vốn là tối đen sì mà giờ đèn đuốc sáng choang!
Bên ngoài bóng người di động, biểu hiện quanh đây có không ít người .
Mà điều thu hút ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhất, chính là bóng dáng cao lớn đang đưa lưng về phía nàng ( ách, sợ thì sợ mà mê vẫn mê , giống ai thía? ).
Mặc dù nam nhân đang quay lưng về phía nàng. Nhwung mà, coi như chỉ là một bóng lưng thì Đồng Nhạc Nhạc vẫn nhận ra , người này chính là Huyền Lăng Thương không có sai!
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có hơi xót xa.
Bắt đầu từ khi nàng đi tới triều đại này, quen biết Huyền Lăng Thương, nàng liền bất tri bất giác ỷ lại vào nam nhân này, cũng biến nam nhân này trở thành chỗ dựa duy nhất của mình .
Mới đầu, đối với việc chính mình bị biến thành một con tiểu điêu, nàng nản lòng thoái chí. Nhưng khi được nam nhân ôn nhu che chở , nàng đã từ từ thích ứng .
Cũng không từng nghĩ, chính mình còn có thể có một ngày biến thành người!
Nếu như vào trước kia, hẳn là nàng sẽ thật cao hứng.
Chính là hiện tại, dẫu như thế nào thì nàng đều không vui mừng nổi .
Bởi vì, nàng không biết nên như thế nào nói chuyện của mình với nam nhân này .
Nàng sợ hãi, nếu như nàng thực sự nói chuyện của mình với nam nhân này, nam nhân này lại coi nàng là yêu quái thì biết làm sao bây giờ! ?
Đã hưởng thụ thói quen sự ấm cúng được nam nhân này dành cho , khiến cho nàng càng sợ hãi cái lạnh lẽo của cô đơn tịch mịch .
Chính là hiện tại, nàng nên làm cái gì bây giờ! ?
Trời ạ. . .
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lo lắng bất đắc dĩ, khóc không ra nước mắt , đột nhiên, nam nhân vốn là quan trong đối với nàng, phảng phất như nhận thấy được cái gì, bỗng quay người lại. . .
Một đôi mắt hạnh sắc bén liền nhìn thẳng về hướng nàng!
Mặc dù có tấm nắp gỗ che đậy, chỉ là, nam nhân kia có ánh mắt vô cùng sắc bén , làm cho Đồng Nhạc Nhạc giật mình trong lòng!
Chẳng lẽ là, Huyền Lăng Thương đã phát hiện chỗ nàng trốn ở đây ! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía.
Phảng phất như ứng nghiệm với suy nghĩ của nàng , chỉ thấy nam nhân tuấn tú đứng ở cách nàng không xa , giờ phút này đúng là đang điềm tĩnh bước đến gần. Từng bước từng bước đang đi về phía nàng .
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trái tim mình cơ hồ như bị thít chặt lại !
Trong lòng vô cùng hỗn loạn, tiếng tim đập 'bịch bịch bịch' cứ nhảy nhanh như vậy, phảng phất có một con hươu sao đang không ngừng hấp tấp chạy trong ngực nàng . . .
Cùng với nam nhân càng đi đến gần, từng bước từng bước, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc càng là mở to.
Đặc biệt, khi nàng nhìn thấy, nam nhân đang từ từ vươn cánh tay thon thả kia về hướng nàng.
Chết mất!
Bị phát hiện ! ! !
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ thế, cuối cùng, càng là tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt!
Phảng phất người đang chịu thi hành án tử hình , trong nháy mắt đại đao chặt xuống liền sợ hết hồn hết vía, đầu óc hoàn toàn trống rỗng!
Tuy nhiên, liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc cho là, lần này đây chính mình khẳng định sẽ bị phát hiện. Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng kêu giật mình của một người thị vệ
"Ai! ? Ai ở bên kia! ?"
Cùng với âm thanh của thị vệ kia, Huyền Lăng Thương đứng ở phía trước vại nước nàng nấp, tức thì lắc mình, cả người liền xông ra ngoài nhanh như chớp giật .
Cùng với Huyền Lăng Thương rời đi, những người khác vốn đang ở trong Ngự Thiện Phòng cũng vội vã đi theo ra ngoài.
Cùng với tiếng bước chân kia càng lúc càng xa, dần dần , Ngự Thiện Phòng vốn là tiếng người xôn xao lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Bốn phía hoàn toàn im lặng. Tĩnh lặng, phảng phất có thể nghe rõ được tiếng tim đập của mình.
Chỉ là, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, trong lòng biết bên ngoài đã không có ai , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hòn đá đang đè chặt trên lòng rốt cục rơi xuống.
May là, bọn họ đều đi.
Thiếu chút nữa, nàng sẽ bị phát hiện . . .
Trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn, Đồng Nhạc Nhạc càng là từ từ đưa tay, nhẹ nhàng đẩy cái nắp gỗ trên đỉnh đầu ra, lập tức, cả người liền chậm rãi đi ra từ trong vại nước .
Khi Đồng Nhạc Nhạc đi ta từ trong vại nước , toàn thân cũng không có một chỗ nào khô .
Những giọt nước trên người không ngừng rơi xuống, khiến cho mặt đất ướt rườn rượt.
Nhìn mình có vẻ toàn thân nhếch nhác , Đồng Nhạc Nhạc có hơi khóc không ra nước mắt.
Hơn nữa, trong lòng càng là mơ hồ quá chừng.
Nàng bây giờ, đã là người.
Chính là, thế giới rộng lớn, lại phảng phất đã không có chỗ cho nàng dung thân .
Hiện tại, nàng hoàn toàn không thể lại sống ở bên trong hoàng cung . Nếu như bị Huyền Lăng Thương phát hiện, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Chính là, nếu như nàng không ở hoàng cung, còn có thể đi nơi nào! ?
Trời ạ! ?
Nàng nên làm cái gì bây giờ! ? Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ! ?
Càng nghĩ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là bất lực, càng là ủy khuất.
Cuối cùng, trong mũi cay cay, trước mắt lập tức tuôn trào ra.
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng khổ sở, nàng cũng không hề chú ý tới. Vào đúng thời điểm này, trên người nàng từ từ phát ra một vầng ánh sáng trắng mượt mà .
Vầng sáng kia rất yếu ớt, chỉ là chợt lóe lướt qua.
Nhanh đến mức làm cho không người nào có thể phát hiện được . . .
Đối với điểm này, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên không rõ ràng lắm.
Nàng giờ phút này , đang đắm chìm trong đau thương .
Chỉ cảm thấy nước mắt không ngừng lăn xuống tốc tốc từ khóe mắt nàng. Vì vậy, không nhịn được đưa tay đi lau nước mắt trên mặt . Đợi đến lúc hoàn toàn bình tĩnh trở lại, thì suy nghĩ tiếp sau này nên làm như thế nào.
Tuy nhiên, vào lúc Đồng Nhạc Nhạc định đưa tay lau nước mắt , nàng thấy tay mình , a, không, đã biến thành móng vuốt lông xù kia. Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy 'Ầm !' một tiếng, đầu óc lập tức trống rỗng!
Đôi mắt mở to, mặt mày đầy vẻ ngạc nhiên!
Trời ạ!
Bây giờ, như thế nào nàng lại thành Phượng Hoàng Điêu ư ! ?
Nhìn móng vuốt lông xù này! Không phải Phượng Hoàng Điêu mới có sao! ?
Chẳng lẽ là, nàng đã từng là người! ?
Trong lòng kinh ngạc nghi hoặc. Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc xoay người, nhanh chóng nhảy lên thành vại nước , lại nhìn vào trong vại nước .
Ánh trăng sáng tỏ, xuyên thấu qua khung cửa sổ mở rộng kia mà êm dịu rắc vào.
Chỉ thấy, cái bóng ở trong vại nước , không hề là thiếu nữ tuyệt sắc khuynh thành kia nữa. Mà là, Phượng Hoàng Điêu lông xù vô cùng khả ái dễ thương! ! ?
"Trời ạ! ? Ta, ta lại biến trở về hình dáng Phượng Hoàng Điêu ! ? Mẹ ơi, thật sự là rất, rất khó có thể tin nổi ! ? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a! ?"
Đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc mở to như quả chuông đồng , không dám tin thì thào tự nói .
Giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.
Bởi vì những việc này phát sinh quá đột nhiên, nàng phải tiêu hóa tốt hơn mới được!
Trong lòng rung động kích động, cũng phải cho đến một hồi rất lâu sau thì Đồng Nhạc Nhạc mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù, nàng đã làm người hai mươi ba năm , chính là hiện tại, nàng lại sợ hãi thành người.
Nàng nghĩ, nếu như chính mình một mực là người, như vậy, nàng liền vô phương lại sống chung một chỗ cùng Huyền Lăng Thương .
Chỉ là hiện tại, nàng lại là Phượng Hoàng Điêu người gặp người thích kia. Được Huyền Lăng Thương sủng ái trong lòng. Như vậy, không phải có nghĩa là, sau này nàng có thể ở cùng một chỗ với Huyền Lăng Thương sao! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần có thể ở chung một chỗ với Huyền Lăng Thương, coi như cả đời nàng làm Phượng Hoàng Điêu, thì nàng cũng là cam tâm tình nguyện.
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm , đột nhiên một cơn gió đêm thổi tới. Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy một cơn rùng mình chạy khắp cả thân thể, vì vậy, không nhịn được hắt hơi một cái thật mạnh.
Toàn thân run rẩy một phen, Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy toàn thân mình đang bị ướt rườn rượt .
Nàng nghĩ, nơi đây không nên ở lâu, có lẽ trước hết nàng làm khô bộ lông rồi lại trở về đi thôi! ?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK