Cố nhịn đau đớn trong lòng, Lan lăng Thiệu Giác mới từ từ sải bước đi bình thản, hướng phía tẩm thất đi tới.
Chỉ thấy, giờ phút này đúng là vào lúc giữa trưa, kia ánh mặt trời sáng lạn, chính lúc xuyên thấu qua những cửa sổ chạm trổ rộng mở hắt nghiêng nghiêng vào, chiếu sáng khắp cả gian phòng.
Chỉ thấy, giờ phút này đúng là vào lúc giữa trưa, ánh mặt trời sáng lạn kia, chính lúc xuyên thấu qua những cửa sổ chạm trổ rộng mở hắt nghiêng nghiêng vào, chiếu sáng khắp cả gian phòng.
Ánh mặt trời vàng rực đó, càng là êm dịu bao trùm lên người nam nhân đang ngồi ở trên giường.
Vốn là, nên thuộc về ấm áp sắc thái, chỉ là, ngay cả ánh mặt trời ấm áp, cũng vẫn không thể làm tan được vẻ lạnh như băng và xám xịt trên người nam nhân.
Nam nhân thần sắc suy sút, phảng phất như một người gỗ, không động đậy, không suy chuyển cứ ngồi một chỗ như vậy.
Đôi mắt trước kia vốn hoạt bát thông minh, giờ phút này phảng phất như một bãi nước lặng, không dậy nổi một tia xao động.
Còn nữa, trên gương mặt tuấn tú lúc này cũng là mặt mày râu ria lởm chởm, trên mặt đều là đau thương, uể oải, suy sút và tuyệt vọng…
Nhìn thấy nam nhân trước kia khí phách tràn trề, giờ phút này lại biến thành dáng vẻ tang thương, trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi vô cùng nặng nề.
Dù sao, này cùng nhau lớn lên từ nhỏ với nam nhân, Lan Lăng Thiệu Giác có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy hắn có dáng có dáng vẻ này.
Chỉ là, Lan Lăng Thiệu Giác càng biết rõ hơn, cái loại mất đi người thương này là rất thống khổ.
Nếu như người bình thường, có lẽ có thể tiêu hao thời gian tiếp tục đắm chìm trong đau thương, chỉ là nam nhân trước mắt này, không phải người bình thường.
Coi như trong lòng rất đau lòng, hắn có trọng trách trên vai, trách nhiệm đối với con dân Linh Nhạc Quốc, đều đặt lên trên vai hắn, cho nên,, không để cho hắn tiếp tục tiêu hao thời gian chìm đắm trong thống khổ.
Nghĩ tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác đôi môi hé ra, không khỏi mở miệng nói.
“Hoàng Thượng, đã ba ngày ba đêm, ngươi không thể lại tiếp tục như vậy, coi như trong lòng ngươi đau buồn, chính là, Nhạc nhi cũng không thể về được, cho nên, thỉnh Hoàng Thượng hãy bảo trọng thân thể, Linh Nhạc Quốc còn phải dựa vào Hoàng Thượng ngươi đây!”
Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, vẻ mặt tận tình khuyên bảo.
Chỉ là, nam nhân ngồi ở trên giường, phảng phất như không hề nghe được lời Lan Lăng Thiệu Giác nói, chỉ là ngây ra ngồi ở nơi này.
Chỉ là, cánh tay thon thả kia, cũng là có hơi vừa động một cái, từ từ vỗ về lên giường.
Phảng phất là nghĩ đến cái gì, nhớ lại được cái gì dường như.
Trên mặt buồn đau, tưởng nhớ, xót xa, càng là khiến Lan Lăng Thiệu Giác mặt mày buồn bã, đau thương.
Hắn chưa từng không biết, nam nhân trước mắt này, lại là tưởng nhớ một người đến như thế!?
Chỉ là, coi như hắn lại tưởng nhớ, Nhạc nhi cũng là sẽ không trở về…
Nghĩ tới đây, trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi mơ hồ co rút đau đớn.
Vào đúng thời diểm này, chỉ thấy Huyền Lăng Thương vốn không nói một lời, giống như tượng gỗ, bạc môi hé ra, mở miệng nói.
“Nhạc nhi trước đây, liền một mực ngủ ở chỗ này, ở nơi đây, phảng phất vẫn còn lưu lại được hình dáng, mùi vị của nàng, trẫm rốt cuộc cảm giác được, nàng vẫn còn…”
Nam nhân mở miệng, giọng điệu nghẹn ngào, trong vành mắt, càng là từ từ nảy lên một tầng mở mịt.
Lan Lăng Thiệu Giác thấy vậy, khóe mắt cũng ửng hồng.
Ai nói nam nhân không bao giờ khóc!? Chỉ là chưa tới lúc thương tâm.
Biết được nam nhân trước mắt thương tâm rơi lệ, trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác cũng rất khổ sở.
Nếu như có khả năng nói ra, hắn sẽ không tự đắm chìm trong bi thương, liếm láp vết thương của chính mình!?
Chỉ là, nếu như hắn cũng như thế, dân chúng Linh Nhạc Quốc, nên làm thế nào cho phải!?
Nghĩ tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác đầu tiên là cắn chặt răng ngọc một phen, cố nhịn sự trong lòng, mở miệng khuyên nhủ.
“Hoàng Thượng, Nhạc nhi đã đi, Hoàng thượng, thỉnh người nén bi thương đi! Coi như Nhạc nhi dưới suối vàng có biết, cũng không muốn nhìn đến dáng vẻ như thế này của Hoàng thượng. Hoàng thượng người hãy tỉnh táo trở lại đi, Linh Nhạc Quốc còn phải chờ Hoàng Thượng xử lí đây!”
Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, vẻ mặt đầy khẩn cầu.
Huyền Lăng Thương nghe vậy, đầu tiên là từ từ quay đầu, nhẹ nhàng quét mắt liếc nhìn Lan Lăng Thiệu Giác.
Thấy Lan Lăng Thiệu Giác dáng vẻ tràn đầy khẩn cầu cùng lo lắng, bạc môi không khỏi khẽ mấp máy một cái, lập tức, lại gắt gao nhắm lại huyết mâu.
Mày kiếm cau lại, mặt mày thê lương, phảng phất như cố nhịn cái gì, làm cho người ta thấy, tâm không khỏi đành lòng.
Dù sao, coi như trong lòng cường đại tới đâu, cũng có lúc sẽ cảm thấy yếu ớt.
Huống chi, là mất đi người mình thương!?
Liền lúc trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác thở dài, chỉ thấy Huyền Lăng Thương đã từ từ mở đôi mắt ra.
Đợi đến khi đôi mắt huyết mâu mở ra, trong mắt đã khôi phục như dĩ vãng, nhìn xa trông rộng mà lạnh lùng.
Bạc mâu mở ra, trầm giọng nói.
“Chuyện loạn đảng, ngươi xử lý như thế nào!?”
Nam nhân mở miệng, âm lượng mặc dù nhẹ nhàng, cũng là lạnh như băng.
Nghe vậy, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ cảm thấy đã dỡ bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng, rốt cuộc tâm không khỏi buông lỏng không ít.
Trong lòng biết được nam nhân trước mắt, trong lòng tuy còn đau đớn, lại vẫn để tâm đếnquốc gia đại sự.
Người cường đại như thế, mới có thể đủ sức làm khởi sắc Linh Nhạc Quốc!
Nghĩ tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác môi đỏ mọng hé ra, lập tức mở miệng nói.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, toàn bộ loạn đảng ở Phủ Chủ, Thái Hậu nương nương biết được Đôn Thân Vương đã chết, liền chết một cách bất đắc kỳ tử. Nhưng mà, vẫn còn lại một người loạn đảng, nàng được gọi là Tử Ngữ, chính là muội muội cùa Nhạc nhi, chỉ là, nàng lúc biết được Đôn Thân Vương đã chết, trong khoảng thời gian đó nàng liền điên rồi, Hoàng thượng người cảm thấy nên xử trí nàng như thế nào!?”
Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, vẻ mặt có vài phần khó khăn.
Dù sao, người này cũng là muội muội của Nhạc nhi, trong khoảnh khắc hắn cũng không biết nên xử trí nàng như thế nào.
Liền lúc trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác đang lưỡng lự, lại thấy Huyền Lăng Thương bạc môi cong lên một cái, trên mặt đều là khinh thường và lạnh như băng.
“Hừ! Điên rồi!? Là thật hay là giả!? Người này nham hiểm sắc bén, ban đầu chính là nàng năm lần bảy lượt đẩy Nhạc nhi vào chỗ chết, liền ngay cả thân tình cũng không màng đến, quả thực là táng tận lương tâm!”
Huyền Lăng Thương mở miệng, mặt mày chán ghét cùng tức giận.
Phải biết rằng, ban đầu nếu không có người nữ nhân nham hiểm này, Nhạc nhi của hắn như thế nào sẽ chết!?
Tất cả, đều là nàng, hắn quả thực hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn!
Ngay tại lúc Huyền Lăng Thương đang tức giận, Lan Lăng Thiệu Giác nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, đầu tiên là trầm lặng một lát, mới mở miệng nói.
“Nếu đã như thế, vậy thì thần liền tiễn nàng một đoạn đi!?"
Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, liền muốn xoay người rời đi.
Tuy nhiên, vào đúng tời điểm này, lại thấy Huyền Lăng Thương bạc môi hé ra, mở miệng nói.
“Đợi đã!”
“Gì cơ!?” Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Lan Lăng Thiệu Giác trên mặt đầu tiên là sửng sốt sau đó lại nghi hoặc.
“Dám hại chết nữ nhân của trẫm, trẫm muốn đích thân nhìn thấy nàng, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!”
Nam nhân mở miệng, giọng điệu tàn khốc cùng lạnh như băng.
…
Đại lao bên trong hoàng cung, quanh năm âm u ươn ướt.
Coi như là bên ngoài ánh mặt trời nóng bỏng, vẫn không thẩm thấu nửa phần.
Hơn nữa hàng năm giam giữ trọng phạm tử tù, bên trong âm khí càng tăng lên.
Cho nên vừa đi vào trong đại lao, chính là trận gió lạnh thấu xương và đầy tử khí.
Khi Huyền Lăng Thương xuất hiện ở trong đại lao, bọn cai ngục và thị vệ đều rất ngạc nhiên, lập tức vội vàng quỳ xuống đất hành lễ.
Huyền Lăng Thương cũng là không nói một lời, trầm lặng không nói, một mực đi tới trong đại lao.
Cho đến, Huyền Lăng Thương đi tới tận cùng bên trong rốt cuộc cũng từ từ dừng bước.
Chỉ thấy giờ phút này, tại lao phòng âm u trong góc kia, chính là có một người tóc tai bù xù ngồi đó, nữ nhân mặt mày bẩn thỉu.
Chỉ thấy nàng kia, mặt mà tái nhợt, hai tròng mắt vô thần, người sống tạm bợ một một mảnh, trong miệng, càng là nói lẩm bẩm, không biết là nói cái gì, trong chốc lát dường như phát điên cười thoải mái, trong chốc lát, lại ở nơi này đau buồn khóc lớn.
Người sáng suốt nhìn một cái, liền biết được nữ nhân này, là điên rồi.
Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác đầu tiên là lẳng lặng nhìn một chút phòng giam đã làm nữ nhân này phát điên, lập tức, hắc mâu liền nhìn về phía nam nhân ở phía trước, đôi môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.
“Hoàng thượng, ngươi dự định xử trí nàng như thế nào!?”
Nghe được lời Lan Lăng Thiệu Giác như đã nói, Huyền Lăng Thương đầu tiên là nhếch bạc môi trầm lặng một phen, lập tức, dường như là hạ quyết tâm gì đó, bạc môi mở ra, liền muốn mở miệng nói ra cái gì.
Ai ngờ, vào đúng thời điểm này, không biết từ nơi nào đó thoát ra một con chuột rất to.
Ở nơi này, trong gian phòng âm u ẩm ướt, có chuột và gián không phải là chuyện lạ lùng gì.
Chỉ là, con chuột kia, so với những con chuột bình thường lớn hơn vài lần, chí ít cũng là bốn năm cân, hơn nữa, con chuột này cũng không sợ người lạ, ngược lại hướng tới trong góc phòng của nữ nhân chạy đi.
Nguyên bản đang ngồi ở nơi này, nữ nhân miệng lẩm bẩm, lúc nhìn thấy con chuột chạy đến, cũng là hù dọa thét chói tai liên tục, mặt mày kinh hãi.
“A, tỉ tỉ!? Tỉ tỉ, là ngươi sao!? Ngươi, ngươi tới chính là muốn lấy mạng ta sao!?”
Nữ nhân kinh hãi thét chói tai, thần thái điên dại, làm cho người ta không đành lòng nhìn nữa.
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương mày kiếm nhăn tít, bạc môi nhếch lên, liền tính toán xoay người rời đi.
Vốn là, hắn thấy nữ nhân này là giả ngây giả dại, liền tính toán hung hăng trừng trị nàng ta.
Chỉ là hiện nay, hắn cảm giác được, diều khiến nữ nhân này bị điên như thế, đối với nàng, chính là cách trừng phạt tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương liền lập tức xoay người, đang muốn rời khỏi lao phòng.
Ai biết, lúc từ phái sau nghe được những lời nói kế tiếp của nữ nhân này, trong lòng Huyền Lăng Thương lập tức chấn động.
“Tỉ tỉ, thật sự là ngươi!? Ngươi là tìm tới ta báo thù sao!? Ngươi là rất oán hận ta, trách ta dùng cổ thuật, để ngươi biến thành một con Phượng Hoàng Điêu!? Ha hả, tỉ tỉ, ngươi ngàn vạn lần chớ có trách ta, không phải là ta độc ác, chỉ là, ta chỉ là không cam lòng thôi. Tỉ tỉ, ngươi là người thân duy nhất của ta a, chúng ta đều là sống nương tựa lẫn nhau, chính là, tại sao chủ nhân lại yêu ngươi mà không phải là thích tá? Ta rốt cuộc có điểm nào thu kém ngươi!? Tại sao chủ nhân chỉ yêu một mình ngươi, vẫn còn đối với ngươi hứa hẹn, nếu như sau này hắn lên làm Hoàng đế, liền lập ngươi làm Hậu! Ta đây phải làm sao!? Ta không cam lòng a! Ta rất không cam lòng, cho nên, ta mới có thể đối với ngươi hạ cổ thuật, để cho ngươi biến thành một con Phượng Hoàng Điêu, chỉ cần ngươi không ở đây, như vậy tâm của chủ nhân, sẽ đặt lên người của ta, chủ nhân hắn, sẽ chỉ là của một mình ta…Ha ha ha…”