Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Angelina Yang


Chỉ thấy bạch y 'Nữ nhân' này, mặc trên người một bộ quần áo trắng, mái tóc dài phất phơ, dài đến tận hông.


Màu da là cái loại dường như của người chết, trắng bệch không có chút huyết sắc nào.


Điều làm cho người ta sợ hãi chính là, ở trên khóe miệng, khóe mắt của thiếu nữ này đều có chảy huyết đỏ tươi...


Hình ảnh khủng bố như thế, cho dù trước đây Cố Duy Nhất sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn đủ làm cho nàng sợ đến hết hồn hết vía. Lúc này nàng ta hé mở làn môi hồng, tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị chọc tiết, càng là phát ra từ trong miệng nàng.


"A, quỷ a..."


Cố Duy Nhất mở miệng, so với tiếng kêu thảm thiết kia thì âm thanh càng thê thảm hơn, càng là tuôn ra từ trong miệng nàng.


Cùng với tiếng sấm sét trên trời cao kia, càng là đan xen lẫn nhau.


Trong lòng vô cùng sợ hãi, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy tâm can mình, đều phải lộn ra từ đáy lòng.


Mặc dù, nàng là người đã từng chết một lần. Nhưng mà, khi đó, nàng chết rất nhanh chóng, vẫn còn không có kịp phản ứng lại, liền lâm vào trong bóng tối.


Đến lúc nàng tỉnh dậy, liền đã đi tới triều đại này.


Cho nên, đến khi thấy con 'Nữ quỷ' này lơ lửng trước mặt nàng, Cố Duy Nhất càng là sợ đến sợ hết hồn hết vía, đôi mắt mở to, mặt mày kinh hãi.


Đối với Cố Duy Nhất mặt mày kinh hãi, con 'Nữ quỷ' kia, càng là từ từ giơ lên hai cánh tay thon thả kia, liền muốn vươn tới cổ của Cố Duy Nhất định bóp.


Nó hé mở làn môi hồng, âm thanh ai oán mang theo nức nở kia, càng là tuôn ra từ trong miệng 'Nữ quỷ'.


"Ô ô ô... Ta chết thật là thảm a, ngươi xuống cùng theo ta đi..."


'Nữ quỷ' vừa nói, liền đưa tay bóp cổ Cố Duy Nhất.


Thấy vậy, Cố Duy Nhất càng là sợ đến phía sau lưng lạnh cả người, huyết dịch toàn thân, đều phảng phất như đông cứng lại vào giờ khắc này.


Sợ hết hồn hết vía, nhưng mà, mắt thấy, hai tay 'Nữ quỷ' kia sắp sửa bóp chặt cổ của mình.


Ý thức sinh tồn đã khiến cho Cố Duy Nhất phục hồi tinh thần lại vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, thân thể chợt lóe, liền lập tức né tránh hai tay của 'Nữ quỷ'. Sau đó vừa cất tiếng kêu thảm thiết, vừa lướt qua 'Nữ quỷ' kia, liền vọt tới như điên về phía trước.


Vừa chạy hộc tốc, đôi môi đỏ mọng của Cố Duy Nhất càng là há to, kêu thảm thiết liên tục.


"A, người đâu a, có quỷ a..."


Cố Duy Nhất giờ phút này, đầu óc trống rỗng, không hề nghĩ tới gì nữa.


Nàng chỉ cảm giác lòng dạ rối bời.


Đặc biệt hiện tại, trên trời cao sấm chớp sáng lòa, lóe ra không thôi, không ngừng chiếu khắp cả mặt đất lúc sáng lúc tối.


Cuồng phong không ngừng gào thét thổi mãnh liệt, thổi tới khiến cho hàng cổ thụ bốn phía cũng phải không ngừng lay động.


Ngọn cây hất bóng xuống trên tường trên mặt đất, càng trông giống như quỷ trảo Địa Ngục vươn tới, rất là làm cho người ta sợ hãi!


Nghĩ đến vừa rồi chỗ đã thấy 'Nữ quỷ', lại thêm lời nói của 'Nữ quỷ'. Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy, 'Nữ quỷ' kia là muốn tìm người thế thân.


Trong lòng càng là khóc không ra nước mắt.


Bên trong hoàng cung có người nhiều như vậy, vì sao 'Nữ quỷ' kia lại cố ý muốn tìm đúng nàng đây!?


Phải biết rằng, vóc dáng của nàng vẫn chưa hoàn chỉnh, còn nói bề ngoài thì liền đừng nói nữa.


'Nữ quỷ' kia quả thực là mắt bị mù, lại tìm tới nàng!


Trong lòng khóc không ra nước mắt, Cố Duy Nhất đầu óc kêu loạn, lòng dạ rối bời, cũng không biết hiện tại rốt cuộc phải chạy đi nơi nào mới phải.


Cung Dục Lân của mình lớn như thế, nhưng mà hiện tại, quả là sấm chớp sáng lòa lóe ra vô cùng. Cho dù nàng có la to như thế nào, thì cũng không có người nghe được.


Giờ phút này, Cố Duy Nhất càng là hối hận vô cùng.


Sớm biết vậy, nàng đã để cho người trực đêm ở cửa ra vào...


Chính là hiện tại, có nghĩ quá nhiều đều đã không làm gì được.


Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất ảo não, nàng không nhịn được quay đầu ngó lại, muốn nhìn một chút, xem 'Nữ quỷ' kia rốt cuộc có đuổi theo hay không.


Không nhìn thì còn khá, vừa nhìn, Cố Duy Nhất lúc này sợ đến trái tim như muốn vọt ra từ cổ họng.


Chỉ thấy 'Nữ quỷ' kia, lại đuổi theo.


Hơn nữa tốc độ nhanh như vậy, chả mấy chốc liền muốn đuổi kịp nàng.


Thấy vậy, Cố Duy Nhất ngay cả ý định muốn chết cũng có.


Cảm giác 'Nữ quỷ' này, làm sao lại chú ý đối với nàng như thế!? Vì sao lại nhất quyết truy bắt được nàng không ngại a!?


A a a a a a a a a a a...


Nàng đều sắp điên rồi!


Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất như có sói tru quỷ gọi, hai chân càng là không ngừng gia tốc chạy điên cuồng.


Cố Duy Nhất cũng không biết rốt cuộc muốn chạy đi nơi nào, chỉ cần thoát khỏi 'Nữ quỷ' ở phía sau là tốt rồi.


Trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, chỉ cảm thấy bốn phía cảnh vật, đang không ngừng nhanh chóng trôi qua bên cạnh mình.


Cuối cùng, Cố Duy Nhất chạy tới bên trong một cung điện nào đó.


Chỉ thấy bên trong cung điện này, có trồng rất nhiều cây.


Cố Duy Nhất thấy vậy, ở trong đầu cũng không biết nảy ra cơn điên gì, hoặc là sợ choáng váng. Vừa thấy trong đó có một cây tương đối thấp, nàng liền lập tức không hề nghĩ ngợi, liền trèo lên trên.


Đến sau khi Cố Duy Nhất đã trèo lên cây, càng là không ngừng thở hổn hển phì phà phì phò.


Thân thể càng là nóng bỏng vô cùng, mồ hôi lạnh chảy ròng.


Sức lực trong người, phảng phất dường như đã bị rút cạn kiệt. Khiến cho Cố Duy Nhất cũng không còn sử dụng nổi nửa phần hơi sức, nàng chỉ có thể nằm phục ở trên thân cây như là một con cá chết.


Trong lòng suy nghĩ như vậy, nếu như lúc này, 'Nữ quỷ' kia thật sự đuổi theo rồi muốn bóp chết nàng, thì có lẽ, nàng không còn sức lực nào để giãy dụa phản kháng chăng!?


Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất càng là bi thảm vô cùng.


Ở trong đầu, nghĩ đến, toàn bộ đều là bóng dáng của Độc Cô Ngạo Phong.


Nhất cử nhất động của hắn, nụ cười dịu dàng của hắn, hoặc lạnh lùng hoặc trầm lặng, đều để cho nàng quyến luyến như thế.


Giờ này khắc này, Cố Duy Nhất hy vọng biết chừng nào, rằng Độc Cô Ngạo Phong có thể xuất hiện ở bên người nàng, sau đó gắt gao ôm nàng, bảo vệ nàng ở trong ngực.


Sau đó đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng, rồi dịu dàng nói nhỏ ở bên tai nàng.


"Đừng sợ, có phụ hoàng ở đây..."


Độc Cô Ngạo Phong, người rốt cuộc ở nơi nào!?


Người cũng đã biết, hiện nay ta sợ hãi đến đâu, mong muốn người biết chừng nào sao!?


Liền vào lúc Cố Duy Nhất không ngừng khẩn cầu trời cao, cầu khẩn để Độc Cô Ngạo Phong có thể xuất hiện. Đột nhiên, phía dưới có một bóng hình màu trắng, đã từ từ xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng...


Đến khi thấy bóng dáng màu trắng kia từ từ xuất hiện ở trong tầm mắt của mình, Cố Duy Nhất lúc này sợ đến đôi mắt mở to, hết hồn hết vía, cơ hồ lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu.


Có điều thật may là cuối cùng, Cố Duy Nhất kịp thời phản ứng lại. Nàng lập tức đưa tay bưng kín cái miệng nhỏ nhắn của mình, để tránh bản thân phát ra thành tiếng khiến 'Nữ quỷ' bên dưới kia nghe được.


Trời ạ!


'Nữ quỷ' này lại xuất hiện, hơn nữa, vẫn còn ở ngay phí dưới cành cây mà nàng đang nằm mà!


Cái cây này không lùn cũng không cao, cho nên, chỉ cần 'Nữ quỷ' kia vừa hơi ngẩng đầu lên, liền có thể thấy sự tồn tại của nàng.


Nghĩ vậy, Cố Duy Nhất càng là không ngừng cầu khẩn ở trong lòng.


Con 'Nữ quỷ' này ngàn vạn lần không nên ngẩng đầu, ngàn vạn lần không nên a...


Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất không ngừng khẩn cầu, đột nhiên, lại thấy 'Nữ quỷ' kia hé mở làn môi hồng, mở miệng nói nhỏ tràn đầy nghi hoặc.


"Ồ, Lùn Đen Xấu kia chạy đi nơi nào!? Mới rồi ta rõ ràng nhìn thấy nàng chạy về hướng bên này nha!?"


Nghe thấy 'Nữ quỷ' nói thế, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt.


Bởi vì, âm thanh này, cách xưng hô này, là quen thuộc như vậy...


Ở bên trong hoàng cung này, dám xưng hô với nàng như thế, chỉ có một người. Mà người đó đúng là cái tên Độc Cô Ngạo Vũ chết băm chết vằm kia!


Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất rùng mình, lập tức ánh mắt quét một vòng, liền cẩn thận nhìn lại 'Nữ quỷ' ở phía dưới kia.


Vừa rồi bởi vì sợ hãi, Cố Duy Nhất chỉ là liếc mắt nhìn nữ quỷ này, liền sợ đến không dám nhìn thêm lần thứ hai nữa, chớ nói chi là muốn nhìn kỹ cho nên chưa từng phát hiện cái gì.


Hiện nay đờ người ra nhìn kĩ, Cố Duy Nhất lúc này bỗng nhiên tỉnh ngộ.


Mẹ ơi!


Cái này nơi nào là 'Nữ quỷ'!?


Đây rõ ràng chính là tiểu tử thúi Độc Cô Ngạo Vũ kia a!


Chỉ thấy Độc Cô Ngạo Vũ này, giờ phút này bôi trát đến mặt mày tái nhợt, tóc dài xõa xuống,một bộ quần áo trắng tung bay. Dưới ánh sấm chớp lóe ra ban đêm, lúc đầu vừa nhìn qua, quả thực so với Trinh Tử* thì không có gì khác cả!


*Trinh Tử: là nhân vật khủng bố trong phim kịnh dị kinh điển Nhật Bản nổi tiếng nhất《 đêm khuya hung linh 》


Tạo hình khủng bố như thế, người khác lúc đầu vừa nhìn thấy hắn tới gần, đều khẳng định sẽ tưởng thấy quỉ!


Trong lòng suy nghĩ như vậy, sau khi biết được ở phía dưới chính là người không phải quỷ, trong lòng Cố Duy Nhất, càng là 'Xoẹt' một tiếng, một đám lửa giận hừng hực, càng là trong nháy mắt bốc lên đùng đùng!


Độc Cô Ngạo Vũ chết tiệt này, canh ba nửa đêm không ngủ được, lại đến cung Dục Lân của nàng mà giả thần giả quỷ hù dọa nàng!


Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất càng là tức đến sắp nổ phổi.


Nghĩ đến mới rồi chính mình bị hù dọa đến sắp phát điên mất, còn cho là chính mình thật sự thấy quỉ, khó thoát kiếp này đây!


Không nghĩ tới, tất cả đều là Độc Cô Ngạo Vũ này làm giả thần giả quỷ!


Hảo, nếu như hắn thích giả thần giả quỷ để hù dọa nàng, như vậy, nàng liền xuất một chiêu gậy ông đập lưng ông đi!


Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất dường như là nghĩ đến cái gì, mắt nhung lập tức sáng ngời.


Lập tức, lại nhân lúc Độc Cô Ngạo Vũ tiếp tục đi xa tìm kiếm, nàng nhanh chóng theo đường quen đi tới Ngự Thiện Phòng.


Ngự Thiện Phòng ban đêm là có cung nhân trực đêm.


Chỉ là lúc này, không ai về muộn phải nấu ăn khuya, cho nên, cung nhân trực đêm đã sớm ngủ say ở nơi này.


Cho nên Cố Duy Nhất càng là không cần tốn nhiều sức, liền lẻn vào bên trong Ngự Thiện Phòng, sau đó lại nhanh chóng tìm ra bột mì.


Mỗi ngày đều nấu nướng ở Ngự Thiện Phòng, đối với tất cả bên trong Ngự Thiện Phòng Cố Duy Nhất đều quen thuộc vô cùng.


Giờ phút này, sau khi Cố Duy Nhất nhanh chóng tìm ra bột mì, liền lập tức xoa lên trên mặt của mình.


Đến sau khi xoa xong những thứ này, nàng liền tìm đến máu gà, sau đó bôi ở khóe miệng, và khóe mắt của chính mình.


Thế vẫn còn không đủ, Cố Duy Nhất lại còn tìm được một quả bí đao. Nàng dùng con dao nhỏ sắc bén 'Xoẹt xoẹt xoẹt' vài cái, cắt hết vỏ quả bí đao kia, lại dùng hai hạt bồ đào và củ cải chia nhau làm khóe mắt và miệng.


Trước khi rời đi, Cố Duy Nhất càng là thuận tay cầm một quả cà chua.


Trong lòng biết Độc Cô Ngạo Vũ vẫn còn quanh quẩn ở cung điện kia để tìm kiếm chính mình, Cố Duy Nhất liền lập tức chẹo theo đường cũ, tránh né tất cả thị vệ mà bí mật trở về.


Sau đó, từ một chỗ rất xa, đã nhìn thấy Độc Cô Ngạo Vũ đang đi về phía chính mình, khóe miệng Cố Duy Nhất càng là cong lên một cái.


Hừ! Dám giả thần giả quỷ hù dọa nàng!?


Nàng sẽ cho hắn nhìn một cái sự lợi hại của mình!


Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất càng là chọn một góc thật âm u, sau đó ngồi xổm nơi đó, bắt đầu ô ô ô khóc lên.


Phải biết rằng, tại thời hiện đại Cố Duy Nhất chính là đã xem không ít bộ phim khủng bố, cho nên khi bắt chước, càng là giống y như thật.


Đúng vào lúc Cố Duy Nhất ngồi xổm ở trong góc âm u mà khóc ô ô, Độc Cô Ngạo Vũ đã đi vào.


Mới rồi, Độc Cô Ngạo Vũ không ngừng tìm kiếm Cố Duy Nhất. Nhưng mà, ở chỗ này lại bị mất dấu vết truy tìm, trong lòng chính đang lúc nghi hoặc không thôi.


Mắt thấy, trên trời cao sấm chớp sáng lòa đang lóe ra vô cùng, hơn nữa lại thêm cơn cuồng phong thổi qua không ngừng gào thét, như thể điềm báo trước, một hồi bão táp sắp xảy ra.


Nếu như vẫn còn không tìm được Xú nha đầu kia, Độc Cô Ngạo Vũ liền tính toán dẹp đường trở về phủ.


Ai biết, vào đúng thời điểm này, một hồi tiếng khóc ai oán, đúng là lại truyền tới từ chỗ cách hắn không xa.


Nghe được tiếng khóc ai oán kia, trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ giật nảy lên một cái, nghi hoặc vô cùng.


Vào lúc canh ba nửa đêm thế này, tại sao lại có nữ nhân ngồi khóc ở nơi này đây!?


Trong lòng nghi hoặc vô cùng, Độc Cô Ngạo Vũ nghe tiếng khóc ô ô ô kia, ai oán, thê lương như vậy, phảng phất như oán phụ thâm cung. Vào giờ này khắc này, trong đêm sấm chớp sáng lòa, cuồng phong gào thét, lại càng đáng sợ!


Nghe vậy, từng chút một, Độc Cô Ngạo Vũ chỉ cảm thấy trong lòng chột dạ, phía sau lưng lạnh lẽo.


Trong lòng căng thẳng sợ hãi, canh ba nửa đêm thế này, chẳng lẽ là, là thật sự có trò quỉ kia!?


Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Vũ sợ đến liền tính toán quay đầu rời đi.


Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, ở trên trời cao có một tia chớp xẹt qua phía chân trời.


Tia chớp kia thật lớn như thế, cơ hồ phải xé cả bầu trời thành hai nửa.


Tia chớp trắng lóa kia, càng là khiến màn đêm đen sì, được soi phảng phất thành ban ngày.


Cũng khiến cho bóng dáng ở chỗ âm u kia, vô cùng rõ ràng rơi vào trong mắt Độc Cô Ngạo Vũ.


Đến khi thấy ngồi xổm ở trong góc, chính là nữ nhân đang ô ô khóc, trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ đầu tiên là giật nảy lên một cái.


Chỉ thấy nữ nhân ngồi xổm ở trong góc, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn. Một mái tóc dài đen nhánh, dài đến tận hông, cũng không dùng bất cứ gì để thắt lại, nên toàn bộ xõa xuống phía sau.


Nàng kia liền ngồi xổm ở trong góc, trên tay, dường như vẫn còn cầm vật gì để ăn.


Mới tiếng khóc ô ô ô vừa rồi kia, thì ra truyền tới từ trong miệng nàng kia.


Thấy bóng lưng của nàng kia, Độc Cô Ngạo Vũ chỉ cảm thấy quen thuộc. Nhưng mà trong khoảnh khắc, cũng không nghĩ ra được là người phương nào.


Lại thấy nàng kia liền ngồi xổm ở trong góc, khóc thê lương như vậy, trong lòng không khỏi hiện lên một sự hiếu kỳ và nghi hoặc lộ rõ.


Mọi người đều cũng có lòng tò mò, Độc Cô Ngạo Vũ cũng không ngoại lệ!


Thấy vậy, trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ tò mò. Vẫn chưa từng suy nghĩ nhiều mặt khác, hai chân Độc Cô Ngạo Vũ, liền dường như tự có ý thức, đi tới chỗ nữ nhân ngồi xổm ở góc.


"Này, ngươi rốt cuộc là ai!? Canh ba nửa đêm, ở nơi này khóc cái gì nha!?"


Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng vừa nói.


Nhìn thấy bóng dáng kia, hẳn là một người, cho nên Độc Cô Ngạo Vũ cũng không có sợ hãi như vậy.


Nghĩ đến mới rồi, chính mình bị tiếng khóc của nữ nhân này hăm dọa sợ mất mật, trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ liền tức tối, giọng điệu cũng càng cảm thấy bực bội.


Tuy nhiên, nghe tới lời của hắn, chỉ thấy nàng kia đột nhiên dừng tiếng khóc lại, cũng không hề quay đầu về phía hắn.


Thấy vậy, chân mày Độc Cô Ngạo Vũ cau lại một cái, trong lòng càng cảm thấy nghi hoặc.


"Này, ngươi là ai!? Cung nữ ở cung nào!? Hiện tại ngươi đang làm cái gì vậy!? Quay đầu để cho Gia nhìn một chút!"


Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng quát.


Phải biết rằng, lớn như vậy, cho tới bây giờ đều chỉ có hắn dọa người. Vừa rồi lại bị Xú nha đầu này làm kinh hãi, trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ chính lúc đang rất tức giận đây!


Tuy nhiên, liền vào lúc trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ tức giận cực kỳ, nữ nhân đang đưa lưng về phía hắn kia, sau khi nghe được lời này của hắn, không có lập tức quay đầu đến, chỉ là khe khẽ nói.


"Ngươi thật sự muốn ta quay đầu sao!? Ngươi ngàn vạn lần đừng để sau này phải hối hận..."


Nữ nhân mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, thật khẽ, nhưng lại nói ra vô cùng quỷ dị.


Nghe vậy, trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi có hơi chột dạ, chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo. Một nỗi bất an, bắt đầu tràn ngập nổi lên trong lòng.


Chỉ là, sau một khắc, Độc Cô Ngạo Vũ lại không khỏi cảm thấy buồn cười.


Lá gan của chính mình từ lúc nào trở nên bé như vậy!?


Chẳng qua là một nữ nhân thôi, có cái gì phải sợ!?


Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Độc Cô Ngạo Vũ hé ra, không khỏi mở miệng nói.


"Ngươi quay đầu là được, có cái gì mà hối hận với không hối hận!"


Nghe được lời Độc Cô Ngạo Vũ nói, chỉ thấy nữ nhân kia đưa lưng về phía hắn, bắt đầu 'Khách khách khách' nở nụ cười.


Tiếng cười kia, nghe qua thì ở trong quỷ dị, mà lại phảng phất như gà mái cục tác, cực kì quỷ dị.


Nghe vậy, trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ càng cảm thấy bất an.


Chỉ là, sự hiếu kỳ trong lòng, càng là lớn hơn nỗi bất an.


Đồng mâu đầy tò mò kia, càng là gắt gao nhìn chằm chằm vào trên mặt nữ nhân đang đưa lưng về phía hắn.


Chỉ thấy nàng kia, 'Khách khách khách' cười đến bả vai run lên bần bật.


Lập tức, càng là giống như người máy, từ từ quay đầu lại.


Cùng với hành động của nữ nhân, một gương mặt tái nhợt máu me be bét, càng là từ từ xuất hiện ở trong tầm mắt Độc Cô Ngạo Vũ.


Thấy vậy, đồng mâu Độc Cô Ngạo Vũ lập tức trợn lên một cái, đôi môi đỏ mọng càng là há ra thật to, đủ để nhét vào một quả trứng gà.


Trong đôi mắt trợn tròn cực to kia, đều là nỗi sợ hãi thật sâu!


Chỉ thấy, nữ nhân đưa lưng về phía hắn, mặt mày trắng bệch như tờ giấy, khóe mắt khóe miệng đều là huyết, mà đây còn không phải điều quan trọng nhất.


Quan trọng nhất là, trên tay nữ nhân, lại vẫn còn nâng một đầu người!


Đến khi nàng kia quay đầu lại, vào lúc nhìn hắn, khóe miệng đột nhiên toe toét ra một cái.


Ngay lập tức, huyết nhục càng là chảy ra từ trong miệng nàng...


Độc Cô Ngạo Vũ lớn đến như vậy, cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua hình ảnh khủng bố như thế.


Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Vũ lúc này sợ đến sợ hết hồn hết vía, lập tức, hé mở làn môi hồng, tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết kia, càng là tuôn ra từ trong miệng hắn.


"A, quỷ a!"


Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, âm lượng lớn, so với sấm sét trên trời cao càng thêm vang dội, chấn động mái hiên đều phải rung lên vài phần.


Cùng với Độc Cô Ngạo Vũ hét thế này, chỉ thấy thân thể cao to kia của Độc Cô Ngạo Vũ lúc này mềm nhũn, liền ngã lăn ra ở trên mặt đất.


Ánh mắt nhìn nữ nhân kia, càng là sợ hãi thật sâu.


Thấy Độc Cô Ngạo Vũ bị chính mình dọa sợ đến nhìn trân trối nghẹn lời, dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm, Cố Duy Nhất liền cảm giác thật buồn cười.


Ha hả, cái gì là không tìm cách chết sẽ không phải chết!?


Độc Cô Ngạo Vũ này, quả thực là tự ăn quả ác!


Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất đắc ý nghĩ thế, đột nhiên, một hồi xôn xao, đúng là truyền tới từ cách đó không xa.


Cung điện này, bình thường không người, bên ngoài lại vẫn còn có người gác.


Thiết nghĩ, bởi vì là mới rồi Độc Cô Ngạo Vũ lên tiếng hô to, khiến cho người trông nom bên ngoài chú ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK