Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là lộ rõ vẻ vô cùng oán giận, uất ức.

Phải biết rằng, nước mắt này, cũng không phải nàng muốn rơi. Chỉ vì nàng là quá mức kích động, nước mắt là muốn dừng lại mà đều không ngừng nổi.

Huyền Lăng Thương này ngược lại, tỏ vẻ châm chọc nàng lo lắng căng thẳng cho hắn như thế, hắn lại còn chê bai nàng khóc. . . xấu! ?

Thật sự. . . Đáng ghét!

Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi trề ra, cũng quên khóc, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là mang theo vài phần ai oán.

Cũng không biết, chính mình hiện tại có dáng vẻ vừa buồn vừa giận, rơi vào trong mắt người nào đó, là khơi gợi người ta phải thương xót đến cỡ nào . . .

Nhìn thấy tiểu thái giám trước mặt, hai mắt đẫm lệ, trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, được nước mắt phụ trợ, càng tỏ ra xinh đẹp.

Phảng phất hoa sen mới nở, quả là vô cùng tươi tắn quyến rũ động lòng người!

Tuy nhiên, thu hút cái nhìn của người ta nhất, là đôi mắt nhung hàm chứa nước mắt kia của hắn!

Giống như trách móc tức giận, phảng phất một con tiểu điêu nhi bị chọc tức giận lại uất ức , làm cho người ta nhìn thấy mà không nhịn được muốn ôm vào trong ngực, yêu thương thật tốt . . .

Mới đầu, Huyền Lăng Thương chỉ là không đành lòng nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt rơi lệ, thuận miệng vừa nói thôi.

Lại rước lấy ánh mắt uất ức tràn đầy ảo não của tiểu thái giám , thấy vậy, khóe miệng Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái, một nụ cười hớn hở, không khỏi nở rộ trên gương mặt lạnh lùng kia.

Nam nhân cười, giống như núi băng hòa tan, lộ vẻ vô cùng dịu dàng. Cũng khiến mọi người bốn phía sợ ngây người.

Dù sao, vừa rồi nơi này mới trải qua một hồi tàn sát giết chóc vô tình. Nhưng nam nhân thần sắc lạnh lùng, lại bởi vì tiểu thái giám trước mắt mà lộ ra nét tươi cười, điều này thật sự không thể không khiến cho người ta kinh ngạc.

Kết quả là, mọi người ở đây đều bắt đầu lén lút sôi nổi bàn luận ồn ào, suy đoán không thôi.

Lý ngự y đang băng bó vết thương cho Huyền Lăng Thương nhìn thấy , trong lòng càng là âm thầm phỏng đoán.

Đã sớm nghe nói đương kim hoàng thượng có thái độ khác thường với đối với tiểu thái giám hầu cận ngài, mới đầu chỉ tưởng là lời đồn đại không thể tin. Hiện nay xem ra, cũng không phải tin đồn vô căn cứ a. . .

Lý ngự y trong lòng thất kinh, trên mặt cũng không dám biểu lộ.

Dù sao, hắn chỉ là một viên ngự y, chuyện trong cung đình, là hắn không thể phạm thượng .. . .

Vì vậy, Lý ngự y chỉ là làm hết phận sự băng bó vết thương cho Huyền Lăng Thương.

Đồng Nhạc Nhạc ở một bên, khi nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, ảo não rất lâu, sau đó nàng liền chu môi đỏ mọng mà quay khuôn mặt nhỏ nhắn đi chỗ khác, không hề nhìn nữa.

Dù sao nam nhân này, thật sự xấu rành rành .

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não nhớ lại, khóe mắt quét nhanh một lượt, rơi trên mặt một đạo bóng dáng cao to nào đó cách đấy không xa, trên mặt đầu tiên là sửng sốt.

Chỉ thấy Bạch Thập Nhị chính lúc đứng ở một bên rất xa, đồng mâu thâm thúy màu hổ phách kia đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, ánh mắt quét một vòng, đến khi nàng nhìn vào trên vai Bạch Thập Nhị , đồng mâu không khỏi trợn lên một cái.

Chỉ thấy trang phục trên vai Bạch Thập Nhị bị rách toạc ra rồi, một vết máu, làm cho trang phục trên vai hắn đều bị nhuộm đỏ , vậy mà hắn cũng không tự biết!

Nhìn thấy Bạch Thập Nhị bị thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.

Lập tức, Đồng Nhạc Nhạc cũng không hề suy nghĩ nhiều mặt khác, chỉ là đến một cái hòm thuốc của ngự y khác rồi cầm lấy một bình dược trị thương, liền nhấc chân vội vã đi tới chô Bạch Thập Nhị."Bạch Thập Nhị, ngươi bị thương! Đến đây, ta bôi thuốc cho ngươi đi!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng vừa nói, chân mày kia cau lại , càng là không che dấu chút nào lo lắng.

Bạch Thập Nhị nghe vậy, đồng mâu màu hổ phách kia đầu tiên là có hơi lóe ra một phen, lập tức, bạc môi có hơi cong lên một cái, mở miệng nói.

"Ừ, hảo."

Bạch Thập Nhị vừa nói, vừa tùy ý tìm một chỗ thoải mái liền ngồi xuống.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, lập tức liền bắt đầu kiểm tra vết thương trên vai Bạch Thập Nhị.

Chỗ này không nhìn còn khá, vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được đôi mắt mở to, lạnh toát xương sống mà hít một hơi thật sâu.

Chỉ thấy, vết thương trên vai Bạch Thập Nhị khá sâu, cơ hồ đều có thể thấy đầu khớp xương .

Chỗ máu huyết đỏ tươi kia, giờ phút này còn không ngừng ồ ồ chảy ra từ trên cánh tay bị thương của hắn.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn Bạch Thập Nhị vừa là kinh ngạc,vừa là ảo não.

"Trời ạ, vết thương của ngươi thật sâu, làm thế nào ngươi không cho ngự y băng bó đây! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Bạch Thập Nhị tràn đầy chỉ trích.

Nam nhân này, cũng không biết là cái gì làm, chẳng lẽ là, vết thương sâu như vậy, hắn cũng không biết đau sao! ?

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tức giận, Bạch Thập Nhị nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, lại thấy nàng nhìn chính mình với ánh mắt ảo não lại lo lắng , thì bạc môi hé ra, mở miệng sâu kín nói.

"Ta đang đợi ngươi chừng nào thì phát hiện có vết thương trên người của ta."

"Ách. . . ! ?"

Nghe được lời Bạch Thập Nhị đã nói, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức im lặng.

"Ngươi nói gì vậy! ? Nếu như ta cả đời đều không hề phát hiện, chẳng lẽ là ngươi cũng không để ý chính mình bị thương, máu chảy đến chết! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, giọng điệu bắt đầu có hơi nặng nề.

Bởi vì, nàng thực đang tức giận.

Nam nhân này, có thể nào lại yêu quý thân thể của mình như thế chăng! ?

Thân thể của mình, chính mình cũng không yêu quý, vẫn còn hy vọng người khác yêu quý sao! ?

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tức giận, không ngờ, Bạch Thập Nhị nghe được lời này của nàng, cũng là hé miệng cười một tiếng.

"Đúng vậy."

"Ách. . ."

Nghe được Bạch Thập Nhị lại còn có thể cười thừa nhận, Đồng Nhạc Nhạc lập tức im lặng.

Cũng bắt đầu có hơi hoài nghi, một hồi tàn sát giết chóc mới rồi kia , Bạch Thập Nhị phải chăng là không cẩn thận để đụng vào đầu.Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu đưa tay, kiểm tra phía sau gáy của Bạch Thập Nhị.

“Không hề bị thương nha…”

Để cho Đồng Nhạc Nhạc không ngừng lắc qua lắc lại cái đầu của mình, gương mặt tuấn tú của Bạch Thập Nhị đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng là suy nghĩ được.

“Ngươi nhìn cái gì?”

Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, lại trong mắt thấy hắn tràn đầy nghi hoặc, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, nói rõ chi tiết.

“Ta đang kiểm tra, ngươi mới rồi có khi bị đụng đến hư đầu rồi hay không, mới có thể nói ra lời ngốc nghếch như vậy!.”

“Ách…”

Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc nói, lần này đến phiên Bạch Thập Nhị hết chỗ nói rồi.

Chỉ là, sau một phút, Bạch Thập Nhị dường như nghĩ đến chuyện gì, hé miệng cười một tiếng.

“Ha ha, mới vừa rồi là ta nói đùa với ngươi thôi, ngươi cũng tin sao?”

Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, trên mặt hắn cũng thể hiện sự trêu chọc.

Trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức buồn bực, trong lòng liền biết chính mình mới vừa rồi bị đùa giỡn, trong lòng không khỏi nảy lên một cơn tức giận.

Bạch Thập Nhị chết tiệt này, nàng mới vừa rồi khẩn trương như thế lo lắng cho hắn, hắn lại đối với chính mình đùa giỡn vui vẻ đến vậy!?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được giơ tay, hung hăn đánh một phen lên cánh tay của Bạch Thập Nhị, trong khoảnh khắc lại quên, cánh tay Bạch Thập Nhị đang bị thương, nhưng vẫn chịu được cú đánh này.

Chỉ thấy, nguyên bản gương mặt đang tươi cười, chân mày trong phút chốc nhíu lại, gương mặt càng nhanh chóng hiện lên vẻ mặt bị đau.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức hoảng hốt, hàng mi cau lại, trên mặt đều là bối rối và lo lắng.

“Trời ạ! Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý, ta, ta, ta quên cánh tay ngươi bị thương, lại còn đánh lên nữa!”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, bởi vì khẩn trương và hoảng hốt nên nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

Nhìn Đồng Nhạc Nhạc vẻ mặt bối rối xin lỗi, Bạch Thập Nhị chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, lập tức gương mặt khoan khoái, bạc môi hé mở, mở miệng nói.

“Ta không sao, ngươi không cần xin lỗi!”

Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói không có ý tứ trách mình, chỉ là trong lòng Đồng Nhạc Nhạc có vẻ áy náy xin lỗi không thôi.

Khiến thương thế trên tay Bạch Thập Nhị đau thêm, Đồng Nhạc Nhạc cũng không lại nói thêm cái gì, chỉ là nhanh chóng xoắn tay áo của Bạch Thập Nhị lên cao, sau đó bắt đầu thoa thuốc lên vết thương của hắn.

Đồng Nhạc Nhạc chăm chú bôi thuốc, ánh mắt chuyên chú, hơn nữa cực kỳ cẩn thận.

Dù sao nhìn thấy vết thương này cũng biết là thật sự rất đau, coi như không phải vết thương trên người nàng, nhưng nàng cũng cảm thấy thật sự ghê người.

Nếu không phải lần này số người bị thương quá nhiều, ngự y không đủ, nàng khẳng định sẽ không tự mình thoa thuốc cho Bạch Thập Nhị.

Dù sao, nàng thoa thuốc tuy cũng có kỹ thuật, nhưng không thể so sánh với những người chuyên nghiệp được.

Cho nên lần này, Đồng Nhạc Nhạc cho dù là bôi thuốc, băng bó đều rất cẩn thận, chăm chú vô cùng.

Tuy nhiên, cho dù nàng chăm chú băng bó cỡ nào, đến cuối cùng, nhìn lại vết thương được mình băng bó, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hiện lên một trận buồn bực, nhìn phía ánh mắt của Bạch Thập Nhị không có ý tứ trêu chọc.

“Ách, ha ha, ta , ta băng bó không được đẹp mắt cho lắm, nhưng mà, tình huống hiện tại như thế, cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ cần không chảy máu là được, đợi một lát ngự y băng bó lại cho ngươi thật tốt.”
Đồng Nhạc Nhạc vừa đưa tay gãi gãi gáy, vừa cười ha ha nói.

Thấy dáng vẻ cười khan của Đồng Nhạc Nhạc, Bạch Thập Nhị đầu tiên là cuối đầu nhìn cánh tay bị thương băng bó như bánh chưng của mình, lập tức bạc môi hé mở, mở miệng nói.

“Không cần, ta cảm được ngươi băng bó rất tốt đấy!”

“Ách…”

.

Nghe được lời Bạch Thập Nhị nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt.

Nhìn thấy ánh mắt của Bạch Thập Nhị, càng là kinh ngạc không thôi.

Dù sao, chính mình băng bó như vậy, Bạch Thập Nhị còn nói là băng bó rất tốt.

Nếu không phải hắn đang an ủi nàng, vậy thì khẩu vị của hắn rất đặc biệt…

Nhưng mà, hiện tại nàng cũng không nói thêm cái gì, chỉ cần Bạch Thập Nhị không có chuyện gì là tốt rồi.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở phào nhe nhõm, không khỏi đi theo hé miệng cười một tiếng.

Nhưng nàng lại không biết, lúc nàng và Bạch Thập Nhị hai mắt nhìn nhau, đồng thời cười với nhau, một màn này vô cùng tinh tế rơi vào một đạo huyết mâu ánh mắt.

Nhìn thấy cách đó không xa, hai người ở chung một chỗ cười cười nói nói một hồi, cãi nhau ầm ĩ, bạc môi của Huyền Lăng Thương không khỏi nhếch lên.

Gương mặt tuấn tú kia, càng trầm xuống.

Bạc môi mím thành một đường thẳng, gương mặt âm u, càng cho thấy nam nhân đang đứng bên bờ thịnh nộ.

Thấy trên mặt nam nhân khác thường, đám cung nhân đang hầu hạ bốn phía, vội vàng sợ hết hồn hết vía, miệng câm như hến.

Mặc dù, nam nhân một câu cũng không có nói, chỉ là, từ trên người nam nhân phát tán ra ngoài một luồng khí lạnh giá, phảng phất như từng đợt gió lạnh, thẳng tắp hướng trên người bọn họ đánh tới.

Ngay lập tức, mọi người từ bốn phía, chỉ cảm thấy những cỗ khí lạnh, đang từ dưới chân mình, từng tấc lên tới đỉnh đầu, trên mặt cũng tới rồi.

Lúc này, Đồng Nhạc Nhạc một điều cũng không biết.

Giờ phút này, nàng đang băng bó vết thương cuối cùng trên người Bạch Thập Nhị, liền dặn dò hắn mấy ngày này ngàn vạn lần không cho vết thương bị đụng nước.

Bạch Thập Nhị nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, bạc môi cong lên một cái, mở miệng cười nói.

“Ha hả, những điều này ta đều biết, chỉ là, ta rất bất ngờ, ngươi lại như vậy mà quan tâm đến ta.”

Nam nhân mở miệng, giọng điệu tuy là dễ dàng sung sướng, chỉ là, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, cũng là vô cùng chăm chú.

Dù sao, cho tới nay, hắn đều cô đơn một mình, bên người mặc dù có không ít người ủng hộ hắn, chỉ là, bọn họ đều là mang theo quan hệ lợi ích…

Tuy nhiên, chỉ có người nhỏ nhắn trước mắt này, đối với hắn là thật tâm, thật là tốt.

Nghĩ tới đây, Bạch Thập Nhị nhìn ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi xẹt qua một ý nghĩ kiên quyết.

Đối với tâm tư của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc không hề quen biết.

Giờ phút này, tai nghe được lời nói này của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhíu mày, mở miệng tức giận nói.

“Ngươi nói cái gì vậy!? Nói giống như trước đây ta dường như không có hay quan tâm ngươi, hơn nữa, mới vừa rồi, nếu không phải ngươi kịp thời xuất hiện, Hoàng Thượng và ta, chỉ sợ là…”Nói tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là dừng một chút, lập tức, mới mở miệng nói.

"Bạch Thập Nhị, cám ơn ngươi."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vẻ mặt chân thành và cảm kích.

Bạch Thập Nhị nghe vậy, đôi mắt màu hổ phách kia, đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một cái, lập tức, mở miệng nói.

"Kỳ thật, ngươi không cần cám ơn ta, dù sao, ta nợ ngươi nhiều hơn. . ."

Câu nói cuối cùng kia, nam nhân nói nhẹ nhàng, nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, có phần suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được.

Đầu nhỏ lệch qua một bên, tràn đầy nghi hoặc cùng không giải thích được nhìn phía Bạch Thập Nhị, mở miệng hỏi.

"Thập Nhị, lời này của ngươi, là có ý gì a! ? Trước kia ngươi thiếu ta cái gì nhiều hơn! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy nghi hoặc.

Bạch Thập Nhị nghe vậy, đầu tiên là thật sâu nhìn chăm chú Đồng Nhạc Nhạc một lát.

Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn, tinh xảo trước mắt tràn đầy vẻ không giải thích được, Bạch Thập Nhị đầu tiên là nhẹ nhàng mấp máy bạc môi, lập tức cong môi cười nói.

"Chung quy có một ngày, ngươi sẽ biết."

"Ách. . ."

Thấy Bạch Thập Nhị chỉ nói có nửa, Đồng Nhạc Nhạc lập tức im lặng.

Chỉ là hiện tại, nếu Bạch Thập Nhị không muốn nói, nàng coi như tò mò muốn chết, cũng không định ép buộc hắn.

Trong lòng đang nghĩ ngợi, đột nhiên, một hồi nặng nề tiếng hừ lạnh, phút chốc từ phía sau nàng cách đó không xa truyền đến .

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, trong lòng nghi hoặc, lập tức, không nhịn được xoay người nhìn lại.

Đối diện, là một gương mặt lạnh lùng như băng sương.

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật nảy lên một cái.

Đặc biệt thời điểm nàng đối đầu một đôi mắt nheo lại mà lạnh như băng của nam nhân kia , chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh, ập thẳng tắp tới chỗ nàng.

Ngay sau đó, thân hình không khỏi rùng mình kịch liệt, chỉ cảm thấy da đầu run lên, phía sau lưng lạnh cả người.

Đây rốt cuộc là một đôi mắt như thế nào!?

Đôi mắt màu đỏ tươi, trong mắt lóe lên, là những ánh sắc bén như đao, lại lạnh như băng sương lạnh lẽo..

Chỉ cần liếc mắt, đủ để lấy mạng người!

Còn có từ trên người nam nhân không ngừng phát tán ra hàn khí mãnh liệt, ước chừng khiến cho nhiệt độ bốn phía, giảm bớt vài độ.

Cảm thấy được điểm này, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía, rồi lại nghi hoặc không thôi.

Huyền Lăng Thương này, đang yên lành, như thế nào lạitức giận!?

Chẳng lẽ là bởi vì chuyện thích khách mới vừa rồi, cho nên tức giận !?

Chỉ là hắn tức giận cứ tức giận, như thế nào lại hung hăng trừng mắt nhìn nàng! ?

Giống như, đầu sỏ khiến hắn tức giận là nàng! ?

Ngay tại Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nghi hoặc, đột nhiên, cổ tay nàng căng thẳng.
Bên tai, không khỏi truyền đến thanh âm suy yếu của Bạch Thập Nhị.

"Tiểu Nhạc Tử, ta đột nhiên cảm thấy đầu có hơi choáng váng, ngươi có thể hay không trước đỡ ta về! ?"

Nghe nam nhân nói vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, lập tức nhanh chóng quay đầu, nhìn sang Bạch Thập Nhị.

Chỉ thấy trên gương mặt tuấn tú của Bạch Thập Nhị, mày rậm nhíu lại, trên mặt, lộ ra vài phần khó chịu.

Âm thanh, so với vừa rồi đã suy yếu không ít.

Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc.

Bạch Thập Nhị này như thế nào mới vừa rồi vẫn còn yên lành, hiện tại trong nháy mắt, liền trở nên yếu ớt như thế! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa nghi hoặc lại lo lắng.

"Thập Nhị, không bằng hiện tại ta mang ngươi tới ngự y để nhìn một cái! ? Nhìn ngươi bộ dáng dường như rất khổ sở!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, liền tính toán tìm ngự y xem tới Bạch Thập Nhị.

Dù sao cánh tay Bạch Thập Nhị bị thượng không nhẹ đâu!

Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nghĩ, song, Bạch Thập Nhị lại xiết chặt cổ tay của nàng không tha.

Bạc môi hé ra, mở miệng nói.

"Không cần phiền toái như vậy , ta đây chẳng qua là bị thương ngoài da, chắc là mới vừa rồi mất máu quá nhiều, làm cho có hơi choáng váng đầu, chỉ cần ta trở về nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."

Bạch Thập Nhị mở miệng, giọng điệu mang theo suy yếu, lại hàm chứa kiên trì không chút nào che dấu.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc cau mày, mặc dù vô cùng lo lắng, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là đáp ứng yêu cầu của Bạch Thập Nhị.

"Vậy được rồi, ta trước đỡ ngươi trở về. Đến, cẩn thận một chút!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa lo lắng nói, vừa cẩn thận đỡ Bạch Thập Nhị, sau đó đi tới điện Dưỡng Tâm .

Cũng không hề chú ý tới, một đạo bóng dáng màu vàng cách đó không xa , khi nhìn thấy nàng đỡ Bạch Thập Nhị rời đi, trên gương mặt tuấn mỹ mê hoặc kia, lộ ra một ánh lạnh lẽo.

Mà nàng, lại càng không từng chú ý tới, nam nhânbị nàng cẩn thận đỡ, mới vừa rồi vẫn còn vô cùng suy yếu, khóe miệng lộ vẻ đắc ý. . .

. . .

Mắt lạnh nhìn tiểu thái giám kia, không ngờ cẩn thận đỡ nam nhân khác rời khỏi tầm mắt mình, Huyền Lăng Thương huyết mâu không khỏi hơi nhíu lại.

Hai tay trong ống tay áo, từ từ xiết thành quyền, móng tay bấm vào thịt, cũng không biết đau!

Tiểu thái giám chết tiệt!

Hắn tại sao lại đỡ nam nhân khác rời đi! ?

Hắn như thế nào có thể! ?

Càng nghĩ càng giận, cuối cùng, Huyền Lăng Thương một quyền hung hăng nện xuống chiếc bàn gỗ lim ở một bên.

Dưới một quyền của nam nhân, chiếc bàn gỗ lim vốn được chạm trổ tinh xảo hoàn hảo vô khuyết, lập tức bị đánh thành từng mảnh.

Cung nhân hầu hạ bốn phía, đều bị dọa sợ ngây người…

Chỉ cảm thấy, mặt rồng giận dữ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. . .

Mà thái giám nào đó khiến hắn tức giận, lại cũng không biết một chút xíu nào . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK