Ánh mắt nhìn về phía hắn, càng không che dấu chút nào sự quan tâm.
Những giọt lệ trong veo thẳng tắp không ngừng chảy xuống trên hai gò má của hắn, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết lại càng xinh đẹp động lòng người...
Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương thoáng chút rung động khó hiểu.
Không chỉ bởi vì tiểu thái giám này rơi nước mắt mà còn là do nước nước mắt ấy là vì hắn mà rơi...
Chính hắn rõ ràng nhất, từ nhỏ đã mang thân phận cao quý, ở ngoài mặt mọi người đối chuyện của hắn khắp nơi lo lắng, nhưng thật sự quan tâm hắn có được bao nhiêu người.
Nhưng hiện tại, tiểu thái giám trước mắt này, ánh mắt của hắn là chân thành như vậy, lo lắng, quan tâm, căng thẳng cùng sợ hãi.
Còn nữa từng chuỗi nước mắt trắng ngần long lanh sáng bóng kia, không chỉ lưu lại trên mặt hắn, mà còn là trong đầu của hắn...
Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương chợt rung động, phảng phất như có vật gì đấy, nhanh chóng mọc rễ trong lòng mình.
Chậm rãi vươn bàn tay cứng cáp thấy rõ khớp xương, nhẹ nhàng xoa trên khuôn mặt nhỏ bé kia.
Làm cho những giọt nước mắt long lanh kia chạm ngay trên đầu ngón tay của hắn, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy một hạt nước mắt này nóng rực giống như một đám lửa, khiến cả người hắn đều bốc cháy lên...
Ngay khi trong lòng Huyền Lăng Thương còn hết sức rung động, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là rưng rưng nước mắt nhìn nam nhân trước mặt, giống như liếc mắt một cái đã vạn năm.
Trong lòng vẫn còn rất sợ hãi, không khỏi cảm thấy vô cùng may mắn…may là, hắn không có việc gì.
Nhưng mà, trong khi Đồng Nhạc Nhạc còn đang nhớ lại, thì hồng y nữ tử vốn đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất không biết rõ sống chết đột nhiên bật lên một cái, liền từ trên mặt đất nhảy dựng lên. Hơn nữa còn nhặt lấy thanh Chủy Thủ trên mặt đất, đâm thẳng vào người Huyền Lăng Thương.
Chuyện đột nhiên phát sinh này, khiến mọi người trở tay không kịp.
Đồng Nhạc Nhạc càng là rung động vạn phần.
Dù sao, nàng tuyệt đối không ngờ rằng, Hồng Y nữ tử này, lại giả chết!
Giờ phút này, mắt thấy, Chủy Thủ kia được cầm trong tay Hồng Y nữ tử thẳng tắp đánh tới trên người Huyền Lăng Thương.
Trong mắt nữ nhân hiện rõ vẻ tàn nhẫn, hơn nữa là cương quyết hành động, muốn đưa Huyền Lăng Thương vào chỗ chết!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ là không hề nghĩ ngợi thêm được nữa, nhanh chóng bổ nhào tới trước người Huyền Lăng Thương, dùng thân thể của mình chắn đi đường tấn công của Hồng Y nữ tử kia!
Cho dù chết, nàng cũng tuyệt đối không thể để cho Huyền Lăng Thương xảy ra việc gì!
Ngay khi trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy đoán, cái chết là điều không thể tránh khỏi.
Liền ngay sau đó, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bên hông chợp căng thẳng, lập tức, cả người liền bị người khác ôm trọn.
Đồng Nhạc Nhạc chưa kịp suy nghĩ xong nàng đã cảm thấy một trận choáng váng đầu óc ngay sau đó nàng nghe thấy trên đỉnh đầu nàng truyền tới một thanh âm rên rỉ kêu đau.
Tuy rằng hắn đã cố hết sức chịu đựng nhưng mà vẫn bị Đồng Nhạc Nhạc nghe được.
Nghe thấy xong Đồng Nhạc Nhạc bỗng giật mình một cái, lập tức ngước đôi mắt đẹp của mình lên nhìn về phía trên mặt của hắn.
Thấy khuôn mặt tuấn mĩ của hắn giờ phút này lông mày nhíu chặt môi bạc khẽ nhếch, tuy đã cố che giấu nhưng trên mặt không khỏi hiện lên vài phần thống khổ.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy liền giật mình, liền theo khuôn mặt bắt đầu nhìn một lược toàn thân của hắn.
Không nhìn thì thôi vừa nhìn xong Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mức trái tim thiếu chút nữa từ cổ họng trào ra.
Cánh tay của hắn giờ phút này đã sớm nhuộm đầy máu tươi.
Màu đỏ tươi kia chắc chắn là máu, máu không ngừng theo cánh tay hắn chảy ồ ồ ra đã sớm nhuộm đỏ long bào vàng óng của hắn, tình huống này nhìn thấy thật kinh người!
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc mở to đôi mắt không nhịn được chu cái miệng nhỏ la lên một tiếng.
"Hoàng thượng!"
Trời ạ!
Huyền Lăng Thương hắn, lại có thể bị thương!
Hơn nữa những vết thương trên tay của hắn, đều là bởi vì nàng...
Nghĩ tới đây trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa rung động lại vừa đau lòng.
Nàng cũng biết hiện tại không phải thời điểm để cho nàng suy nghĩ nhiều.
Trước mắt thấy hồng y nữ tử kia một đao cuối cùng đâm tới, Huyền Lăng Thương lại không có vũ khí liền bị đánh ngã thấy thế nàng ta ra sức tiến tới nghĩ muốn tấn công triệt để Huyền Lăng Thương.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc mở to đôi mắt.
Ngay tại thời điểm trái tim Đồng Nhạc Nhạc tưởng chừng như không thể thở nổi nữa, liền thấy một bóng dáng cao to giống như hổ báo nhanh như chớp chạy lại đây.
Một thân hình nam nhân chợt lóe liền đá Hồng Y nữ tử bay ra xa, Hồng Y nữ tử mới từ mặt đất ra sức nhảy lên, không đợi lâu một tay đã lấy mũi kiếm chỉa thẳng vào yết hầu của nàng ta...
Một loạt hành động qua đi với tốc độ cực nhanh, chính là chỉ trong nháy mắt.
Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc ngẩn người ra, ngây ngốc một hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần.
Mà đợi nàng hồi phục tinh thần xong đã thấy Huyền Lăng Thương đang đứng ở đại điện cho người bao vây toàn bộ thích khách.
Nhìn thấy tất cả thích khách đã bị thị vệ chế ngự sắc mặt Huyền Lăng Thương lạnh như băng.
Đôi mắt hẹp dài vốn đã lạnh lùng nay càng thêm sắc lạnh hơn quét mắt qua bốn phía, ngay lập tức ánh mắt gắt gao dừng lại trên người Hồng y nữ tử bị Bạch Thập Nhị chế ngự.
Môi bạc hé mở, mở miệng nói.
"Nói, rốt cuộc là người nào sai các ngươi tới hành thích trẫm!?"
Huyền Lăng Thương mở miệng âm thanh tuy rằng nhẹ nhàng nhưng lời nói phát ra đầy lạnh lẽo và uy nghiêm không một chút che giấu, làm cho người ta nghe không khỏi run sợ trong lòng.