Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ thấy ở trước mặt Huyền Lăng Phong, có một gò đất hơi nhô ra.

Mới vừa nhìn sẽ không chú ý tới, nhưng mà nhìn kỹ một cái, chỉ thấy đây không phải gò đất bình thường, mà là một cái phần mộ. . .

Nhìn cái mộ phần này, hẳn là đã có từ nhiều năm.

Bốn phía đầy cỏ dại, lá cây phủ kín.

Hơn nữa cái mộ bia kia cũng chỉ có một tấm ván gỗ nho nhỏ mà thôi.

Chỉ thấy giờ phút này, phía trên tấm ván gỗ kia có khắc vài câu.

Chỉ là rốt cuộc viết cái chữ gì, đã sớm mơ hồ không rõ .

Nhưng mà ở trên mặt tấm ván gỗ này, có vết tích của nước rõ ràng .

Nhìn khuôn mặt Huyền Lăng Phong bị dọa đến trắng bệch, hơn nữa còn duy trì hành động thắt dây lưng, Đồng Nhạc Nhạc dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến, đây là khi Huyền Lăng Phong khẩn cấp, liền đi tiểu ở chỗ này. Ai biết sau khi tiểu xong, mới phát hiện chính mình lại tiểu trên một khối mộ bia.

Mặc dù Huyền Lăng Phong bình thường lá gan rất lớn, chỉ là, lá gan mặc dù lớn, đối với quỷ thần vẫn còn bán tín bán nghi.

Hơn nữa, đối với chuyện nước tiểu trên phần mộ, ai làm, người đó đều bất an, sợ hãi bị những thứ dơ bẩn đến tìm hắn báo thù đi.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ngước đôi mắt xinh đẹp lên, lại nhìn vào Huyền Lăng Phong.

Chỉ thấy Huyền Lăng Phong giờ phút này cũng đã phát hiện nàng đến, khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn, sợ đến trắng bệch.

Cái miệng hơi mở ra, liền run lẩy bẩy nói.

"Tiểu, tiểu, Tiểu Nhạc Tử, mới vừa rồi, bản bản bản bản vương đi tiểu ở chỗ này . . ."

"Ặc. . ."

Nghe được Huyền Lăng Phong ngay cả nói chuyện đều nói không nổi, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được phụt cười một tiếng.

Nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc vào lúc này lại cười, Huyền Lăng Phong liền tức giận.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi giễu cợt Bổn vương! ?"

Huyền Lăng Phong tức giận gầm nhẹ.

Nghĩ đến mới vừa rồi chính mình ở tại hang động, bởi vì trong lòng không thoải mái, làm cho hắn căng thẳng lại hoảng loạn, vì vậy, không thể làm gì khác hơn là tìm cớ đi tản bộ.

Hắn đi bộ rất lâu, thấy bầu trời cao chợt lóe vài tia chớp nhấp nháy, biết trời sắp mưa, liền tính toán trở về.

Trước khi trở về, hắn cảm thấy có hơi mắc tiểu, liền lập tức cởi quần giải quyết .

Ai biết, sau khi hắn giải quyết xong, định nhãn nhìn một cái, phát hiện trên mặt đất có một tấm ván gỗ.

Ở chỗ này có tấm ván gỗ không kỳ quái, kỳ quái chính là, phía trên tấm ván gỗ này có khắc chữ!

Lúc ấy hắn liền khó chịu, trong nhất thời không nghĩ ra là chuyện gì, liền cầm cây đuốc cẩn thận nhìn một cái.

Không nhìn còn tốt, nhìn một cái, Huyền Lăng Phong lập tức sợ đến thét chói tai.

Bởi vì, hắn biết, chỗ mới vừa rồi hắn tiểu, lại là phần mộ của người nào đó!

Phải biết rằng, hắn từ trước cho tới bây giờ đều không tin quỷ thần gì.

Cho đến lần trước chính mình giả làm ma quỉ đi hù dọa Tiểu Nhạc Tử, nghe được những lời đồn đại Tiểu Kính Tử, hơn nữa sau này còn bị Tiểu Nhạc Tử giả làm ma quỉ hù dọa lại, trong đầu vẫn còn nghi ngờ.

Hôm nay, nhìn thấy trước mặt mình lại là một tòa phần mộ, chính mình mới vừa rồi còn ở nơi này xả nước .
Ngay lập tức, Huyền Lăng Phong sợ đến lông tơ đều toàn bộ dựng đứng.

Ở trong đầu, lập tức xuất hiện rất nhiều hình ảnh khủng bố.

Nghĩ lại những thứ dơ bẩn sẽ tìm đến hắn tính sổ, Huyền Lăng Phong trong lòng liền thấp thỏm bất an.

Đặc biệt đúng vào lúc này, sấm chớp trên trời nhấp nháy không dứt, cuồng phong không ngừng gào thét thổi qua, làm cho những nhánh cây cũng không ngừng xào xạt đung đưa, lay động phải trái.

Huyền Lăng Phong còn có cảm giác, hình như chính mình bị vật gì đó nhìn chăm chú, ngay lập tức, một cỗ khí lạnh, từ lòng bàn chân dồn lên đỉnh đầu.

Thế mà, khi hắn đang sợ đến tâm ý hoảng loạn, thấp thỏm bất an, tiểu thái giám trước mặt này lại có thể cười.

Chết tiệt!

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy trong lòng tức giận không thôi.

Nếu như có thể nói, hắn muốn nhất chính là bẻ gãy cổ tiểu thái giám này!

Liền tại trong lòng Huyền Lăng Phong tức giận cực kỳ, Đồng Nhạc Nhạc thấy Huyền Lăng Phong sợ đến gương mặt trắng bệch, đầy vẻ tức giận, trong ánh mắt nhìn nàng càng là tức giận không thôi, trong lòng biết chính mình hiện tại thật sự rất không ổn.

Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức kiềm nén vui vẻ trong lòng, sau đó làm ra bộ dáng vô cùng xin lỗi, mở miệng vội vàng nói.

"Thật xin lỗi, Thập Tam Gia, ta sai lầm rồi."

"Hừ!"

Đối với lời Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Phong chỉ lạnh nhạt hừ một tiếng.

Thấy Huyền Lăng Phong một bộ dáng tức giận, giống như một tiểu hài tử không được vui, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy buồn cười lại bất đắc dĩ.

Thấy trên mặt Huyền Lăng Phong đầy vẻ sợ hãi, Đồng Nhạc Nhạc nghĩ đến cái gì đó, lập tức đi tới trước mặt Huyền Lăng Phong, sau đó hai tay chắp lại, đối với cái phần mộ kia thì thào nói.

"Vị đại gia hay là đại thẩm thiếu gia tiểu thư gia gia nãi nãi này, mới vừa rồi Thập Tam Gia không phải cố ý xúc phạm ngài, thỉnh ngài đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần không nên tức giận, lại càng không nên đến tìm Thập Tam Gia chúng ta, hiện tại, ta thay Thập Tam Gia nói xin lỗi ngài, thật xin lỗi nữa rồi. . ."

Đối với Đồng Nhạc Nhạc nói lẩm bẩm, bộ dáng thành kính nói xin lỗi, Huyền Lăng Phong vốn đang sợ hãi không thôi, sau khi nghe xong , trái tim càng như bị bóp thít lại , không dám phát tác nữa .

Hơn nữa toàn thân đều không được tự nhiên, giống như bị vô số con mắt nhìn chăm chú vậy.

Cảm giác được nơi này kỳ quái, Huyền Lăng Phong mặt mày căng thẳng sợ hãi nhìn khắp bốn phía.

Chỉ thấy giờ phút này, trên trời cao lóe ra tia chớp không thôi, chúng chợt lóe nhấp nháy soi cả rừng cây lúc sáng lúc tối, còn có những nhánh cây không ngừng lay động, vừa nhìn qua, giống như vô số quỷ trảo đang lắc lư vậy.

Càng nhìn, Huyền Lăng Phong càng hoảng loạn.

Tuy nhiên, vào đúng lúc này, cách đó không xa chợt bay qua một bóng đen.

Cái bóng đen kia rất nhanh, chả mấy chốc liền biến mất không thấy đâu nữa. Thấy vậy, Huyền Lăng Phong càng sợ đến trong lòng giật mình, hé mở làn môi hồng, không nhịn được giật mình la lên thành tiếng.

"A. . ."

Vốn Đồng Nhạc Nhạc đang thành kính nói xin lỗi, lại nghe thấy Huyền Lăng Phong đột nhiên thét chói tai, sợ đến lập tức mở mắt ra, quay sang nhìn Huyền Lăng Phong .

Chỉ thấy giờ phút này, hắc mâu của Huyền Lăng Phong trợn tròn, vẻ mặt run sợ nhìn chăm chú vào một phương hướng.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhìn theo phía ánh mắt Huyền Lăng Phong , lại phát hiện bên kia trừ cây đại thụ ra, thì không có cái khác .

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức khẩn cấp hỏi.

"Thập Tam Gia, ngươi lại làm sao vậy! ?"

Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Phong lập tức vươn tay chỉ về hướng bóng đen mới vừa rồi chợt thoáng qua.

Đôi môi đỏ mọng kia, đã sớm sợ đến trắng bệch không thôi."Mới rồi Bổn vương thấy bên kia có một bóng đen lóe lên ......Có thể chính là. . ."

Nói xong lời cuối cùng, Huyền Lăng Phong không nói thêm gì nữa .

Chỉ là, ánh mắt kia tràn đầy sợ hãi, ý tứ rất rõ ràng .

Nghe được lời Huyền Lăng Phong nói, lại bắt gặp bộ dáng kì quái của hắn, Đồng Nhạc Nhạc tức thì bị sợ đến toàn thân không được tự nhiên.

"Thập Tam Gia, ngươi là nhìn lầm rồi đi! ? Ngươi không nên bị chính mình hù dọa, chúng ta mau trở về đi thôi! ? Trời muốn mưa đấy!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa thúc giục Huyền Lăng Phong trở về.

Đảo mắt nhìn quanh một lượt bốn phía, chỉ thấy trời cao sấm chớp lóe lên không thôi, một tia chớp giáng xuống bổ đôi cả bầu trời làm cho người ta sợ hãi không thôi!

Còn cả cuồng phong không ngừng kéo nhánh cây diễn tấu theo, khiến cây đại thụ bị thổi trúng lắc la lắc lư, dường như phải nhổ tận gốc cả cây đại thụ.

Nhìn thấy toàn cảnh bốn phía, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy đây không phải là trận bão táp đại bình thường nha!

Hiện tại nàng cũng không quản được chuyện khác, sớm đi về hang núi rồi hãy nói sau.

Đối với tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong nghe được lời này trong lòng biết bây giờ nhanh một chút trở về trong hang là tốt nhất.

Dù sao hiện tại bọn họ cũng đang ở rừng sâu núi thẳm, nơi này cái gì cũng không có. Nếu như mắc mưa, sinh bệnh lúc này không phải là chuyện đùa!

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong cũng không quản được nhiều, lập tức xoay người để Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng dìu trở lại trong hang núi .

Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc bọn họ chân trước mới bước vào trong hang, bên ngoài liền lập tức truyền đến một tiếng 'Rắc'.

Một hồi sấm chớp mưa bão rốt cục đã tới !

Chỉ thấy bên ngoài hang núi mưa to tầm tã, bầu trời sấm chớp lóe ra không thôi, mây đen quay cuồng, bao phủ khắp cả thiên địa.

Nhìn thấy tình huống bên ngoài, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"May là chúng ta kịp thời trở về, bằng không đã bị mưa ướt nhẹp, giờ đã rét cóng nếu sinh bệnh sẽ không tốt."

Đồng Nhạc Nhạc vừa đỡ Huyền Lăng Phong ngồi xuống liền cầm lấy một miếng thịt thỏ đã nướng xong thử thử, lập tức mở miệng cười nói.

"Thập Tam Gia, thịt thỏ hoang nướng xong đây! Mùi vị thật đúng không tồi, không nghĩ tới nơi này thỏ hoang như vậy mà béo khỏe, coi như không có gia vị nướng lên ăn vẫn ngon như vậy."

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa hung hăng xé một khối thịt thỏ, sau đó đưa cho Huyền Lăng Phong.

Chỉ là, trải qua chuyện vừa rồi Huyền Lăng Phong hình như bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi.

Khuôn mặt tuấn tú kia có vẻ hơi tái nhợt, hơn nữa đối với thịt thỏ này cũng không còn hứng thú.

Nhìn thấy Huyền Lăng Phong vẫn cò bộ dáng sợ hãi, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy buồn cười.

Từ trước đến nay chỉ cảm thấy Huyền Lăng Phong bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh, một bộ không sợ trời không sợ đất, không nghĩ tới lại bị một cái phần mộ dọa khiếp sợ.

Cũng khó trách, hắn vẫn chỉ là một tên nhóc!

Trong lòng nhớ lại, vì khiến cho Huyền Lăng Phong buông lỏng một phen tâm tình, Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ đến cái gì, hai mắt nhung lập tức sáng lên.

Hé mở làn môi hồng, mở miệng cười nói.

"Thập Tam Gia, chỉ ăn thịt thỏ nướng có vẻ không thú vị, không bằng ta cho ngươi câu đố ngươi đoán có được hay không! ?"

"Câu đố! ?"

Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc nói, khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là sửng sốt sau liền lập tức gật đầu.

"Hảo, ngươi nói đi!"

Dù sao có lẽ cái tên nhóc này, đối với loại chuyện này tự nhiên cảm thấy hứng thú.

Thấy Huyền Lăng Phong một bộ dáng hứng thú hừng hực, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên suy nghĩ một lát liền mở miệng hỏi.

"Dùng cây dừa và dưa hấu đánh vào đầu, cái nào tương đối đau hơn! ?"
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, Huyền Lăng Phong cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền mở miệng nói.

"Cái...này còn phải hỏi sao! ? Khẳng định là cây dừa, ngươi nhìn a... cây dừa vỏ ngoài cứng, nện ở trên đầu khẳng định là dưa hấu không thể so sánh bằng!"

Huyền Lăng Phong mở miệng, một bộ khẳng định.

Không ngờ, lại thấy Đồng Nhạc Nhạc khẽ lắc đầu, cười nói.

"Không đúng! Ngươi đoán lại đi!"

"A! ? Không đúng! ? Như vậy là dưa hấu! ?"

Nghe được Huyền Lăng Phong nói, Đồng Nhạc Nhạc lại lắc lắc đầu. Thấy vậy, Huyền Lăng Phong mày cau một cái, mặt mày nghi hoặc.

"Như thế nào cũng không đúng vậy! ?"

Huyền Lăng Phong mở miệng ảo não vừa nói, lập tức vùi đầu suy nghĩ một chút, từ đầu đến cuối không nghĩ ra được, liền không nhịn được mở miệng hỏi.

"Không đoán được, ngươi nói đáp án đi!"

Nghe được Huyền Lăng Phong như đã nói, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bật cười, mở miệng cười nói.

"Ha ha, đáp án là đầu càng đau!"

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc như đã nói, Huyền Lăng Phong khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là sửng sốt, lập tức nghĩ đến cái gì, tay vỗ vỗ đỉnh đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Ha ha, đúng đúng đúng, như thế nào Bổn vương liền không có đoán được đây! ? Cho dù là cây dừa hay dưa hấu thì đầu mới là đau! Ha ha, cái...này thú vị, ngươi tiếp tục hỏi câu khác đi!"

Nghe được Huyền Lăng Phong nói, thấy hắn mặt mày hứng thú hừng hực bộ dáng, trên mặt đã không còn vẻ sợ hãi mới rồi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chính mình ra một chiêu này thấy hiệu quả , môi đỏ mọng khẽ mấp máy một cái tiếp theo mở miệng nói.

"Có một người, hắn là cha mẹ của ngươi sinh ra, nhưng mà hắn cũng không phải huynh đệ hay tỷ muội của ngươi , thế thì hắn là ai vậy! ?"

"Người như thế nào kỳ quái vậy, cùng cha mẹ sinh nhưng lại không phải huynh đệ tỷ muội của ta! ? Thật là kỳ quái a.... rốt cuộc là ai đây! ?"

Nghe được câu hỏi của Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong lập tức cố gắng vùi đầu suy nghĩ .

Thấy Huyền Lăng Phong bị câu đố hấp dẫn không ngừng tìm kiếm đáp án.

Đồng Nhạc Nhạc vừa chờ đợi hắn đáp án vừa ăn thịt thỏ nướng

Một lúc lâu, thấy Huyền Lăng Phong cũng không có nghĩ ra đáp án, Đồng Nhạc Nhạc liền mở miệng cười nói.

"Như thế nào! ? Thập Tam Gia, ngươi không đoán được! ?"

"Ặc. . . Cái...này quá khó khăn , ngươi cứ nói đáp án đi!"

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói Huyền Lăng Phong trên mặt đầu tiên là một buồn bực, chỉ là hắn như thế nào đều không nghĩ ra đáp án, trong lòng lại tò mò muốn chết, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là mở miệng hỏi.

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, lập tức nói ra đáp án.

"Ha hả, cái...này không chính là ngươi sao!"

"A! ? Chính mình! ?"

Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc Huyền Lăng Phong trên mặt sửng sốt, lập tức nghĩ đến cái gì rồi bắt đầu cười ha ha.

"Đúng đúng đúng, chính là ta , như thế nào Bổn vương thật không ngờ đấy! Thật là khéo câu đố thật thú vị tiếp tục!"

Thấy Huyền Lăng Phong càng tỏ ra hứng thú, trên gương mặt tuấn tú bởi vì cười to không khỏi nhiễm một tầng ửng đỏ, trung hắc mâu xinh đẹp cũng là lộ rõ vui vẻ, thấy vậy, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhiễm theo nụ cười thấp thoáng, mở miệng tiếp theo cười nói.

"Vật gì trên người mặc những tầng trang phục, sau khi cởi ra đến cái cuối cùng là sẽ thấy rất nhiều lông! ?"

"Ặc. . ."

Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc, khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong lập tức sửng sốt một cái, trong mắt đầy một vẻ ngượng ngùng ảo não.

Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là mang theo vài phần ngượng ngùng xấu hổ , hé mở làn môi hồng mở miệng tố lại.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi như thế nào lại ra cái loại câu đố không ra gì nha! ?"Nghe được lời Huyền Lăng Phong đã nói, lại thấy dáng vẻ tràn đầy ngượng ngùng của hắn, Đồng Nhạc Nhạc dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng liền biết , khẳng định hắn đã hiểu sai .

Nhưng mà, thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc lại không nhịn được nảy sinh ý định trêu chọc hắn một phen.

Mắt nhung lóe ra nụ cười, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lại làm ra dáng vẻ mờ mịt, bèn mở miệng hỏi.

"Thập Tam Gia, câu đố này rất bình thường nha! Chúng ta không ra gì ! ? Thập Tam Gia, ngài rốt cuộc đoán ra đáp án hay không ! ? Không nên vì chính mình không biết mà đã nói câu đố này là không ra gì."

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, Huyền Lăng Phong nét mặt liền buồn bực, vệt ửng đỏ trên mặt càng thẫm hơn.

Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng lúc càng tỏ ra ảo não.

Đôi môi xinh đẹp kia, sau khi lúng búng rất lâu, lại thật sự nói không ra lời lấy một chữ nào.

Giờ phút này Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy tâm can mình lại đột nhiên bắt đầu đập dồn dập .

Đặc biệt khi đối đầu với tiểu thái giám trước mắt này, trái tim hắn bắt đầu đập khẩn trương lên .

Đáp án của câu đố này, hắn cũng là nói không nên lời, không biết tại sao.

Nếu như vào dĩ vãng, hắn cùng những người khác mà ở chung một chỗ như thế thì làm gì có việc nói không nên lời! ?

Chính là, tại sao ngược lại vào lúc đối mặt tiểu thái giám này , hắn liền nói không nên lời đây! ?

Thật là kỳ quái!

Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Phong u mê, bên này Đồng Nhạc Nhạc đã ăn hơn phân nửa con thỏ vừa nướng xong .

Thấy điệu bộ Huyền Lăng Phong vừa là ảo não, vừa là ngượng ngùng , nàng không khỏi mở miệng cười nói.

"Thập Tam Gia, thế nào, đáp án nghĩ ra được chưa! ? Nếu như nghĩ ra được thì nói nha!"

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói những lời này, lại nhìn đôi mắt tràn đầy vui vẻ của nàng, trong lòng Huyền Lăng Phong biết, nàng tuyệt đối là cố ý!

Làm thế nào tiểu thái giám này, da mặt lại dày như vậy ! ? Cũng không thấy thẹn thùng chút nào! ? Câu đố như vậy mà cũng nói ra thành lời! ?

Huyền Lăng Phong đầu tiên là ảo não trợn mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc đang tràn đầy vui vẻ, lập tức, mới hé mở đôi môi, mở miệng lúng búng .

"Đáp án này chính là, chính là Bổn vương có, mà ngươi không có, có đúng hay không! ?"

Nghe thấy Huyền Lăng Phong nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc cố nín cười, mở miệng hỏi.

"Thập Tam Gia, cái gì là ngài thì có, nô tài không có! ? Vậy đó rốt cuộc là vật gì vậy! ?"

Nhìn thấy vẻ mặt mê hoặc của Đồng Nhạc Nhạc , trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc là cố ý, Huyền Lăng Phong càng tỏ ra tức giận.

Lập tức, một tay chỉ vào đũng quần của mình, vừa ngượng ngùng nghiêm mặt mở miệng nói.

"Chính là cái...này! Có đúng hay không! ?"

Thấy Huyền Lăng Phong gương mặt đỏ ửng, trên mặt lộ vẻ ảo não và ngượng ngùng, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc không nhịn được phì một tiếng, bắt đầu cười ha ha .

"Ha ha, Thập Tam Gia, không nghĩ tới ngài lại suy nghĩ như vậy ! Lại nghĩ đến phương diện kia , ha ha ha ha ha ha, cười chết ta !"

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, lại thấy dáng vẻ nàng ôm bụng cười ha ha, nét mặt Huyền Lăng Phong vừa là quẫn bách, vừa là nghi hoặc.

"Chẳng lẽ không đúng sao! ?"

"Đương nhiên không đúng nữa rồi!"

Nghe được Huyền Lăng Phong nói như thế, Đồng Nhạc Nhạc không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng đáp.

Nghe vậy, Huyền Lăng Phong lập tức mở miệng hỏi tới.

"Như vậy, đáp án rốt cuộc là cái gì vậy! ?"

Nghe ra sự buồn bực ở trong giọng Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc cũng không thừa nước đục thả câu , lập tức mở miệng trả lời.

"Kỳ thật đáp án là bắp ngô! Không nghĩ tới Thập Tam Gia lại nghĩ đến phương diện kia là đáp án !"Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Phong càng là mang theo vài phần chế nhạo và trêu chọc.

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Huyền Lăng Phong trên mặt đầu tiên là sửng sốt, rồi dáng vẻ như thể bỗng nhiên tỉnh ngộ . Cuối cùng lại thấy ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc nhìn về phía mình mang theo sự chế nhạo và trêu chọc, ngay lập tức, khuôn mặt tuấn tú Huyền Lăng Phong liền hiện vẻ buồn bực.

Hắc mâu lập tức cụp xuống, trên mặt lộ vẻ né tránh và ngượng ngùng.

"Bản, Bản vương nào đâu biết rằng đáp án là bắp ngô. Hơn nữa, ngươi cứ nói câu đố đưa ra như vậy, muốn cho người ta không nghĩ sai đi cũng khó. . ."

Câu nói cuối cùng kia, Huyền Lăng Phong nói âm lượng rất thấp, nhưng mà vẫn bị Đồng Nhạc Nhạc nghe được.

Nghe vậy, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc nhếch lên, ánh mắt tươi cười, mở miệng cười nói.

"Ha hả, làm thế nào không nói Thập Tam Gia suy nghĩ nhiều quá! ? Nhưng mà, Thập Tam Gia năm nay cũng mười tám , cũng là lúc nên nạp phi tử rồi. Thập Tam Gia, ngài đã có người mình thích chưa ! ?"

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, trong lòng Huyền Lăng Phong bống nhiên giật nảy lên một cái. Sau đó khuôn mặt tuấn tú vừa ngước lên, lập tức nhìn thẳng vào Đồng Nhạc Nhạc .

"Cái gì! ? Người ... mình thích! ?"

Huyền Lăng Phong mở miệng, trên mặt có vẻ hơi ngạc nhiên , hắn nghĩ thật không ngờ, Đồng Nhạc Nhạc sẽ nói ra vấn đề như vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc cũng là nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói.

"Đúng vậy, các cậu ấm vào cái tuổi như Thập Tam Gia , đã sớm lấy vợ sinh con . Chẳng lẽ Thập Tam Gia còn chưa có tính toán đến phương diện này sao! ? Phải biết rằng, nữ hài tử thích Thập Tam Gia rất nhiều đây!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói ra chi tiết.

Mặc dù nói, bên trong hoàng cung rất nhiều người cứ nói đến Hỗn Thế tiểu Ma vương Huyền Lăng Phong này, thì đều là nghiến răng nghiến lợi.

Chỉ là, vẫn có rất nhiều cung nữ mang trái tim thầm hứa với Huyền Lăng Phong.

Dù sao, Huyền Lăng Phong tính tình mặc dù có hơi xấu, chỉ là dáng vẻ dung mạo ưng ý, mà lại còn là một Vương gia.

Hiện nay bên người lại cũng chưa có một nữ nhân nào, rất nhiều cung nữ khi nói đến Huyền Lăng Phong , đều là có vẻ mặt thiếu nữ mơ mộng.

Đúng là, so cùng hao phí thời gian bên trong hoàng cung, làm một cung nữ không có tiếng tăm gì , còn không bằng làm thiếp cho một vị Vương gia , ít nhất có thể hưởng thụ sung sướng không lo ăn mặc.

Chỉ là cũng không biết trong lòng Huyền Lăng Phong, rốt cuộc có thích nữ hài tử nào chưa. Đối với điểm này, Đồng Nhạc Nhạc quả là tò mò .

Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc , cũng không biết, Huyền Lăng Phong bởi vì những lời này của nàng, mà trong đầu càng là bắt đầu căng thẳng.

Chính mình, có người mình thích sao! ?

Nếu như vào trước kia, hắn khẳng định sẽ không nói hai lời liền bảo không .

Huyền Lăng Phong biết, chính mình có tướng mạo tốt, lại là một Vương gia, bình thường tất cả mọi người đối với hắn đều một mực cung kính.

Trong ngày thường , cũng có không ít cung nữ nha hoàn tiểu thư liếc mắt với hắn bày tỏ thiện chí linh tinh các loại, chỉ là, hắn cũng là ngoảnh mặt xem thường.

Bởi vì, những nữ nhân này ở trong mắt hắn, đều là giả vờ rụt rè e lệ, làm bộ quá chừng, trước mặt một kiểu, sau lưng lại là một kiểu khác.

Cho nên, đối với những nữ nhân này thì hắn cũng không có một chút hứng thú nào.

Chính là, nói đến người mình thích. . .

Ánh mắt của Huyền Lăng Phong , không khỏi từ từ rơi vào tiểu thái giám trước người này .

Chỉ thấy tiểu thái giám trước mắt này, mặt như tranh vẽ, mũi ngọc thanh tú môi anh đào, mỗi một chỗ, đều đẹp mắt làm cho người ta không rời mắt nổi.

Đặc biệt hiện tại, khi thấy tiểu thái giám này đang nhìn mình cũng không hề chớp mắt , khiến cho trái tim Huyền Lăng Phong lại bắt đầu đập loạn không quy luật .

Tiếng tim đập 'bịch bịch bịch', đập nhanh như vậy, phảng phất vạn mã phi nhanh .

Huyền Lăng Phong không biết chính mình phải chăng là lại phát bệnh , cảm giác như thế quả là xa lạ, thật kỳ quái.

Hơn nữa, cũng chỉ có vào lúc hắn đối mặt tiểu thái giám này , thì mới có thể trở nên kỳ quái như vậy .

Hắn, rốt cuộc là làm sao vậy! ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK